Chương 1: Điện thoại

Đã nhiều năm trôi qua, Hạ Tông Lâm không nghĩ tới mình có thể nghe lại được tiếng chuông quen thuộc này. Anh cầm chiếc điện thoại di động đã cũ trên tay, nhìn chăm chú vào cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, thật lâu sau mới ấn nút trả lời, đem điện thoại đến bên tai nghe.

"...", đầu tiên là một mảng trầm mặc, có tiếng hít thở nhè nhẹ, rồi sau đó thăm dò "A lô" một tiếng.

"Ừm"

Đáp lại rồi, bên kia dường như truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhõm, "Em còn nghĩ sẽ không tìm được anh..."

"Có việc gì sao?". Hạ Tông Lâm bình tĩnh mở miệng.

Bên kia giống như đang xoắn xuýt, lắp bắp nói: "Chồng... Chồng em đã qua đời..."

"À? Nén bi thương." Hạ Tông Lâm dừng một chút rồi lại nói, "Mời tôi đi dự lễ tang sao?"

Giọng nói của Hạ Tông Lâm vô cùng khắc nghiệt, đầu dây bên kia rốt cục không chịu nổi liền bật khóc, "Chồng của em đã chết rồi, em bị đuổi ra ngoài, hu hu hu hu..."

"Sao lại như vậy?"

"Em không biết, bọn họ tự nhiên xông vào nhà em... Không cho em ở tại Viên gia nữa..."

Vô cũng hỗn loạn, bên kia đầu dây nói cái gì cũng không rõ, chỉ nói mình hiện tại không biết nên đi nơi nào, thẻ ngân hàng cũng không dùng được.

Hạ Tông Lâm hỏi cô đang ở đâu, cô liền phát định vị cho anh.

Khi tới nơi, Hạ Tông Lâm không lập tức cho xe đến gần mà dừng cách 10 mét rồi ngồi nhìn cô.

Cuối mùa thu, cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, bên cạnh người là một chiếc va li bằng da, ở trong gió lạnh nhìn đơn bạc tịch liêu vô cùng. Cô đang nhìn xung quanh, tóc dài bị gió thổi đến rối loạn, cách xa như vậy cũng có thể nhìn được những hàng nước mắt vương trên khuôn mặt cô, nhìn vô cùng thất thố và hoảng loạn, thế nhưng tay vẫn cố gắng giữ lại chiếc mũ Beret*, không cho gió thổi bay đi.

*Mũ Beret:Đừng Lo Lắng (NP) - Chương 1: Điện thoạiCô đứng ở ven đường, thỉnh thoảng có đàn ông đi qua rồi quay đầu lại liếc xem cô, cô liền đem cổ áo khoác dựng thẳng lên, cảnh giác mà nhìn xung quanh.

Anh lái xe đến gần, dừng xe rồi xuống, đóng cửa xe lại rồi đi về phía cô.

Bạch Thanh Mạn ngây ngốc nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, nhìn anh thành thục hơn nhiều, thân hình càng thêm rắn chắc và tuấn lãng, thay đổi so với ngày trước vô cùng lớn.

"Tông Lâm?"

"Không nhớ rõ hình dáng của tôi ư?"

"Không phải, anh so với trước kia thành thục hơn rất nhiều."

Hạ Tông Lâm lại nói, "Còn em so với trước kia lại càng vô dụng."

Bạch Thanh Mạn vừa nghe vậy lại càng muốn khóc, cô được Viên Phong kiều dưỡng đã nhiều năm, cái gì cũng đều không biết, hẳn là rất vô dụng đi?

"Được rồi, đừng khóc, ai không biết còn tưởng rằng tôi làm gì em. Nhà em rốt cuộc làm sao vậy?"

Bạch Thanh Mạn nức nở nói, "Em không hiểu, bọn họ nói cái gì mà cổ phần, công ty, tài sản liền làm em một câu cũng nghe không hiểu..."

"Luật sư đâu? Viên Phong có luật sư bên cạnh, anh ta nói như thế nào?"

"Giống như muốn thưa kiện, em cũng không rõ lắm, luật sư muốn liên hệ với Viên Việt nhưng gọi điện không được, không liên hệ được với Viên Việt..."

Viên Việt là em trai của Viên Phong, đang ở Mỹ học tiến sĩ và làm nghiên cứu nên thường xuyên không liên lạc được.

Trước kia Bạch Thanh Mạn cũng không tính là thông minh, nhưng cũng không đến nỗi nhu nhược thành như bây giờ. Viên Phong người này thật đúng là đem cô chiều thành một mỹ nhân ngu ngốc, rời xa anh ta liền suy sụp.

Đáng tiếc anh ta không nghĩ đến rằng mình sớm như vậy đã đi đời nhà ma rồi.

Hạ Tông Lâm cầm lấy va li rồi đưa cô lên xe.

