Chương 8: Chủ động

Viên Phong lại đứng dậy đi nghe điện thoại, lúc trở lại phát hiện cô đã uống hết hơn nửa chai rượu được tặng kia rồi. Đang ghé vào trên bàn không biết là có bị say đến ngủ gục rồi không.

Anh ngồi bên cạnh cô, đem bình rượu đặt ở xa cô một chút, đã đánh giá cao tửu lượng của cô rồi.

“Bảo em uống chơi thôi mà lại say thành như thế này.”

Bạch Thanh Mạn nghe thấy có người đang nói chuyện, hơi hơi quay đầu sang làm tóc rơi xuống che đi một nửa gương mặt, mắt hạnh ngập nước nhưng chẳng qua không có tiêu cự, nhìn vô cùng khờ khạo. Viên Phong cười vén tóc cô ra sau tai, lộ ra khuôn mặt phấn phấn mềm mềm, nếu cắn lên chắc là có vị đào.

“Có thể đi không em?”

Bạch Thanh Mạn ngơ ngác nhìn anh trong chốc lát, sau đó dang hai tay ra, “Ôm ~~”

Được rồi, không nhận ra ai cả.

Viên Phong lấy chiếc gáo lông dệt kim màu trắng trên ghê lại mặc cho cô, bảo cô duỗi tay cô liền duỗi tay, đứng lên liền đứng lên, mặc xong Bạch Thanh Mạn đứng ở trên mặt đất, đôi mắt chăm chú nhìn Viên Phong. Anh cười nói, “Anh là đang nuôi tiểu cô nương đi?”

Bạch Thanh Mạn nào nghe hiểu được lời này, thấy anh cười thì cô cũng cười theo, làm Viên Phong càng cảm thấy đáng yêu muốn chết.

Lên xe, Viên Phong đỡ cô vào xe, Bạch Thanh Mạn lẩm bẩm gì đó xong liền tựa lưng vào ghế mà ngủ.

Anh không vội lái xe mà nghiêng đầu rồi vương ngón tay ra nhẹ nhàng phất phơ ở má cô, “Sao lại ngoan như vậy? Không sợ anh là người xấu sao? Về sau không được ở trước mặt người lạ uống thành như vậy đâu…”

Lúc này đã khuya, trên đường có ít xe nên Viên Phong đi nửa giờ là đến.

“Thanh Mạn? Tỉnh tỉnh…”

“Ưm ~~~” nghiêng đầu sang bên khác tiếp tục ngủ.

Anh cởi dây an toàn của cô ra, tay trái đỡ lấy nửa người trên của cô, tay phải túm vào mông ôm ra ngoài. Tư thế này cô quen, như ngựa quen đường cũ mà đem hai tay vòng qua eo người đàn ông, khuôn mặt gối lên trên vai anh, ô ô ân ân không biết nói cái gì.

Ngày hôm sau, Bạch Thanh Mạn tỉnh lại liền gọi tên Hạ Tông Lâm nhưng không có người đáp lại. Sau đó nhớ tới hôm nay không phải là cuối tuần, đau quá, là mộng ư…

Cô xốc chăn chuẩn bị xuống giường, cảm thấy có chút kỳ quái. Nếu chỉ là mộng thì vì sao hoa huyệt của cô lại không thoải mái như vậy? Loại cảm giác này không hề giống là tự mình sờ sờ nha…

Cô hung hăng vỗ vỗ đầu nhỏ của mình, vẫn không nhớ nổi những chuyện xảy ra sau khi mình uống rượu. Sắc mặt Bạch Thanh Mạn trắng bệch, trước tiên nhìn thoáng qua phòng ngủ, rất bình thường, sau lại đi ra ngoài nhìn phòng tắm, phòng khách, đều như mọi ngày mà. Cuối cùng tại cửa nhà, cô nhìn đến camera ở cửa, đúng rồi, cô có thể xem trên camera hôm qua tại đây đã xảy ra chuyện gì mà.

Camera ở ngoài cửa lưu lại đoạn phim theo dõi trong một tuần. Cô ấn vào đoạn phim tối qua, 10:36 cô mới trở về nhà, còn đang treo ở trên người một người đàn ông?!

Cô say ngất luôn, đi tới cửa nhà đều là người ta đỡ. Anh cúi đầu tìm chìa khóa trong túi của cô, vậy mà cô cư nhiên nhắm mắt lại đi hôn cổ anh!! Bạch Thanh Mạn mày đang làm cái gì vậy?!!

