Chương 3: Nghe lời (H)

Bạch Thanh Mạn tỉnh lại thì phát hiện mình đang trong phòng ngủ, Hạ Tông Lâm đã rời đi rồi, cũng không biết anh đã đi đâu.

Trong phòng bếp có chuẩn bị bữa sáng, vẫn còn nóng. Cô bẻ nửa miếng bánh hoa quế lên ăn, là của quán ăn phía bên kia đường.

Cô ngồi xuống ăn sáng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào hành lý hôm qua bản thân xách vào đây.

Đây không phải là hành lý của cô, cô thậm chí còn chẳng biết bên trong chứa cái gì. Chỉ là trước đây Viên Phong đã dặn dò, nếu có ngày anh xảy ra chuyện, phải đem theo túi hành lý này rời đi rồi tìm đến Viên Việt.

Ngày hôm qua những người kia ồ ạt đến nhà bắt cô không được mang bất cứ đồ vật quý giá gì đi. Cô nói chỉ muốn mang quần áo đi mà thôi, bọn họ không nghĩ đến cái túi này đã được chuẩn bị từ trước đó, thấy cô lôi ra từ trong tủ quần áo liền không mở ra xem, cô mới có thể mang đến đây được.

Nhưng cô chẳng thể nào liên lạc được với Viên Việt, chỉ có thể tìm đến Hạ Tông Lâm trước.

Mật mã của cái hành lý kia có 4 số, cô đã thử qua sinh nhật của cô và Viên Phong nhưng đều không chính xác. Chẳng còn biện pháp nào đành chờ đến lúc gọi được Viên Việt rồi tính tiếp.

Không có quần áo tắm rửa, phải đi ra ngoài mua, nhưng Hạ Tông Lâm nói hôm nay sẽ có người đem đồ đạc đến thay.

“Có chuyện gì?”. Điện thoại rất mau được nghe.

“Em muốn ra ngoài mua hai bộ quần áo, được không anh?”

“Tôi đâu có nhốt em đâu.”

“Chẳng phải anh nói có người mang đồ đến sao?”

“Để tôi bảo bọn họ hôm khác đến.”

“Ưm, cảm ơn anh nha.”

Tắt điện thoại, Bạch Thanh Mạn thay quần áo ngày hôm qua ra, chỉ dùng một ít lực thôi mà eo đau đến tê dại.

Cô kiểm tra ví tiền, nhìn đến thẻ VIP của thẩm mĩ viện liền muốn tiện đường đi mát xa một chút.

Cho nên chờ cô đi mua quần áo, đi mát xa, lại đi ăn cơm chiều trở lại Hoa Uyển thì cũng đã là 9 giờ tối rồi.

Cô vừa mở cửa liền bị làn khói bay vào mũi, trực tiếp sặc đến ho ra nước mắt, “Khụ khụ… sao anh không mở cửa sổ?”

“Sao về muộn như vậy?”.Hạ Tông Lâm không vui.

Bạch Thanh Mạn đi mở cửa sổ, cô trả lời: “Em tiện đi mát xa luôn.”

“Ăn rồi hả?”

“Ừm”

Chẳng lẽ… Hạ Tông Lâm đang đợi cô về ăn cơm cùng anh sao? Bạch Thanh Mạn sợ anh lại nổi giận liền cách xa anh vài bước.

“Đi nấu cơm cho tôi.”

Bạch Thanh Mạn lúc này mới phát hiện trên bàn có mấy cái túi lớn, cô mở ra nhìn rồi nói: “Mì cà chua trứng?”

“Hành.”

Cô thuần thục đi chuẩn bị nguyên liệu rồi nấu cơm. Thời điểm cô sống tại Viên gia, thường thường sẽ làm bữa cơm tình yêu cho Viên Phong ăn khuya, trù nghệ rất không tồi.

Cô cầm một cái áo ngủ cũ coi như tạp dề khoác lên người, áo lông bên trong màu đen là áo mới mua. Tay áo hơi rộng làm lộ ra một đoạn tay trắng nõn.

Rất nhanh cô đã nấu xong mì trứng với cà chua, mùi hương từ bếp lan ra khắp nhà.

Lúc Hạ Thông Lâm ăn mì, Bạch Thanh Mạn ngồi cạnh nhịn còn hỏi anh hương vị thế nào. Hạ Tông Lâm nói rất ngon, cô vui vẻ vô cùng.

Lúc sau cô nghe một cuộc điện thoại, thanh âm bình tĩnh nói, “Mẹ … Dạ, khá tốt … Dạ… Con biết rồi, chốc nữa con sẽ chuyển khoản cho mẹ … Dạ …”

Chỉ vài phút cuộc trò chuyện đã kết thúc. Bạch Thanh Mạn cầm điện thoại chuyển tiền cho mẹ.

