Chương 7: Tâm sự

Hạ Tông Lâm hỏi ai đưa cô trở về.

Bạch Thanh Mạn theo bản năng mà nói dối, cô mềm mại nói, “Bọn họ lo lắng em trở về nhà một mình không an toàn, nên họ cử người trở em về”. Cô vừa mới xem qua một chút, đứng từ đây căn bản không nhìn rõ người trên ghế lái.

Hóa ra là tài xế đưa, lúc này Hạ Tông Lâm mới yên lòng, lại đột nhiên nghĩ đến Bạch Thanh Mạn từ ghế phụ xuống xe, nếu thật là tài xế đưa thì cô hẳn là phải ngồi ở phía sau chứ, cô ngồi ở ghế phụ chẳng lẽ thân phận của người lái xe so với cô cao hơn ư?

Hạ Tông Lâm có chút không yên, không phải tức giận vì Bạch Thanh Mạn ngồi xe của người khác, mà là khó chịu vì đồ vật của mình lại bị người khác mơ ước, hơn nữa đối phương khiến anh có cảm giác không ổn.

Anh một đường xụ mặt, từ lúc ăn cơm chiều cho đến lúc đi dạo ở siêu thị rồi đến khi trở về nhà, nhưng vẫn còn tốt, tuy không cao hứng nhưng cũng không bơ bạn gái xinh xắn của mình, lúc Bạch Thanh Mạn nói chuyện anh vẫn sẽ đáp lại.

“Anh hôm nay thể hiện thế nào rồi?”

“Ừ, qua.”

“Ngày nào anh tốt nghiệp nhỉ?”

“Cuối tháng này.”

Bạch Thanh Mạn gật gật đầu, “Ngày mai em đi đặt hoa, đến ngày đó tặng cho anh nha?”

Nói xong hướng về phía Hạ Tông Lâm cười tươi tắn như một đóa hoa.

Anh vẫn chỉ “Ừm” một tiếng, nhưng sắc mặt nhu hòa đi rất nhiều, còn chưa có vào nhà liền cúi đầu muốn thân thân cô. Bạch Thanh Mạn ôm eo đáp lại anh, hai người nhợt nhạt mà hôn chơi.

Vào nhà, Hạ Tông Lâm đem túi mua đồ trên tay để trên bàn cơm, sau đó Bạch Thanh Mạn lấy đồ từ túi bỏ vào tủ lạnh, rồi bỏ vào nhà vệ sinh, xong xuôi hai người liền đi tắm.

Hôm nay Hạ Tông Lâm luôn mang một bộ dáng tâm sự, lúc tắm cũng quy củ vô cùng, Bạch Thanh Mạn không biết có phải do mình làm anh giận hay không, dù sao cô vẫn vô cùng chột dạ, muốn lấy lòng anh…

Hạ Tông Lâm không có hứng thú, thế nhưng tay Bạch Thanh Mạn vừa sờ tới thì đồ vật kia không tự chủ mà nhảy nhảy.

Cô nắm lấy tuốt vài cái nó liền thẳng tắp chào đón cô, côn ŧᏂịŧ của Hạ Tông Lâm có màu đỏ thẫm xinh đẹp, lại tản ra mùi hương của sữa tắm, là mùi sữa tắm trẻ em cô thích. Cô liếʍ từ mặt bên trước tiên, sau đó đầu lưỡi đi từ đáy đến qυყ đầυ của côn ŧᏂịŧ, từng vòng từng vòng lặp lại, nghe thấy được tiếng hút khí của người đàn ông.

Bạch Thanh Mạn vừa lòng mà hôn một cái, sau đó khẽ nhếch miệng thơm, ngậm cả vào miệng, côn ŧᏂịŧ mẫn cảm to lên một vòng, tắc ở trong khoang miệng.

Hạ Tông Lâm vuốt đầu cô, nặng nề mà thở dài một hơi, “Nếu không em đi công ty nhận lời mời đi?”

Bạch Thanh Mạn phun côn ŧᏂịŧ sũng nước ra, nói, “Cũng được a… hay em cũng đi Bắc thành tìm việc? Gần anh…”. Lời nói còn chưa dứt lại bị ấn đầu cúi thấp xuống…

Hạ Tông Lâm không nghe rõ cô nói, trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều, lúc này anh đang phải ứng phó, Bạch Thanh Mạn đi vào lại chẳng bị ăn sạch sẽ đến tro xương cốt cũng không còn hay sao? Nếu có thể an bài cô vào công ty của nhà anh thì tốt rồi, nhưng hiện tại không thích hợp… anh luôn suy nghĩ mãi, cảm thấy công việc trước mắt tương đối tốt, ít ra còn đều là người quen.