Gương mặt Bạch Thanh Mạn ở trước màn hình trắng hồng đan xen, vừa sợ vừa thẹn, chỉ cầu mong Phật Tổ phù hộ người nam nhân kia là chính nhân quân tử, để cô ở cửa rồi đi ngay. Lúc này, người đàn ông đó tìm được chìa khóa, đang cắm chìa vào ổ khóa đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua camera.

Viên Phong!

Bạch Thanh Mạn vừa mới sinh ra một tia may mắn thôi đã bị hành động hôn cô ở trên màn hình làm cho chấn động. Một bàn tay anh là có thể vững vàng ôm cô đi, tay kia thì mở cửa, sau đó cửa nhà đóng lại…

Bạch Thanh Mạn chân mềm đến không đứng được.

Camera quay không đến cảnh tượng đằng sau cánh cửa, cô cũng sống chết nghĩ không ra, nhưng theo như cô theo dõi trên màn hình thì đến 11:48 anh mới đi. Về sau cũng không có người đi vào nữa.

Vương bát đản! Uổng công cô cho rằng anh là người tốt!

Bạch Thanh Mạn tức giận đến nỗi khóc một hồi, sau đó bắt đầu nghĩ đến tiếp theo nên làm sao bây giờ. Việc này chắc chắn không thể để người khác biết được, mặc kệ là dù anh ta cưỡиɠ ɠiαи và dâʍ ɭσạи cô, cô cũng không thể nói ra được. Nếu Hạ Tông Lâm biết được, anh sẽ không cần mình nữa mất.

Bạch Thanh Mạn run rẩy xóa video đó đi, đem dãy số của Viên Phong kéo vào sổ đen, lại đổi địa chỉ, Viên Phong sẽ không tìm đến cô nhỉ? Bọn họ cũng chẳng có quan hệ gì nha!

Viên Phong nhìn tin nhắn cùng cuộc gọi đều như đá chìm đáy biến không có hồi âm, liền biết là đã bị cô phát hiện rồi. Bị ủy khuất như vậy cũng không dám đi đòi công đạo, thật là làm người ta đau lòng mà.

Vốn dĩ anh chờ cô tìm đến tính sổ, thuận tiện tiết lộ với Hạ Tông Lâm, sau đó liền thuận lý thành chương mà đập chậu cướp bông. Đáng tiếc cô gái này thật sự quá ngoan, chỉ có thể chủ động đi tìm cô.

Buổi tối ngày hôm đó, cô uống say nhận nhầm anh thành Hạ Tông Lâm mà thân thân, nhão nhão dính dính, vốn dĩ anh nhẫn đến vất vả. Vậy mà thời điểm tìm chìa khóa, cô cư nhiên lại hôn anh, toàn thân Viên Phong lúc đó khô nóng vô cùng, hận không thể ấn cô lên tường mà làm tới một phát.

Nhưng anh sợ làm vậy sẽ dọa người chạy mất, đành phải liều mạng kiềm chế bản thân, không ngờ vừa ngẩng đầu liền đối diện với một cái camera. Nếu không thì thuận nước đẩy thuyền đi? Dù sao cũng đã đến đây…

Anh liền nhanh chóng nghĩ đến những kết quả có khả năng sảy ra, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi mơ ước đã lâu. Non mềm thơm ngọt, còn nhỏ giọng ngâm nga ưm, Viên Phong làm càn mà hút lấy nước bọt trong miệng của cô, thẳng đến lúc hô hấp của hai người đều ngập tràn hương vị đào.

Bạch Thanh Mạn chép miệng, từ trên người anh trượt xuống dưới, trừng đôi mắt lớn đi vào phòng tắm. Viên Phong lo lắng cô bị ngã nên canh giữ ở bên ngoài, tính định chờ cô ngủ rồi mới đi.

Trời đất chứng giám, Viên Phong tuy tự nhận mình không phải là chính nhân quân tử, nhưng cũng không đến mức định giậu đổ bìm leo. Lại nói, nếu anh thật sự nhân lúc cô uống say mà giở trò thì sự việc sẽ trở nên vô cùng phiền toái, tình huống như bây giờ vừa vặn tốt.

Tiếng nước ngừng, Bạch Thanh Mạn đi ra.

