Chương 26

Lớp trưởng thấy cô đi thong thả, liền thúc giục nói: “ Sở Dao nhanh lên, lớp chúng ta cũng không thể tiếp ứng so với lớp khác cũng chậm hơn!”

Sách, vì cái gì cũng muốn phân cao thấp ở phương diện này.

Liếc mắt một cái đã nhìn thấy Lý Hiểu Hiểu đứng ở trong đội ngũ, hai tay đang làm động tác cổ vũ, trong đội phải phảng phất ở trận sau phải cố gắng thắng.

“Nha, uống nước đi.” Sở Dao đưa qua chai nước.

Bên cạnh không có ghế, Chu Ngự ngược lại ngồi bệt dưới đất, duỗi thẳng bàn chân, ngẩng đầu nhìn Sở Dao.

Vài giây lúc sau, nhận lấy chai nước, dùng sức thở dài.

Sở Dao không nhịn cười ra tiếng, “ anh cũng đừng quá thương tâm nha, chỉ cần tận lực là được rồi.” Cô còn chưa gặp qua tình trạng Chu Ngự u buồn như vậy, nhìn trông khá là buồn cười.

“Có một câu nói như thế nhỉ, thượng đế đóng cửa này của ngươi sẽ mở cho ngươi một con đường khác.” Chu Ngự vặn chai nước, một hụng uống hết nửa chai.

“Thượng đế cho ngươi đóng cửa lại, nhất định sẽ vì ngươi mở ra một phiến cửa sổ.” Sở Dao nói.

“Các ngươi là học sinh tốt, cửa sổ chắc là đầu óc đi, cửa kia ý là tứ chi?”

Sở Dao sửng sốt một lúc mới phản ứng lại được, lại càng thêm buồn cười: “ Không có việc gì, nhất định có thể thắng, yên tâm đi!”

“Đây là em nghiêm túc sao?” Chu Ngự hỏi.

Sở Dao bị hỏi ngược lại, “Ân, đây là xem trọng chính anh.” Tin hay không thì thùy, dù sao chính cô cũng không tin được, chỉ vì cổ vũ nên nói vậy thôi.

“Em thử đoán xem, nếu trận sau cố gắng hết sức thì khả năng thắng có cao không?” Chu Ngự lại hỏi.

“Tôi cảm thấy……”

Sở Dao cố tình dừng lại một chút, Chu Ngự bị hấp dẫn mà nghiêm túc chờ đợi đáp án.

“Đều không thế thắng.” Sở Dao nói.

Chu Ngự trợn trắng mắt, vừa lúc trọng tài thổi còi, liền chạy thẳng ra sân, đầu cũng chưa từng quay lại nhìn.

“Dao Dao tớ thật sự nhìn không được,” Lý Hiểu Hiểu cũng nhìn ra không đúng, “Cậu nói gì vì Chu Ngự đi, một mình hắn có thế đem điểm số lên cao như vậy, mà thành viên trong đội chỉ nghĩ làm thế nào để thua nhanh một chút là có thể trở về học tập sao.”

Suy nghĩ của Sở Dao và Lý Hiểu Hiểu không hẹn mà cùng, nếu nói vừa rồi còn vì Chu Ngự buồn rầu mà cảm thấy khôi hài. Thì hiện tại, cô thật sự có điểm đồng tình với Chu Ngự. Hắn là người hiếu thắng như vây, sao chỉ vì đến trường mà chịu loại ủy khuất như này. Cô cũng không có vui sướиɠ gì, nhìn sắc mặt Chu Ngự trong lòng chỉ có đồng tình.

“Quá thảm quá thảm.” Lý Hiểu Hiểu nói nhỏ, “Không xem nữa, tớ chơi điện thoại một chút, cậu giúp tớ để ý giáo viên.”

Sở Dao nghiêm túc mà xem thi đấu, chỉ có thể trơ mắt nhìn rõ ràng đội Lam có cơ hội ném vào rổ mà lại cố tình hết lần này đến lần khác ném trượt, Chu Ngự bị tình trạng này mà cũng không muốn cố gắng thêm, bóng lần lượt rơi vào trong tay đội Hồng. Đội Hồng ném vào rổ, đội Lam bên này chỉ chuyên môn ngăn cản người. Biểu tình của Chu Ngự từ đầu đến cuối đều giống nhau, cũng không nhìn ra vui sướиɠ hay thất vọng.