Hạ Tông Lâm nói, “Em vẫn còn gửi tiền cho mẹ sao?”

“Dạ, mẹ nói em trai em đang học cao trung, tốn rất nhiều tiền…”

“Cha phía bên kia em cũng cấp ư?”

“Vâng, lúc trước họ giúp em được đi học, em đương nhiên phải trả lại.”

Hạ Tông Lâm đương nhiên biết việc này, “Ngần ấy năm còn chưa trả hết?”

“Bọn họ biết Viên Phong có tiền nha…”

Hạ Tông Lâm nắm chiếc đũa, “Em nói chồng em đã chết rồi, về sau không có tiền cho họ nữa.”

Bạch Thanh Mạn cầm di động, ủ rũ cụp đuôi, “Bọn họ sẽ lại tìm một người khác rồi đem em đi gả”. Ngửa tay ra là có tiền có ai mà không muốn chứ?

“Em tốt nhất là sớm đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ đi! Cả đời đừng qua lại với nhau.”

Bạch Thanh Mạn trầm mặc thật lâu sau, nhẹ giọng nói, “Họ là cha mẹ của em mà, anh sẽ vì bất đồng quan điểm với họ mà đoạn tuyệt quan hệ với họ sao?”

“…”

“Anh sẽ không, em cũng sẽ không. Tuy rằng cha mẹ anh cao quý, còn cha mẹ em lại đê tiện.”

“Tôi không có ý này.”

“Em mệt rồi, em ngủ trước đây.”

Hạ Tông Lâm rửa mặt xong rồi vào phòng ngủ, Bạch Thanh Mạn nằm ở trên giường xem di động, không thèm liếc nhìn anh.

Anh đi tới, chịu thua nói, “Đừng giận…”

Bạch Thanh Mạn biết Hạ Tông Lâm muốn tốt cho cô, trước kia còn bên nhau cũng nháo loạn mấy lần rồi. Giờ đây tính tình cũng không còn nóng nảy nữa, liền cấp bậc thang đi xuống, “Dạ, anh yên tâm, em hiểu rõ mà, cũng không thể cấp tiền mãi như vậy được.”

“Lòng tham của bọn họ không đáy như vậy mà Viên Phong cũng không có ý kiến sao?”

“Anh ấy nói với em rằng cứ cho họ tiền, mỗi lần cho một chút thì đỡ cho họ nháo loạn. Còn cho một lần thật nhiều thì không được.”

Hạ Tông Lâm không nhẹ không nặng hừ lạnh một tiếng, “Anh ta thấu tình đạt lý thật đó.”

Hạ Tông Lâm từ sau lưng ôm lấy cô, thò mặt lại gần xem màn hình di động của cô, “Em đang xem gì mà nghiêm túc vậy?”

“Em lên diễn đàn tìm công việc…”. Vừa dứt lời, di động đã bị Hạ Tông Lâm cướp lấy, “Em làm cái gì?”

“Em muốn đi ra ngoài làm việc sao?”

“Đúng vậy, hiện tại em chưa có thu nhập…”. Bạch Thanh Mạn duỗi tay muốn lấy lại.

Hạ Tông Lâm giơ tay lên, tránh thoát đi, giữ chặt lấy người phụ nữ vào trong lòng, “Tôi cho em tiền, không cần phải đi làm.”

Bạch Thanh Mạn ngây ngẩn cả người, sau đó lẩm bẩm nói, “Dùng tiền của anh không tốt lắm…”

Cô dùng tiền của chồng là danh chính ngôn thuận, còn tiền của bạn trai cũ đâu là như vậy? Bạch Thanh Mạn tự nhận mình là người vô cùng hiểu chuyện, lại không biết điều này làm tổn thương Hạ Tông Lâm. 6 năm trước, Bạch Thanh Mạn là được Viên Phong ân cần chăm sóc từ khi đó.

“Không phải là cho! Tiền này là tiền em bồi ngủ tôi.”

Bạch Thanh Mạn mặt đỏ lên, vừa hổ vừa thẹn, “Em không bồi…”

“Ha? Mệt tôi còn hảo tâm giúp em hỏi thăm tình hình Viên thị, xem ra là uổng phí sức lực rồi.”

Bạch Thanh Mạn bò dậy ngay lập tức, nắm lấy tay áo anh, mắt trông mong nhìn, “Anh nghe được cái gì rồi?”

