Chương 25

Ngày khai giảng chính thức đã đến, trường học có không ít băng rôn màu đỏ chào đón học sinh mới, nhưng hết thảy cùng học sinh lớp 12 không liên quan. Dãy lớp 12 ở tận bên trong khu dạy học ngoài cửa sổ là một rừng cây nhỏ, có một dãy phòng thí nghiệm ngăn cách với khu sân chính, có thể nói là một dãy biệt lập.

Thay đổi sang dãy học khác, giờ ra chơi trên hành lang không còn tiếng đùa giỡn của học sinh mới, chỉ còn tiếng lật trang sách cùng tiếng rào rạt của viết bài.

Tiết học đầu tiên của khai giảng chủ nhiệm phá lệ mà dễ tính, đi vào trong lớp trên mặt tràn đầy vui sướиɠ, nói: “ Các bạn học, vẫn biết là năm lớp 12 tương đối khẩn trương, nhưng chúng ta cũng cần phải biết phối hợp giữa học và chơi để giảm bớt căng thẳng cho nên trường học tổ chức một trận bóng rổ, yêu cầu mỗi lớp ít nhất phải có vài người tham gia.” Chủ nhiệm nói ngắn gọn, bên dưới lớp bắt đầu có tiếng thảo luận nhỏ.

“Các hoạt động thế này trước kia đến giờ cũng không liên quan đến lớp chúng ta sao?”

“Đúng vậy đúng vậy, làm gì mà yêu cầu lớp 12 cũng phải tham gia, làm lãng phí thời gian cùng tiến độ học tập.”

“Nói là nhà trường tổ chức, yêu cầu mỗi lớp đều phải có người tham gia, đây mà là chơi giải trí sao.”

“Lớp mình cũng cần phải có người tham gia sao? Tớ cảm thấy hoạt động này chỉ làm trì hoãn quá trình học tập thôi.”

“Đúng đúng, việc này không cần phải thảo luận, hoạt động lần này là cần thiết phải tham gia, người tham gia lần này thầy sẽ không chỉ thị,cả lớp nhất trí đề cử một bạn đi.” Chủ nhiệm nói.

“Lớp trưởng a lớp trưởng đến đây đi.”

“Đúng vậy, đúng vậy a.”

“Lớp chúng ta cũng phải tham gia sao? đã lâu rồi không có thời gian thể dục, ở lớp cũng không học nhiều.”

“Ai sẽ tham gia chơi bóng rổ?” Sở Dao cảm thấy chuyện này cũng không liên lụy gì đến thời gian học tập, nhưng cô cũng không biết ai sẽ thay lớp tham gia, chỉ là thuận miệng hỏi, “ Chu Vọng, cậu sẽ tham gia chơi bóng rổ sao?”

“Sẽ không.” Chu Vọng quyết đoán trả lời, “Tớ không có thời gian tham gia hoạt động giải trí.”

Bầu không khí nặng nề vì Chu Ngự mà chuyển biết, bất quá trong lớp cũng bát quái không ít, nhưng chuyện cũng chỉ dừng lại ở trong trường học. Lớp học lại thực nhanh hồi phục lại trạng thái ôn tập như trước.



Bởi vì biết lớp 12 còn phải ôn thi, ban lãnh đạo cũng chỉ yêu cầu mỗi lớp một đến hai học sinh tham gia, cũng không cần nhiều.

Thời điểm Chu Ngự đi đến tập hợp tham gia bóng rổ, nhân số của hai lớp có sự đối lập rất lớn. Cấp ba chỉ có hai đội bóng rổ, khoa văn một đội, khoa học tự nhiên một đội. Mỗi đội có 15 người, 12 người sẽ trực tiếp tham gia, 3 người còn lại làm đội viên dự bị. Chu Ngự cũng không coi trọng trận bóng rổ này, trong trường toàn mọt sách, sao có thể chơi giỏi được. Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, so với hắn tưởng tượng còn kém hớn.

Cái tên kia, đây là vượn người chưa tiến hóa hoàn toàn sao? Thời điểm học cấp hai cũng không ai chơi kém như vậy. Xem ra, hậu quả của việc học tập thật đáng sợ, đều đem tứ chi thoái hóa hết rồi.

Ngày thi đấu thật nhanh đã đến, xác định vào 8 giờ sáng hôm sau, mỗi lớp cần 15 người đến xem. Chủ nhiệm lớp phân cử, nói đi đến động viên Chu Ngự.

Nhắc tới “Người duy nhất của ban tham gia”, Chu Ngự miễn cưỡng ngẩng đầu trước ánh mắt của mọi người, đột nhiên có chút hối hận với ý định của chính mình. Vốn muốn tìm một cái cớ để đến trường, thuận tiện xem Sở Dao, không nghĩ tới lại đem chính mình tham gia vào một trận bóng rổ chán như vậy.

Chu Ngự lộ ra một nụ cười, hàng người dưới khán đài nhìn hắn giống như một mình ra chiến trường. Ngày thi đấu thời tiết phá lệ mà tốt đẹp. Chu Ngự một thân đồng phục màu lam đang đứng ở trên sân huấn luyện dã ngoại.