Không sao cả, ban nhất đều không coi trọng trận thi đấu này, hắn cũng không hà tất phải để trong lòng. Suy nghĩ của hắn ngay từ đầu đã sai rồi, không nghĩ rằng ban nhất sẽ như thế, nhưng học sinh tới lớp 12 rồi thật sự không có tâm tư gì khác ngoài học tập.

Đội Hồng: đội Lam: =45: 25 Điểm số lại bị kéo ra lần nữa. Giữa trận được nghỉ giải lao một lúc, chỉ còn một cơ hội cuối này. Sở Dao lại một lần nữa đem nước đến cho Chu Ngự, lần này cô chủ động an ủi hắn: “ Cũng không liên quan đến anh, thắng thua không quan trọng.”

“ Chuyện này chưa bao giờ anh để ý.” Chu Ngự làm như không để bụng nói.

Nhưng Sở Dao vẫn có thể nhìn ra hắn đang khổ sở, chỉ có chính mình mang theo một lòng nhiệt huyết tham gia, mà không chỉ bị đội bên ngăn trở còn bị cả đội mình liên lụy ngăn cản, trong cả đội chỉ còn lại chính mình, chỉ nghĩ thôi đã thấy có bao nhiêu cô đơn?

Sở Dao không nói gì chỉ đứng bên cạnh nhìn hắn ngồi dưới đất uống nước. Ba đội viên dự bị cũng an an tĩnh tĩnh ngồi trên ghế, không hề có ý định vào trận thay thế. Cô cũng không có ý định bảo mấy người thay đội viên, vì cô cũng biết những người này cũng có ý tưởng như đội viên khác.

Trận đấu chỉ còn ba phút nữa là hết giờ, đội viên hai bên đều bắt đầu mệt mỏi, cố nâng cao tinh thần để chơi hết. Chu Ngự đứng im nhìn bốn phía, không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

“Chu Ngự, ngươi cố lên a, tôi biết trước đến giờ anh cũng không có thua ai hết.” Sở Dao nhỏ giọng nói với Chu Ngự.

“Đã biết.” Khóe miệng Chu Ngự dương lên, nhưng thật nhanh liền thu hồi, nhưng ý cười trong ánh mắt ngày càng lớn.

Cơ hồ chỉ ở thời gian cuối này Chu Vọng đột nhiên thay đồ, đi đến bên người nam sinh mập kia nói: “ Đổi người.”

Chu Ngự nhướng mày, cũng không hiểu ý tứ của Chu Vọng.

“Chỉ là không muốn nhìn mày đáng thương, thê thảm như vậy.” Chu Vọng lạnh lùng bỏ xuống một câu, liền trực tiếp vào sân.

Sở Dao một lần nữa trở lại ghế xem, Chu Vọng đã vào sân, cô cũng trở lên khẩn trương hơn.

“Tình huống như thế nào? Chu Vọng cũng lên thi đấu?” Lý Hiểu Hiểu thấy thay đổi người chơi liền hỏi.

Không trách Lý Hiểu Hiểu thắc mắc, hai người anh em nhà này nhan sắc cao, cùng đồng thời vào sân, khẳng định nữ sinh đến xem càng nhiều.

“Này kia không phải là học bá khối 12 sao? cư nhiên cũng chơi bóng rổ.”

“Thật a trận thi đấu này may mắn cũng không phải tham gia, bằng không sẽ mệt chết.”

“Này phải đến xem một chút, hai người kia đều là mỹ nam a.”

Sở Dao nghe thấy liền bật cười, ánh mắt không khắc nào rời khỏi sân thi đấu. Thật mau Chu Vọng liền bắt được bóng, ném một quả vũng vàng vào trung tâm rổ. Chu Vọng lại cư nhiên lừa cô là không chơi bóng rổ, Sở Dao bĩu môi. Người này thật là, đây là muốn che giấu khả năng sao?

Mười ba người còn lại trong đội cơ hồ cũng chỉ lên cho đủ số người, hai người này cơ hồ không để ý đến bọn họ, trước sau phối hợp chuyền bóng, linh hoạt cơ hồ không xuất hiện sai lầm.