“Thôi, vẫn như bây giờ đi…”

Bạch Thanh Mạn nghe vậy lại giống như anh không cần mình gần gũi quá, chẳng lẽ…

Trong lòng cô cũng suy nghĩ, ngoài miệng liền có lệ, như có như không mà liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của anh, Hạ Tông Lâm tưởng cô mệt mỏi liền ôm cô lên, đè ở trên giường rồi cắm vào.

Bạch Thanh Mạn ghé vào trên giường, nhắm mắt lại cảm thụ tiểu huyệt đang bị đỉnh lộng, muốn làm bản thân đắm chìm vào, càng ép chính mình cô lại càng nghe thấy giọng nói của Viên Phong trong đầu rõ ràng hơn…

Hạ Tông Lâm đã ngủ rồi, phát ra tiếng hít thở đều đặn. Bạch Thanh Mạn đưa lưng về phía anh, thế nào cũng không ngủ được. Ngón tay cô xoắn vào nhau, nghĩ thầm, anh thật sự muốn chia tay với cô sao?

Ngày lễ tốt nghiệp đó, Bạch Thanh Mạn tặng hoa cho anh, tuấn nam mỹ nữ đứng cạnh nhau khiến mọi người xung quanh trêu chọc không ngừng. Nói Hạ Tông Lâm nhất định phải mời khách, ai bảo anh hôm nay lại đắc ý như vậy, không những là sinh viên ưu tú đại biểu cho trường lên tiếng, còn có một người bạn gái vô cùng xinh đẹp tặng hoa cho, quả là người có tất cả!

Bạch Thanh Mạn như một chú chim nhỏ nép vào bên người Hạ Tông Lâm, bị khen như vậy liền ngượng ngùng mà cười, luôn dính lấy Hạ Tông Lâm không buông.

Tâm tình của Hạ Tông Lâm hôm nay thật sự rất tốt, nắm tay Bạch Thanh Mạn cùng bạn học đùa giỡn. Đoàn người đi về tiệm cơm ở cổng trường, Hạ Tông Lâm đồng ý mời khách, nói bọn họ lựa chọn món ăn.

Lúc đi ngang qua sân trường, Bạch Thanh Mạn nhìn thấy có sinh viên đang cầu hôn, người nam sinh cầm lấy hai quả bóng bay màu hồng được cột vào một hộp nhẫn, anh ta quỳ một gối dưới đất cầu hôn. Xung quanh có bạn bè, có những người xem náo nhiệt vây thành một vòng tròn, không ít nữ sinh còn che miệng thét chói tai.

Bước chân Bạch Thanh Mạn hơi chậm lại, Hạ Tông Lâm chú ý tới liền kéo tay hỏi cô sao vậy? Nhìn đến chỗ cô đang nhìn, nói: “Muốn đi xem náo nhiệt sao?”

Bạch Thanh Mạn lắc đầu, đi theo phía sau anh.

Sau khi Hạ Tông Lâm tốt nghiệp, cơ bản một tuần chỉ tới Hoa Uyển có một lần, Bạch Thanh Mạn cười nói chỗ này như là lãnh cung của cô vậy.

Hàn Nhân Nhân nói cô đang ở trong phúc mà không biết hưởng, “Hạ Tông Lâm không tồi nha, tuổi trẻ đẹp trai còn hào phóng, lại chẳng đào hoa. Cậu còn muốn cái gì nữa nha?”

Hàn Nhân Nhân nghe nói cô đi chụp hình quảng cáo, còn có bạn diễn là Quý Minh, bô bô nói muốn cô mời ăn một bữa lớn, còn gọi cô là đại minh tinh.

Bạch Thanh Mạn lúc này trong lòng cũng loạn, liền hẹn cô ấy đi ăn lẩu, Hàn Nhân Nhân tức giận bảo cô keo kiệt, “Là đại minh tinh rồi còn ăn cái này? Phải đến nhà hàng Pháp ăn chứ!”

“Đều toàn đồ ăn có chút xíu, cần gì phải tội chính mình.”

Hàn Nhân Nhân bĩu môi nói, “Aizzz! Chị có mệnh nghèo kiết xác rồi, hai ngày trước quen biết một người đàn ông, người ta mời chị đi ăn cơm Tây, kết quả như thế nào em đoán xem?”

“Làm sao vậy?” Bạch Thanh Mạn cổ động nói.

