Chương 27

Bởi vì là trường trọng điểm, chương trình học tương đối nhanh, nhất là lớp đặc biệt, tiến độ học lại càng nhanh chóng. Học kỳ I còn chưa kết thúc, đã tiến vào thời gian ôn tập, thời khóa biểu cũng không theo môn học mà căn cứ theo thi để học, buổi sáng học hai tiết chính, buổi chiều hai tiết, buổi tối là tiết tự học đến 10 giờ mới được tan. Mỗi chỗ ngồi đều đầy đủ học sinh, trong thời gian này lại càng không thiếu một ai, đến Chu Ngự cũng đến lớp.

Sở Dao cùng hắn cũng không chung đường, tuy rằng hiện giờ quan hệ hai người không tồi, nhưng trong lòng cô vẫn là nắm chắc. Thời gian thi đại học ngày càng rút ngắn, Sở Dao cũng có điểm lo âu, đầu óc đều trong trạng thái căng cứng, không chút nào dám buông lỏng. Mỗi học sinh lớp 12 chắc đều như vậy.

Công việc của Vương Ngọc Châu cũng dần dần ổn định, cửa hàng đã tuyển thêm nhân viên, Vương Ngọc Châu cũng không cần phải ngày ngày tăng ca ở cửa hàng, bà có thời gian thường xuyên về nhà thổi cơm nước cho Sở Dao. Nhưng hương vị quen thuộc cũng không có truyền đến, ngược lại vẫn là cảm giác vắng lặng.

Sở Dao bước nhanh đi vào phòng khách, Vương Ngọc Châu cùng Sở Chu Sơn ngồi trên sô pha đối diện nhau cũng không ai nói câu nào. Không gian phá lệ yên tĩnh, thấy cô Vương Ngọc Châu liền hỏi: “Con đã về rồi.”, “ Có đói không? Mẹ hôm nay cũng không nấu cơm, chốc nữa chúng ta ra ngoài ăn.”

“Vâng.” Sở Dao cảm thấy không khí có chút quái dị, trên khuôn mặt mẹ cô cũng biểu hiện rõ ràng.

Hôm nay Sở Chu Sơn không có uống rượu, phá lệ mà thanh tỉnh, trên mặt ông có chút u sầu, không ngừng dùng đôi tay xoa xoa mặt. Thùng rác bên trong chất đầy rác rưởi, sắp tràn ra tới, Sở Dao cởi cặp sách, giảm bớt không khí, “Mẹ, con đi đổ rác.” Sở Dao nhấc thùng rác, xách ra ngoài.

Dì Tống vừa hay đi xe điện trở về, thấy cô vội vàng xua tay gọi lại: “Dao Dao! Dao Dao!”

“Làm sao vậy dì Tống?” Sở Dao đến gần hỏi.

Dì Tống liếc mắt vào trong nhà một cái, dương đầu nói, “Cha mẹ cháu ở trong nhà sao?”

“Vâng.” Sở Dao nghi hoặc hỏi tiếp, “Làm sao vậy?”

“Buổi sáng nay cha mẹ cháu ăn mặc chỉnh tề, đi ra khỏi cửa khuôn mặt hai người đều không vui vẻ, dì muốn ngăn lại nhưng không ngăn được, cháu đừng trách dì nhiều chuyện.” Dì Tống vỗ vỗ vai cô, đẩy xe đi vào nhà.

“Này không phải là không có biện pháp sao, thật sự không thể chịu được nổi nữa rồi.” Vương Ngọc Châu nói, ôm lấy Sở Dao, “ Tôi có thể chịu khổ được nhưng không thể để Dao Dao khổ được.”

“Đồ vật đều phải dọn đi a, còn rất nhiều phải không, có cần người giúp không?” dì Tống hỏi.

“Không cần đâu chị Tống, xe trong tiệp đang chờ ở đầu hẻm rồi, chỉ cần đem đồ ra đầu hẻm thôi.” Vương Ngọc Châu nói xong lời từ biệt, đi ra đầu hẻm.

Lên xe, không bao lâu liền đến tiệm, giường trong tiệm rất nhỏ, xung quanh để rất nhiều đồ, bất quá cũng đủ để hai người nghỉ ngơi. Thu thập xong, Sở Dao nằm ở trên giường, hai tròng mắt ngăm đen, điểm điểm tinh quang.

“Mẹ, cha con sao lại đồng ý ly hôn vậy?”

“Lúc mẹ kêu ông ý ký tên, ông ý liền đáp ứng đặc biệt sảng khoái, cũng không có biểu tình khó chịu gì, cha của con cũng sẽ không nói gì, cha con cũng không muốn ly hôn nhưng hắn không vứt mặt mũi xống, cũng sẽ không nhận sai!” ngữ khí Vương Ngọc Châu thực trọng, cũng như là đang mắng hắn không biết cố gắng.

“Phải không?” Sở Dao có chút ngoài ý muốn, “Không quan hệ, hai mẹ con mình sinh hoạt sẽ ngày càng tốt hơn.”