Bạch Thanh Mạn cũng không hỏi anh định đưa mình đi đâu, lên xe được làn gió ấm thổi một hồi liền dựa vào lưng ghế mà ngủ thϊếp đi.

Hạ Tông Lâm lái xe đến khu nhà Hoa Uyển, bớt nóng giận mới nhìn đến người phụ nữ trên ghế bên cạnh. Cô ngủ đến ngon lành, da trắng tóc đen, trên mặt nõn nà có chút hồng, mí mắt ửng đỏ, nước mắt vẫn còn đọng lại trên khóe mi, không khỏi khiến người ta động lòng mà thương tiếc.

Hạ Tông Lâm nghĩ thầm, năm nay cô cũng 30 tuổi rồi mà sao so với 6 năm trước cũng không già đi một chút nào, thậm chí nhìn còn trẻ hơn.

Bạch Thanh Mạn mơ hồ tỉnh lại rồi đi theo Hạ Tông Lâm, mãi cho đến khi dừng trước cửa nhà mới bừng tỉnh, "Đây là... anh còn giữ?"

Mở cửa đi nhà, bài trí bên trong so với trước đây không thay đổi chút nào, Bạch Thanh Mạn nhìn ngôi nhà quen thuộc liền lập tức nước mắt tràn mi.

Hạ Tông Lâm hỏi cô: "Em muốn ở mấy ngày?"

"Thẻ ngân hàng của em bị khóa, trong di động cũng chỉ còn lại mấy vạn..."

Hạ Tông Lâm gật gật đầu, "Để tôi gọi người đem thay đồ điện mới, đồ ở đây quá cũ rồi. Chăn màn gối đệm thì đều sạch sẽ, sẽ có người đến quét tước thường xuyên."

Nói xong liền nhấc chân muốn rời đi thì bị Bạch Thanh Mạn giữ chặt tay áo, "Em sợ".

Cô thút tha thút thít, "Anh hôm nay dữ với em... còn định để em một mình lại nơi này...cũng... cũng đã lâu không gặp lại nhau..."

Một bên nói, còn một bên theo cánh tay anh đi xuống nắm lấy bàn tay anh thì lòng bàn tay chạm vào một vật cứng lạnh lẽo.

Cô nhìn thoáng qua, ngây ngần cả người, "Anh đã kết hôn rồi ư?"

Thấy biểu hiện kinh ngạc quá rõ ràng của cô, Hạ Tông Lâm cười, "Sao? Tôi không thể kết hôn sao? Tôi nên sống không ra sống chết không ra chết mà chờ cô quay đầu lại sao?"

"Không phải..."

"Không phải cái gì? Có phải cô rất đắc ý đúng không? Cô chỉ cần gọi một cú điện thoại mà tôi lập tức đã có mặt, lại còn đem nơi này gìn giữ y nguyên trong 6 năm. Cô có phải hay không cảm thấy tôi còn đối với cô đào tim đào phổi ra mà nhung nhớ?"

"Bạch Thanh Mạn, cô nghĩ cô là ai, lúc trước cô phản bội tôi rồi đi theo Viên Phong, hiện giờ lại trở thành quả phụ lưu lạc đầu đường xó chợ, tôi cho cô mượn chỗ ở tạm đã là niệm tình cũ rồi..."

Miệng vết thương từ 6 năm trước lại một lần nữa bị xé toạc ra, Hạ Tông Lâm lại giả bộ một bộ dáng vân đạm phong khinh mà nói chuyện.

Bạch Thanh Mạn trong miệng lúng búng nói thực xin lỗi, khóc đến nỗi thở hổn hển nhưng lại sợ Hạ Tông Lâm sẽ rời đi, cô ôm eo anh liều chết không chịu buông.

Bạch Thanh Mạn tuy phương diện khác vô dụng cực kỳ, nhưng lại vô cùng lành nghề làm người khác mềm lòng. Mặc cho giận dữ đến nhường nào, khi đối diện với hai mắt đẫm lệ của cô đều không thể kiên trì đến 10 phút.

Hạ Tông Lâm có mắng vậy cũng không đem cô đuổi đi, anh quên mất cô gái này vô cùng ngốc nghếch mà.

Hạ Tông Lâm tức giận ngồi xuống, Bạch Thanh Mạn ở trên sô pha co ro thành một đoàn, cơm chiều cô chưa ăn nên dạ dày bắt đầu đau.

Bạch Thanh Mạn càng co người lại càng thấy đau hơn, lại cảm thấy vô cùng lạnh, rốt cục kìm nén không được kêu to một tiếng. Hạ Tông Lâm hỏi cô làm sao vậy, cô nha nha mà trả lời rằng dạ dày của mình đau. Anh liền đứng dậy rót nước cho cô, cầm di động lên đặt cơm hộp mang đến.