Chương 2: Phản bội (H)

Khu nhà Hoa Uyển ở ngay cạnh trường đại học, đồ ăn giao tới rất nhanh. Một bát cháo nóng hổi, hai chiếc quẩy, bốn cái bánh bao chay, còn có bốn chiếc xíu mại nhân gạch cua.

Bạch Thanh Mạn uống nửa bát cháo, bánh bao với xíu mại cô chỉ cắn mấy miếng liền lắc đầu nói không muốn ăn nữa, uể oải mà nằm xuống ghế sô pha.

Hạ Tông Lâm cũng hơi đói bụng, anh đem phần cháo và bánh cô ăn còn thừa lại ăn nốt. Trong lúc đó hai người chẳng nói với nhau câu nào.

Bạch Thanh Mạn không biết hiện giờ anh đang nghĩ gì, thái độ đối với cô lúc thì tốt lúc thì xấu, cô cũng không dám bắt chuyện với anh, liền rụt đầu trong cổ áo mà trộm nhìn anh.

Hạ Tông Lâm sau khi ăn xong đem rác đi vứt, anh đứng trước mặt cô, bóng dáng cao lớn đổ xuống như đem cả người cô bao lại, Bạch Thanh Mạn không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói, “Về phòng ngủ đi, không sợ bị cảm sao?”

Thật ra Bạch Thanh Mạn muốn anh ngủ cạnh mình một đêm, nơi này đã rất lâu không có người ở, hơn nữa bây giờ cũng là nửa đêm rồi, cô không dám ngủ một mình trong căn nhà này.

“Em ngủ ở đây cũng được, anh có thể giúp em lấy chăn không?”

“Sợ sao?”. Vốn cho rằng cô đang giả vờ giả vịt, không nghĩ tới quả thật là đang sợ, “Em cũng từng ở nơi này hai năm rồi mà, sao lại sợ…?”

Giọng nói của Hạ Tông Lâm mang chút tự giễu, Bạch Thanh Mạn nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy giải thích với anh, “Là tại lâu rồi không có người ở nên em mới sợ, chờ đến sáng ngày mai em mới dám...”

Hạ Tông Lâm ngồi xổm xuống, ánh mắt cô cũng dõi theo động tác của anh, “Tông Lâm, anh đừng giận em nha, em biết em sai rồi…”

Biểu tình của anh nhu hòa hơn, hỏi dạ dày của cô có còn đau nữa không, Bạch Thanh Mạn lắc đầu nói không đau.

Hạ Tông Lâm duỗi tay ấn nhẹ làm cô lập tức co người lại kêu đau.

Dạ dày của cô đau chắc hẳn bởi vì đói, còn bị nhiễm lạnh. Đứng ở trạm giao thông ven đường không biết bị gió thổi bao lâu, hẳn là dính không ít gió lạnh rồi.

“Đừng bảo em uống nước ấm, em đã uống và đỡ hơn nhiều rồi, giờ em no lắm”. Bạch Thanh Mạn nhỏ giọng kháng nghị.

Nơi này không có túi chườm nóng, Hạ Tông Lâm suy nghĩ rồi vào trong phòng ôm một cái chăn lớn ra, đem chăn quấn chặt quanh người cô rồi đem tay vói vào trong áo của cô đặt lên bụng để ủ ấm.

Trong vòng tay vừa ấm áp vừa xa lạ của Hạ Tông Lâm, chân cô ở trong chăn lại không an phận đạp đạp vài cái.

Trong phòng khách quá yên tĩnh, Bạch Thanh Mạn tìm lời nói, “Anh không trở về nhà cũng không sao ư?”

“Em mỗi ngày đều tra hỏi chồng sao?”

“Anh ấy đều nói hết cho em, chẳng cần em phải hỏi”

Hạ Tông Lâm hừ lạnh một tiếng, “Thật là một người chồng mẫu mực.”

“Vợ của anh nhất định sẽ rất ưu tú nhỉ?”. Mẹ anh cũng chắc chắn thích cô ấy lắm.

“Cô ấy vô cùng mạnh mẽ, so với tôi còn bận rộn hơn nhiều”

“Ừm…”. Bạch Thanh Mạn cúi thấp đầu, nhìn không ra cảm xúc.