Cửa phòng ngủ đối diện với phòng vệ sinh, Viên Phong đã sớm mở đèn trong phòng ngủ, chờ cô ngủ liền công thành lui binh.

Sau đó liền thấy Bạch Thanh Mạn bọc một chiếc khăn tắm lớn, nhắm tít mắt mà chuẩn xác bò lên trên giường. Cô vừa nằm xuống đã ngủ say, cuộn tròn trong khăn tắm mềm mại mà ngủ giống hệt với trẻ con.

Cô rất gầy, một bàn tay anh là có thể bế được cô rồi, nhẹ như mèo con vậy. Khăn tắm trên người cô lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh tinh tế cùng cẳng chân trắng nõn nà. Viên Phong không tự chủ được mà đến gần.

Nếu cô béo hơn một chút hẳn sẽ càng xinh đẹp hơn, hiện tại quá là gầy yếu… cái khăn trải giường này nhìn chẳng hợp chút nào, hẳn nên đổi thành màu đỏ hoặc màu đen, cô trắng như vậy, nằm ở trên sẽ vô cùng tuyệt đẹp… Cô thích mùi hương sữa tắm này sao? Liệu có thích hương hoa nữa không?

Hô hấp của anh tựa hồ như quấy rầy đến cô, Bạch Thanh Mạn trở mình, khăn tắm trên người gần như sắp tuột hết ra.

Lòng bàn tay anh dọc theo cẳng chân đi lên, xoay nửa vòng lại đến đùi nõn nà của cô. Bạch Thanh Mạn theo thói quen mở rộng hai chân ra, Viên Phong lúc này chẳng biết nên ghen ghét hay là mừng thầm đây.

Âʍ ɦộ trơn bóng còn hơi hơi mở ra, mang theo một chút nước ướŧ áŧ sau khi tắm gội, mềm mại phấn nộn. Anh mê mẩn mà cúi xuống hôn một cái, sau đó liền thấy âm đế dò đầu ra, “Mẫn cảm như vậy sao?”

Anh sợ đánh thức cô nên chỉ dám dùng môi nhấp nhấp, đưa đầu lưỡi đi liếʍ hạt châu, mon men nhợt nhạt mà liếʍ mυ"ŧ hoa huyệt của cô. Nước trong suốt từ từ chảy ra đều bị anh liếʍ láp toàn bộ vào miệng, sạch sẽ đến không làm dơ khăn trải giường một chút nào.

Bạch Thanh Mạn mặc một chiếc áo khoác mỏng màu caramel, đứng ở trước một quán chờ người ta làm hạt dẻ rang đường. Một chiếc túi giấy bọc trong một cái túi nilon đến tay cô, dì bán còn thân thiết nói còn nóng cẩn thẩn ăn một chút.

Cô dạ một tiếng, lấy ra từ trong túi một hạt bắt đầu lột vỏ. Hơi phỏng trong lòng bàn tay, cô vừa thổi vừa bóc đi lớp vỏ màu nâu. Một chiếc xe hơi màu trắng không nhanh không chậm mà đi theo cô.

Ở một giao lộ, Bạch Thanh Mạn đột nhiên không kịp phản ứng bị người ta nhét vào xe, thời điểm khẩn cấp vẫn còn nhớ nắm chắc hạt dẻ trong tay.

“Viên Phong?!”

Bạch Thanh Mạn đầu tiên là kinh sợ, sau đó là ngạc nhiên, nhớ tới hành động mà người này có thể đã làm với mình liền bày ra biểu tình lãnh đạm xa cách, “Tôi muốn xuống xe.”

Viên Phong nhanh tay mà khóa lại xe “Răng rắc” một tiếng, Bạch Thanh Mạn dán thân lên cửa xe run bần bật.

“Em chặn số điện thoại của anh sao?”. Ngữ khí của Viên Phong thân thiết, phong độ hệt như cũ.

Bạch Thanh Mạn nghĩ thầm người làm sai là anh ta cơ mà, cô sợ cái gì chứ? Cô ngồi thẳng người, trấn định nói, “Tôi có thể coi như chưa có việc gì xảy ra, chỉ cần anh có thể giữ kín như bưng. Rồi sau đó chúng ta cũng không cần phải gặp nhau nữa đâu.”

Viên Phong cười hỏi, “Việc gì đã xảy ra cơ?”