“Chị nhìn dao với nĩa, liền ngây ngẩn cả người!” Hàn Nhân Nhân hoảng sợ nói, “Toàn bộ quá trình ăn chị chẳng dám ngẩng đầu lên luôn”

Bạch Thanh Mạn cười, đưa thực đơn cho cô rồi nói, “Ăn lẩu không phức tạp, chúng ta còn có thể thoải mái mà ăn.”

Hàn Nhân Nhân nhìn đồ ăn trên menu, hiếu kỳ nói, “Hạ Tông Lâm có hay đưa em đi ăn cơm Tây không? Lúc đó em làm như thế nào?”

Bạch Thanh Mạn nghĩ nghĩ, nói, “Anh ấy bảo em tùy tiện mà dùng, thuận tay thì dùng thôi, tiêu tiền của mình thì cần gì quy với củ.”

Hàn Nhân Nhân tấm tắc nói, “Nhìn xem, nhìn xem!! Đây mới là người đàn ông tốt.”

Đưa thực đơn gọi món xong, đồ ăn cũng mang tới rất nhanh.

Chờ nồi nước lẩu sôi, hai người bắt đầu nhúng đồ mình thích ăn vào, ăn hơn mười phút, Hàn Nhân Nhân mới chậm đũa lại, “Nói đi, chuyện gì làm em ủ rũ thế?”

Bạch Thanh Mạn chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng, “Chị nói xem… Hạ Tông Lâm có phải đối xử khá tốt với em không?”

“Cái này còn phải hỏi sao?!”. Hàn Nhân Nhân nói nếu cô ấy gặp được một người như vậy, có chết cũng phải bắt được người vào tay!

Ánh mắt Bạch Thanh Mạn sáng lên, “Bắt như thế nào?”

Hàn Nhân Nhân lập tức hiểu rõ cô muốn hỏi cái gì, “Loại việc này không thể vội được, em quýnh lên sẽ lộ dấu vết ngay, phải làm người đàn ông chính mình mở miệng nói cưới em.”

Bạch Thanh Mạn mặt đỏ lên, lại ủ rũ nói, “Nếu anh ấy không nói thì sao?”

“Chờ thôi, nếu anh ta muốn cưới em, chắc chắn sẽ nói”. Hàn Nhân Nhân bị cay đến hút khí liên tục, Bạch Thanh Mạn liền rót cho cô ấy một cốc nước mơ chua.

Hàn Nhân Nhân lại nói, “Chị quen vài người, họ muốn bức hôn nhưng không thành công, ngược lại còn bị ghét bỏ cơ. Chị đây lúc này còn chưa có kinh nghiệm, nếu không thì đợi chị thành công rồi nói nha?”

Bạch Thanh Mạn chọc chọc viên thịt trong bát, chọc đến chẳng ra hình dạng gì. Hàn Nhân Nhân nghĩ cô mời khách nên nói thật, “Người ta và chúng ta là hai dạng người khác nhau, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”

“Là sao ạ?”

Bạch Thanh Mạn ngây ngốc, Hàn Nhân Nhân cắn răng một cái, nói, “Anh ta nguyện ý cho em tiền thì em liền cầm, không cho thì em tìm người khác! Đừng có ngốc nghếch mà chỉ nhìn chằm chằm anh ta thôi!! Thời thế ngày ngay chỉ có tiền mới là chân ái!”

Hàn Nhân Nhân chính là kiểu người này, luôn luôn qua lại với nhiều người đàn ông cùng một lúc. Bạch Thanh Mạn luôn luôn đối với hành động này không nhìn không học theo, trước mắt cũng không muốn thành như vậy, vẫn trầm mặc mà lắc đầu.

Đó! Cô biết mà! Lòng tốt của Hàn Nhân Nhân cứ như vậy trở thành lòng lang dạ thú, cô đành vùi đầu chăm chú ăn thịt.

Chuyện này không nặng cũng không nhẹ mà treo trong lòng Bạch Thanh Mạn, đôi khi nghĩ không ra, đôi khi nửa đêm mải suy nghĩ đến chẳng thể nào ngủ yên nổi. Cứ như vậy từ mùa hè cho đến mùa thu.

Viên Phong ở bên kia giới thiệu vài cái tài nguyên cho Bạch Thanh Mạn, đều là chụp hình quảng cáo. Trải qua cơ hội đào tạo thường xuyên như vậy làm trình độ hiện tại của Bạch Thanh Mạn tốt hơn rất nhiều.

Này tương đương với việc giá trị con người của cô càng tăng cao.