“Ai, nói muốn dẫn con đi ăn cơm chiều, vội vội vàng vàng liền quên mất, con có đói không? Nơi này chỉ có mì gói thôi.” Vương Ngọc Châu ngồi dậy chuẩn bị đi đun nước nóng.

“Đừng đi mẹ, ngủ một chút đi, con không đói bụng, mẹ không cần phải vội.” Sở Dao ngăn lại, thân mật mà ôm lấy mẹ cô ngủ.

Thật lâu rồi hai mẹ con không được một giấc từ chiều đến tận khuya như này, cho dù giường rất nhỏ hai người nằm có chút chặt.



Tới gần kỳ nghỉ đông, toàn khóa bắt đầu tiến hành thi cuối kỳ.

Sở Dao gần đây ôn tập phá lệ thuận lợi, thành tích cuối kỳ cũng tốt, cô đứng thứ hai, chỉ kém Chu Vọng một chút. Thời khắc xem phiếu điểm, Sở Dao biết mọi cố gắng của mình đều không uổng phí. Thu thập đồ vật trở về nhà ăn tết, tiết cuối cùng để bắt đầu kỳ nghỉ mọi người đều không có tâm trạng ôn tập, tất cả đều đắm chìm trong vui sướиɠ.

Sở Dao cầm đồ trong tay Lý Hiểu Hiểu đưa tới trong lúc nhàm chán có thể gấp giấy thành hình vuông, nhiều lúc cô cũng ghét bỏ, nói mình còn đang vội vàng ôn tập, khẳng định sẽ không có thời gian để nhàm chán. Chính là cô lại tự vả vào mặt mình, Sở Dao hiện giờ lại đang ngồi gấp hạc giấy, trong tay là tập giấy nhiều màu để gấp.

“Gì mà vui vẻ như vậy?” Chu Vọng bộ dáng Sở Dao vui vẻ liền hỏi.

“Đương nhiên rồi, đã lâu tôi không được xếp thứ hai, lần này chỉ kém hạng đầu một ít điểm, đây là tiến bộ rất lớn a.” Sở Dao dào dạt đắc ý, thân mình ngăn không được hơi hơi lay động.

“Đề vật lý tớ chỉ làm sai một câu, theo lý thuyết hẳn là phải được xếp trước cậu, chúc mừng cậu.” Chu Vọng đóng lại sách, đậy lại nắp bút cất gọn đồ đạc, kéo khóa cặp sách lên, tay chống đầu nhìn chăm chú vào thiếu nữ đang gấp hạc giấy.

“Thật vậy chăng? cậu nói như vậy tớ thực sự vui vẻ, bất quá kỳ thi cũng đã qua, vận khí cũng chiếm một phần nhỏ, cậu như vậy vẫn là giỏi hơn tớ một chút, nhưng lần thi sau không nhất định kết quả sẽ là như vậy đâu.”

Nhìn cô gái bên cạnh đang cười để lộ ra hàng răng trắng, trong ánh mắt hắn tràn ngập nhu tình.

Chu Vọng không cầm lòng được vươn tay xoa xoa hai má cô, trong mắt mang theo nồng đậm si mê.

“Còn mười phút tan học, cả lớp không cần quá kích động, tuy rằng chúng ta chỉ được nghỉ ba ngày, nhưng cả lớp không được quá mức thả lỏng, sang năm chúng ta mới lại càng thêm gấp rút ôn tập, hôm nay đã là 30 tết, chúc cả lớp tất niên vui vẻ, về nhà chú ý an toàn!” Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dặn dò cùng lời chúc phúc học sinh.

Năm lớp 12, cả tháng chỉ được nghỉ nửa ngày, kỳ nghỉ ba ngày này nghĩ thôi đã cảm thấy vui mừng. 6 giờ chiều ngày 30 cả lớp tan học sớm. Chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều đứng dậy giải tán, sợ chậm một chút là không còn ai nữa. Không đến vài phút trong lớp chỉ còn rải rác vài người.

Chu Vọng đi uống nước, Sở Dao đợi một lát không gặp được liền nhắn cho Chu Vọng một tin rồi chuẩn bị rời đi. Không biết khi nào, bàn phía sau vẫn còn người đang ngồi.

Sở Dao giơ lên gương mặt tươi cười, “Chu Ngự, tân niên vui vẻ.”

“Tân niên vui vẻ, Tiểu Dao.” Chu Ngự cười đến sủng nịch, hai bàn tay đặt ở trên bàn đang đan xen vào nhau, hồi lâu cũng không có ý định đứng dậy.

Xưng hô này đã lâu rồi không nghe được, Sở Dao cũng không cùng hắn so đo, đem con hạc giấy màu hồng trong tay đặt trên mặt bàn hắn, rồi xoay người rời đi.

Phía sau, Chu Ngự vân vê đuôi con hạc giấy, lòng bàn tay tinh tế vuốt ve, nhìn về phía cô gái đang tung tăng nhảy nhót đi xa bóng dáng không ngừng thoáng hiện ở trong đầu, cho dù là không ảnh, nhưng lại càng thêm rõ ràng