Bạch Thanh Mạn không thể tin tưởng mà nhìn anh, sao lại có người mặt dày như vậy chứ?

Cô tức giận đến nỗi gương mặt đỏ bừng lên, Viên Phong không đùa cô nữa, làm bộ như chợt nhớ đến, liền dài giọng ngân nga một tiếng, “A là việc đó…”

Viên Phong túm lấy túi hạt dẻ trong lòng của cô, trên giấy có không ít hơi nước, anh lấy ra một viên hạt dẻ nhẹ nhàng bóc ra một cái nhân hoàn chỉnh, mùi hương ngọt ngào liền bay ra.

Bạch Thanh Mạn hơi do dự nhưng vẫn nhận hạt dẻ trước mặt bỏ vào trong miệng, không biết anh ta muốn làm điều gì. Loại hạt dẻ này vừa ngọt thơm vừa ngon, Viên Phong yên lặng lột vỏ cho cô, nếu lột bị hỏng anh liền tự mình ăn.

Cứ như vậy ăn hết luôn nửa túi Viên Phong mới thu tay lại, lấy khăn ướt từ trong hộp xe lau tay. Động tác này trước kia khi thấy Bạch Thanh Mạn sẽ nghĩ vừa ưu nhã vừa thong nhong, thế nhưng bây giờ lại giống như tên sát thủ biếи ŧɦái sau khi ăn uống no nê xong định thủ tiêu con mồi vậy. Không khí trong xe đột nhiên biến đổi.

Viên Phong thấy cô sợ đến sắp khóc liền cười đem cô kéo lại gần, “Em sợ cái gì? Anh có thể ăn được em sao?”

Sức lực anh vô cùng mạnh mẽ, kéo cô giống như xách gà con vậy. Anh hơi tức giận, “Gầy quá…”

Thanh âm Bạch Thanh Mạn phát run lên, “Anh đừng xằng bậy, tôi… tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát ư? Em muốn nói với cảnh sát điều gì? Một người đàn ông kéo em vào chiếc xe có giá trị…Ừm… 200 vạn, sau đó lột hạt dẻ cho em ăn sao?”

“Không phải! Không phải… Chuyện này…”

L*иg ngực Viên Phong rung làm nửa người cô tê rần, chờ anh ngưng cười lại nghe được anh nói, “Anh nếu đã làm điều gì với em rồi, em có thể đi khám vết thương trên người. Nhiều nhất cũng chỉ hôn một chút ở dưới…”

Rõ ràng phía dưới của cô không thoải mái! Cô đang muốn phản bác đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, cơ hồ như muốn nhảy dựng lên từ trong người anh, “Biếи ŧɦái!”

Viên Phong thấy cô đoán được, đắc ý mà nhướng mày, miệng tươi cười làm Bạch Thanh Mạn mặt đỏ tai hồng. “Anh… anh … còn không biết xấu hổ hay sao?!”

Cô tưởng tưởng đến hình ảnh Viên Phong liếʍ cho cô, lời nói liền lắp ba lắp bắp. Bọn họ cũng chẳng thân quen lắm? Vậy mà anh cư nhiên lại làm như vậy, thật là quá hủy hoại tam quan mà…”

Thật lâu sau Bạch Thanh Mạn mới bình tĩnh mà suy nghĩ được, cô khuyên anh, “Anh làm như vậy là không đúng, chúng ta…”

“Chúng ta có thể kết hôn.”

Bạch Thanh Mạn cắn đầu lưỡi, khϊếp sợ mà nhìn hắn. Viên Phong bắt lấy tay trái của cô xoa nắn, “Nếu em đồng ý, ngày mai hai ta sẽ đi lãnh chứng luôn”.

Cô vẫn còn đang trong bộ dáng ngây ngốc, Viên Phong cười hôn cô vài cái, “Hoàn hồn”

Bạch Thanh Mạn muốn tránh khỏi tay anh, “Không được, người tôi thích chính là…” Hạ Tông Lâm.

“Anh ta thực sự thích em sao?”. Viên Phong cắt đứt lời cô, “Nhưng sao dạo gần đây anh nghe nói mẹ của anh ta đang sắp xếp cho anh ta đi coi mắt nhỉ?”

Một chiếc xe cưới vượt lên đằng trước, pháo mừng nổ phát ra thanh âm “Bang bang”