Ngày đó khi nghe Hàn Nhân Nhân nói, cô rất tán thành một câu --- chỉ có tiền mới là chân ái. Thế nhưng cô không muốn moi tiền từ chỗ Hạ Tông Lâm, tuy rằng anh có cho cô tiền tiêu vặt, cô vẫn hay từ chối mà.

Vậy nên khi Viên Phong giới thiệu các công việc cho cô, cô rất tích cực hơn nữa còn rất biết ơn anh.

Hôm nay, cô mời Viên Phong ăn cơm để cảm tạ anh đã chiếu cô, địa điểm là do Viên Phong chọn, nơi này vừa thanh tịnh vừa không tốn nhiều tiền của cô.

Bạch Thanh Mạn nói không sao cả, nhiều hay ít thì cũng đáng mà.

Viên Phong cười nói, “Anh cũng có làm gì quá to tát cho em đâu.”

Lúc gọi đồ ăn, người phục vụ ra bàn, ngoài cửa chợt có một người đi qua, Viên Phong liền nói, “Là người quen của anh, anh đi chào hỏi một chút.”

Bạch Thanh Mạn nói được ạ.

Người phục vụ bê đồ ăn lên, hỏi cô có muốn gọi thêm rượu hay không, Bạch Thanh Mạn xua tay nói không uống.

Người phục vụ cười nói, “Là được tặng ạ, ngài đã chi tiêu cho cửa hàng chúng tôi rất nhiều nên được tặng một chai rượu, ngài có thể mang về nhà nếu không muốn uống tại đây.”

“Vậy được rồi.”

Thời điểm Viên Phong tiến vào, liền thấy cô đang chăm chú đánh giá một chai rượu thủy tinh màu hồng phấn, đóng gói rất xinh đẹp.

Bạch Thanh Mạn nói là được tặng, hỏi anh có muốn uống không. Viên Phong bảo anh còn lái xe nên không uống, cô có thể uống, “Rượu này nồng độ cồn thấp, em cứ uống chơi đi.”

Viên Phong uống một ngụm trà rồi nói, “Vừa rồi thiếu chút nữa thì không thoát thân được rồi.”

“Làm sao vậy?”

“Triệu chủ tịch uống say, một hai lôi kéo anh kể lệ mọi việc trong nhà ông ấy.”

Bạch Thanh Mạn phì cười, “Sao lại đem việc nhà ở chỗ này nói ra chứ?”

“Ừm.” Viên Phong chớp mắt, “Vợ của ông ấy là dì của anh, con của ông ấy xem anh như là anh trai vậy.”

À… Bạch Thanh Mạn liền hiểu, “Vậy chính là em của anh có chuyện gì sao?”

“Ừ, nhà cậu ấy không đồng ý cho cậu ấy qua lại với bạn gái.”

“Yêu ghét sao cấm cản như vậy, rồi như thế nào ạ anh?”

“Cha mẹ cậu ấy muốn anh khuyên bảo cậu ấy.”

Chai rượu màu hồng phấn có hương vị đào, bên trong còn có chút vụn thịt quả, “Vậy tại sao anh lại khuyên cậu ấy, mà không phải là khuyên cha mẹ của cậu ấy?”

“Ai bảo cậu ta cả ngày chỉ ăn không ngồi rồi, tiền tiêu đều lấy từ cha mẹ.”

Rượu này giống như nước đào vậy, “Làm phú nhị đại cũng khổ sở…”

“Bọn họ còn mang trách nghiệm mà ba mẹ gửi gắm, có thể làm sao đây?”. Viên Phong giống như vô tình mà cảm khái một câu, gắp đồ ăn cho cô.

Tác giả có chuyện nói: Giải đáp chương trước:

Ngay từ đầu, Viên Phong lấy danh lợi (chụp quảng cáo) để dụ dỗ Bạch Thanh Mạn nhưng bị cô cự tuyệt, lần tiếp Viên Phong lại lấy sắc đẹp (Quý Minh) ra dụ nhưng cũng bị từ chối. Có thể suy ra Bạch Thanh Mạn đối với bạn trai là một lòng. Ở trên xe, anh hỏi đến việc kết hôn của cô, Bạch Thanh Mạn nói bạn trai còn chưa nói đến chuyện này, nhà gái đã suy xét qua rồi thế nhưng nhà trai lại lý do là tuổi còn quá trẻ. Viên Phong liền biết quan hệ của hai người họ vẫn chưa ổn định, thế nên nói những lời ẩn ý khiến Bạch Thanh Mạn hoài nghi Hạ Tông Lâm liệu có yêu cô thật lòng hay không.