“Em đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ngày mai em nên tìm phòng khác rồi dọn ra thôi, ở nơi này không ổn lắm…”

Hạ Tông Lâm không kiên nhẫn nói, “Em nháo đủ chưa?”

“Không phải! Em nghĩ rằng anh chưa có… mới nhờ anh giúp đỡ, giờ anh kết hôn rồi, không nên bởi vì em mà gặp rắc rối, là tại em suy xét không chu toàn, em…”

Tay Hạ Tông Lâm đột nhiên phát lực, từ bụng di chuyển qua phần eo, anh hung hăng bóp eo cô, “Bạch Thanh Mạn, em muốn làm cái gì?! Em có thể đừng trêu đùa tôi được không?”

“Em không có trêu đùa anh, em chỉ không muốn bị hiểu nhầm, nếu như vợ anh mà biết thì nhất định sẽ rất đau lòng”

“Em cũng biết tôi làm điều này sẽ làm vợ tôi đau lòng sao? Vậy sao em còn gọi điện thoại cho tôi? Vì sao lại muốn quấy rầy cuộc sống của tôi?”

“Em cũng vừa mới biết…”. Bạch Thanh Mạn đang nói thì bị động tác của anh chặn đứng họng, cô không thể tin nổi mà nhìn anh.

Ở phía dưới áo khoác, chiếc váy lông bị anh xốc lên, bàn tay vừa to vừa ấm áp đang du ngoạn trên làn da của cô. Từ bên hông đến bụng nhỏ rồi lại hướng lên trên đẩy ra nội y, bắt lấy một bên mềm mại.

Hạ Tông Lâm ác liệt mà nói, “Thời điểm em gọi điện thoại không nghĩ đến một màn này sao? Lại nói ít nhất phải làm như này mới khiến vợ tôi khổ sở, em bày ra vẻ trinh liệt làm gì? Em cùng Viên Phong thông đồng với nhau không phải trong khi vẫn còn là bạn gái của tôi hay sao?”

Nói đến việc này, khí thế của Bạch Thanh Mạn không tự chủ xẹp mất một đoạn, cách lớp váy muốn đè lại tay của anh nhưng lại bị tay còn lại của anh bắt lấy đặt trên vυ" của mình mà xoa. Đầṳ ѵú cách lớp áo lông cao cấp bị kí©h thí©ɧ đến phát ngứa, lại bị anh cố ý xoa mạnh.

Hạ Tông Lâm thuần thục cởϊ áσ khoác của cô ra, sau đó đến quần legging. Bạch Thanh Mạn không cản nổi anh, “Ô ô” mà khóc lóc bị người ta cởi xuống nửa quần lộ ra bờ mông và đôi chân trắng nõn nà. Cô duỗi chân muốn đá liền bị anh bắt lấy ấn ở trên sô pha, làm cả người cô quỳ ghé vào trên ghế.

“Hu hu hu hu, Tông Lâm, không được…”

Hạ Tông Lâm cởϊ qυầи rồi từ sau lưng dán lên, “Sao lại không được? Tôi chờ anh ta chết mới có thể làm em, khi ấy anh ta đội nón xanh cho tôi như thế nào, em cho là tôi không biết sao? Ngay tại cửa căn phòng này, anh ta giả bộ làm người đưa đồ ăn dụ em ra mở cửa, em lại vờ vịt giãy giụa liền bị anh ta ấn ở trên cửa mà sờ soạng…”

Lời nói của Hạ Tông Lâm khiến cô vô cùng kinh hãi, mãi cho đến khi anh cắm vào, Bạch Thanh Mạn mới phản ứng lại, âʍ ɦộ bắt đầu kịch liệt co rút, “Sao anh lại biết…”

“A~~”. Hạ Tông Lâm bị cô kẹp đến da đầu tê dại, đem hai chân cô tách ra, chờ một lúc mới tàn nhẫn cắm vào lại.