Thi đấu ngày càng gay cấn, đội Lam điểm số lại bắt đầu rút gắn lại.

Đội Hồng: đội Lam =36: 34

Thi đấu chỉ còn lại 30 giây cuối cùng.

Tựa hồ không ai nghĩ tới có thể kiếm thêm được điểm, người đến xem cơ hồ ngày càng nhiều, không ít nam sinh bởi vì không quen biết Chu Ngự, nên chỉ có thể hô to tên CHU VỌNG.

Thi đấu chỉ còn lại mười giây, điểm số hai đội chỉ còn chênh lệch có 2 điểm, trọng tài đã chuẩn bị đặt còi trên miệng.

Chu Vọng tay ôm bóng, cắn răng chạy về phía trước, người đội Hồng vây tầng tầng lớp lớp, phía sau cũng là thành viện đội Lam, Chu vọng chạy vội về phía trước, tránh thoát vòng vây của đội Hồng, nhảy lên ném bóng. Bóng bay qua, đội Hổng nhảy lên cũng chỉ vươn tay sượt qua quả bóng, cuối cùng Chu Ngự bắt được.

Xoay người, Chu Ngự nhảy dựng lên, nhìn chăm chú ném mạnh vào rổ. Thời điểm quả bóng rơi mạnh vào trong rổ, tiếng còi của trọng tài cũng vang lên.

Tuyệt vời! Ba điểm hoàn mỹ!

Toàn trường phát ra tiếng hoan hô kịch liệt, tiếng nam, nữ sinh hét chói tai, trong lúc nhất thời náo nhiệt vô cùng!

Kết quả trận thi đấu này ngoài dự kiến của mọi người, nửa trận đầu đội Lam cơ hồ không thể có cơ hội nào, nửa trận sau điểm số cơ hồ bị kéo ngắn lại, cuối cùng thắng hiểm vượt qua đội Hồng 1 điểm. Không thể nghi ngờ trận sau làm toàn khán giả xem thập phần hưởng thụ.

Trái tim Sở Dao cũng đập thình thịch, cô bị Lý Hiểu Hiểu kéo đứng lên vỗ tay, phản ứng nưa ngày mới nở nụ cười. Hai người kia thật ưu tú.

Sở Dao nhìn về phía thiếu niên đang ôm bóng, bộ đồng phục ướt đẫm mồ hôi, lộ ra áo màu đen bên trong, mị lực càng lớn.

Nghe được tiếng gọi của người bên dưới, Sở Dao cúi xuống nhìn người đứng dưới bậc thang, không biết khi nào Chu Vọng đã thay xong quần áo, đứng gọi cô trở về lớp học.

Sở Dao lưu luyến mà thu hồi đôi mắt, thiếu niên bên kia vẫn nhìn cô, chưa từng có ý định thu hồi, cùng cô đối diện tầm mắt, triền miên không dứt.

“Tốt, trở về phòng học.” Sở Dao nhảy xuống bậc thang, đi về lớp học.

Trận thi đấu này tuy rằng đội Lam thắng, nhưng trận đấu vòng tiếp theo đội Lam lựa chọn không tham gia. Chu Vọng không phải không biết ý nghĩ của nhiều người trong đội, đây cũng là kết quả tốt nhất rồi.

Sở Dao đại khái cũng suy đoán được tại sao Chu Vọng lại vào sân. Hai người dù sao cũng là anh em, bạn học thì cũng chỉ là bạn học chỉ thế mà thôi.

Tan học, ban nhất vẫn như thường ngày đến phòng tự học, chẳng qua có nhiều hơn một tia bất đồng mọi hôm. Trên bàn học hai người một trước một sau nhiền hơn một hộp sữa chua, một hộp thuần nãi.

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Ngự: Tên kia tìm tao không được lại đến tìm mày rõ ràng biết mày có liên hệ với tao, tao không muốn thiếu mày nhân tình, Chu Vọng.

Chu Vọng: Tao cũng không phải thấy mày đáng thương, chỉ là lần trước mày giúp ta đánh tên mập kia, giờ tao trả lại, không ai thiếu ai gì.