“…”

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, chỉ chốc lát sau, đáy mắt Bạch Thanh Mạn liền phủ đầy hơi nước, “Anh sao giờ đây lại khi dễ người ta như vậy?”, cùng trước kia vô cùng khác nhau.

Nước mắt vừa rơi liền bị anh mυ"ŧ vào, sau đó đến cái mũi, đến đôi môi mềm mại. Bạch Thanh Mạn bị bắt mở rộng thân thể, cảm nhận được mũi của anh xẹt qua cổ, xương quai xanh rồi vùi vào ngực của mình.

Nút thắt của áo ngủ sớm đã bị kéo ra, hai vυ" non mềm bị siết chặt, xoa thành mọi hình dáng. Bạch Thanh Mạn khóc lóc kêu đau nhưng anh một chút cũng không để ý tới, thậm chí đem hai chân cô đang vùng vẫy mà banh rộng ra, lộ ra tiểu nhục động mặc anh xâm phạm.

Côn ŧᏂịŧ thô to đi vào rút ra, trứng dái phía dưới đánh vào mông phát ra tiếng “bạch, bạch”, chẳng mất chốc bờ mông tuyết trắng đã đỏ ửng một mảng.

Giờ phút này Hạ Tông Lâm như đã thay đổi thành một con người khác, chẳng nói lời nào cũng chẳng ôn nhu, chỉ biết ngang ngược mà thao cô, Bạch Thanh Mạn sợ hãi muốn chạy chốn liền bị anh bắt lấy đôi tay, chỉ còn cách ấm ức mà khóc.

Chờ đến khi anh bắn lần đầu tiên, Bạch Thanh Mạn đã khóc đến không thở nổi, hai chân nhân lúc thoát khỏi sự giam cầm của anh liền bò đến mép giường nôn khan. Sau đó mặt đầy nước mắt lên án, “Anh phát điên cái gì…. a hu hu hu hu … anh là người xấu …”

Hạ Tông Lâm gắt gao ôm cô, “Tôi xấu sao? Nhưng em không phải là thích xấu xa sao? Lúc trước chẳng phải do tôi không đủ xấu xa nên em mới rời xa tôi sao?”

Đây là cái gì a? Bạch Thanh Mạn không thể hiểu nổi anh đang suy nghĩ cái gì…

Cũng may Hạ Tông Lâm không tiếp tục nhắc đến việc xấu xa hay không mà nói, “Tài chính của Viên thị có chút vấn đề, người chú kia sợ là nghe thấy tiếng gió gì mới trốn đi, em cũng không cần tới thành phố phía nam làm gì, đỡ phải gặp phiền toái”

“Viên Việt ở nước ngoài liệu có việc gì không?”

“Nếu anh ta không tham gia vào việc kinh doanh thì sẽ không có chuyện gì đâu.”

Bạch Thanh Mạn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Hạ Tông Lâm lại nói, “Em nhàn rỗi không có việc gì thì đi chơi với bạn, nhưng tốt nhất đi xung quanh đây thôi, trong thẻ này có 30 vạn, mật mã là sinh nhật em.”

Vừa đánh người ta giờ lại xoa, Bạch Thanh Mạn do dự một lúc lâu cuối cùng vẫn nhận thẻ từ tay anh. Người dưới mái hiên phải cúi đầu, lại nói, ngủ thì cũng bị ngủ rồi …

Hạ Tông Lâm thấy cô ngoan ngoãn cầm thẻ, cùng không đòi một hai phải ra ngoài làm việc thì rốt cục cũng vừa lòng, ôm Bạch Thanh Mạn hỏi han vừa rồi có phải làm đau cô không?

Bạch Thanh Mạn rầm rì, dẩu miệng không để ý tới hắn. Anh bây giờ ôn nhu, lấy lòng bàn tay nhẹ xoa âm đế, xoa đến thân thể cô mềm nhũn, tinh tế mà thở dốc, “Em ngoan ngoãn nghe lời có phải tốt không, đừng chọc anh nổi giận.”

“Ô… Rõ ràng là anh khi dễ em…”

Một ngón tay vói vào bên trong, vừa ướt lại chặt, rất nhanh sờ đến điểm mẫn cảm của cô mà chọc vào rút ra, “Vậy em cũng phải ngoan ngoãn bị anh khi dễ”

“A…”, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện lan đến toàn thân, điểm mẫn cảm trong âm đế bị anh dày vò, Bạch Thanh Mạn chịu không nổi cắn cánh tay anh nức nở lên.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống đầu ngón tay mãi không dứt, ướt nhẹp cả tay anh, Hạ Tông Lâm cắn lỗ tai cô nói nhỏ, “Tiểu dâʍ đãиɠ…”