Lớp 12 người đến xem không nhiều lắm, nhưng nếu mà còn là thời cấp hài hẳn là người xem chắn kín sân bóng rổ. Sân bóng có diện tích không nhỏ, ở trong khu thi đấu, mười trận thi cùng đồng thời tiến hành. Chu Ngự thăm dò về khả năng chơi bóng của người trong đội, nghiêm túc chơi xong một trận liền xong.

Mỗi lớp 15 người đến cổ vũ mà ở trong lớp này cũng không ai nguyện ý chủ động đi xem, cho nên đành phải chơi rút thăm.

Cao tam nhất ban mười lăm cá nhân như cũ không ai nguyện ý chủ động tới, cho nên làm rút thăm. Thật khéo là Sở Dao và Chu Vọng đều bị rút phải.

Khoa học tự nhiên nhiều nam sinh, ít nữ, cố tình trong 15 người bị rút phải chỉ có một mình Sở Dao là con gái, mà trường học lại không cho phép học sinh đến cổ vũ mà mang theo sách vở, ngồi xem không quả thực nhàm chán. May mắn lớp ngồi kế bên là lớp của Lý Hiểu Hiểu, cô thương lượng đổi chỗ với mấy người để ngồi cùng Lý Hiểu Hiểu.

“Lớp cậu cử ai đi vậy? Chu Vọng sao?” Lý Hiểu Hiểu hỏi, vừa đưa bắp rang bơ trong tay cho cô.

“Tớ không ăn” Sở Dao xua xua tay cự tuyệt, “Chu Ngự tham gia.”

“Cái gì? Chu Ngự có thể đại diện lớp các cậu tham gia thi đấu?” Lý Hiểu Hiểu hoàn toàn không thể tin tưởng.

“Hắn cũng thi qua cũng coi như là học sinh trong lớp.” Sở Dao bị nhét vào trong tay một chai nước, chơi xong trận bóng rổ này thì thay mặt cả lớp lên đưa nước. Lý ở đâu ra vậy, các lớp khác người đưa nước cũng là bạn nữ, lớp mình cũng phải thế sao?

“Tên này tốt thế sao, lớp các cậu phân công ai đưa nước?” Lý Hiểu Hiểu bị câu nói của cô sợ ngây người, hỏi tiếp: “ lớp tớ với lớp cậu quá khác nhau, bạn nam trong lớp tớ tranh nhau để được tham gia, chỉ là bị lớp trưởng chỉ định chọn một người mới thôi.”

“Lớp cậu ai là người được vào thi đấu?” Sở Dao hỏi.

“Kia kìa, người mặc áo số 3.” Lý Hiểu Hiểu trả lời, “Cái người mập mập kia, nhìn đã biết là không chạy nhanh được, CHẠY LÊN ĐI TÊN KIA.”

Sở Dao nhìn về phía nam sinh kia, nhìn vẻ bên ngoài có điểm mập mạp a…

“Người này là chủ nhiệm lớp cậu chọn sao?” Sở Dao hỏi.

“Không phải, trong tất cả các bạn nam trong lớp chọn ra.” Lý Hiểu Hiểu đáp.

Đây là cố ý muốn thua đi, bạn nam kia đến nhìn chạy bộ cũng là cố hết sức.

Sở Dao tuy rằng không hiểu bóng rổ, nhưng là đội nào ném được nhiều bóng vào rổ bên kia là thắng.

Đội hình mặc áo màu lam thật kỳ quái, trong đội người bộ dáng kiểu gì cũng có, cao thấp béo gầy đều đủ cả. Trong một đội như vậy, giá trị nhan sắc của Chu Ngự lại tăng lên bội phần. Chẳng qua, hiện giờ nhìn vẻ mặt hắn không được tốt lắm. Nhưng cô vẫn có thể hiểu được.

Nửa trận đầu qua đi, đội hồng: đội Lam =15: 4

“Rõ thảm, đến tớ cũng không đành lòng nhìn.” Lý Hiểu Hiểu buồn bực cũng không còn tâm tình mà ăn bắp rang, “ hai lớp chúng ta có bao giờ chịu qua tình trạng thua thảm hại như này.”

Sở Dao không lời nào để nói, một mình Chu Ngự cũng không thể kéo tỉ số lên cao được, còn người trong đội chắc cũng chẳng có hi vọng gì.

“Tớ nhịn không nổi nữa, không thể nhịn được nữa, không nhẫn được!” Lý Hiểu Hiểu đem bắp rang để xuống ghế, cầm mấy chai nước chạy đến chỗ đội mặc áo màu lam đang nghỉ ngơi trên sân.

Sở Dao cũng đi xuống bậc thang, nhìn Chu Vọng ngồi bên kia đang đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo cực thấp, không nhìn ra biểu tình hiện giờ.

Cô cầm chai nước trong tay do dự vài giây rồi vẫn đi xuống nơi nghỉ ngơi của đội màu lam.