Thân thể Bạch Thanh Mạn đỏ lên, cô không nghĩ là bản thân bị cưỡng ép nuốt dị vật vào nhanh như vậy sẽ có phản ứng, thế nhưng phía dưới lại tự động phân bố ái dịch. Nghe thanh âm bên tai chuyển từ “Phụt phụt” đến “Òm ọp òm ọp”, cô liền có thể tưởng tượng được cảnh tượng ở nơi đó đang da^ʍ mĩ như thế nào rồi.

Cô một bên phỉ nhổ thân thể của mình, một bên muốn làm cho rõ lời nói của Hạ Tông Lâm mà hỏi, “Sao anh có thể biết được? A ~~”

Hạ Tông Lâm từ phía sau ác độc mà xoa vυ" của cô, nhũ thịt tản ra bốn phía trên bàn tay anh, đầṳ ѵú bên trái bị sưng thành một hạt đậu lớn, anh còn không ngừng véo. “Vυ" ngày trước là màu hồng nhạt, bây giờ bị người ta hút biến thành màu đỏ rồi…”

“Tông Lâm, nhẹ thôi, anh đừng đối xử với em như vậy…”. Bạch Thanh Mạn vô cùng hổ thẹn, lấy tay che đi đôi mắt mà ô ô khóc.

Người đàn ông nhẹ phun hơi thở lên cổ của cô, “Vυ" cũng bị người ta xoa lớn… Có phải mỗi ngày anh ta đều thao em? Giống như hai chúng ta bây giờ vậy?”

“Tông Lâm, cầu xin anh, đừng nói nữa…”

“Em không thoải mái sao? Nhưng thân thể của em lại không nghĩ như vậy đâu”. Nói xong lại dùng sức đỉnh lên phía trước, Bạch Thanh Mạn bị anh cắm đến quỳ không nổi, “Tôi quên mất đấy, em chỉ biết nói dối lừa gạt, có phải hay không, đồ lừa đảo?”

Bạch Thanh Mạn đáp lời thì bị cắm đến lắp bắp: “Không…Không phải…A”

Kɧoáı ©ảʍ từng đợt từng đợt như thủy triều, Bạch Thanh Mạn đang ở cao trào thì bị người đàn ông phía sau bắt ngoảnh lại mà dùng sức hôn. Hô hấp bị đoạt lấy đến hít thở không thông, với cảm giác vô cùng sung sướиɠ của thân thể chồng chất lên nhau làm cô nhòe nước mắt, giống như sắp bay tới thiên đường.

Bạch Thanh Mạn vô cùng mệt mỏi, hổn hển ghé vào trên sô pha. Hạ Tông Lâm rút côn ŧᏂịŧ ra kéo theo một bãi dịch nhầy đυ.c vẩn, làm sô pha bị ướt một mảng lớn.

“Ở của có camera, tôi có thể xem bằng điện thoại…”

Bạch Thanh Mạn giật mình, sau đó trên lưng lại bị đè ép, “Sau khi anh ta vào nhà tôi không thể xem tiếp được, nhưng buổi tối hôm đó, tôi trở về liền phát hiện em đã thay một đệm sô pha mới, em xem tôi nói đúng không hả?”

Bạch Thanh Mạn suy nghĩ, nhưng lúc này cô cũng không nói rõ khi ấy cô không chống cự được Viên Phong, hay là không muốn chống cự. Giống như bây giờ…

“Hai người lúc ấy, giống như lúc này sao?”. Hạ Tông Lâm hỏi.

Hai khối thân thể đều ra một tầng mồ hôi mỏng, dán sát vào nhau không thoải mái chút nào, còn có hạ thân cũng là một mảng lầy lội. Nhưng hô hấp của cả hai đều dây dưa quấn quýt vào nhau, phảng phất mọi thứ đều không quan trọng nữa rồi.

Tác giả có chuyện muốn nói: Quả nhiên ta chỉ hợp với cốt truyện người lớn a !!! Cốt truyện văn càng viết càng mơ màng, truyện người lớn càng viết càng thanh tỉnh.

Vợ của Hạ Tông Lâm là một nữ cường nhân, câu chuyện xưa sẽ có phiên ngoại, cô ấy với Hạ Tông Lâm là liên hôn thương mại. Cô tính tình cường đại, lại vô cùng chướng mắt Hạ Tông Lâm.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~