Chương 18

"... Mấy ngày nữa sẽ mua." Cũng không phải thật sự tính toán học nhị hồ, bất quá chỉ là do Tạ Dịch Chi tạm thời tìm cớ mà thôi.

Hoàng Thu Thu gật đầu nghiêm túc nói: "Anh phải chọn nhị hồ tốt một chút, quan trọng nhất là da đàn."

"Ừm." Tạ Dịch Chi nói qua loa một câu, ánh mắt lại rơi vào trên người Hoàng Thu Thu ngồi đối diện đang nghiêm túc lải nhải, không biết Cốc lão nhìn trúng cô ở chỗ nào.

Gần đây weibo của Cốc lão gia tử thường xuyên hoạt động, ông ngồi kéo đàn ở một công viên nào đó, kèm theo mấy bài biết như "Thu Thu vẫn không thể học được", "Vì sao Thu Thu lại kéo nhị hồ khó nghe như vậy."

Bình luận nhiều nhất phía dưới vẫn là:

Thu Thu là ai?

Thậm chí một số người còn @Cốc Thành Kính, hỏi ông sinh con lúc nào.

Cốc Thành Kính không hiểu sao lại bị @: ...

Sau khi biết Hoàng Thu Thu là người trong Dàn nhạc của Cốc Thành Kính, mọi người dường như hiểu được, nhao nhao để lại bình luận: Cốc lão gia tử đây là muốn nhận đệ tử quan môn?

Cốc Hồng Lương là nghệ sĩ violin nổi tiếng trong nước, ngay cả việc mang ra nước ngoài cũng được coi là nổi tiếng. Năm đó Cốc lão gia tử đưa ra tin tức, muốn thu đệ tử quan môn, Tạ gia muốn Tạ Dịch Chi đến bái môn hạ, nhưng Cốc Hồng Lương chỉ nhìn thoáng qua, liền nói không thích hợp. Đến bây giờ con trai của ông đã tự lập ra dàn nhạc của riêng mình, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đệ tử quan môn của Cốc lão gia tử.

Cốc lão gia tử không nói phải, cùng không nói không phải, chỉ là trả lời: Tôi đang dạy nhị hồ.

Tạ Dịch Chi để ý đến chuyện này, liền động tâm tư.

Không phải là anh không biết Hoàng Thu Thu là người như thế nào, chỉ muốn tiếp xúc xem rốt cuộc cô có chỗ nào khiến cho Cốc lão gia tử coi trọng.

Đúng vậy, Tạ Dịch Chi không có buông tha cơ hội trở thành đệ tử quan môn của Cốc Hồng Lương.

Nếu là sớm hơn vài năm, không có khả năng Tạ Dịch Chi còn có loại tâm tư này. Anh có thầy, tên là Tần Chấn Khôn. Tần Chấn Khôn được coi là nhân vật cùng trình độ với Cốc lão gia tử. Hơn nữa mặc dù nhỏ hơn Cốc lão gia tử bảy tám tuổi, nhưng Tần Chấn Khôn tự mình khai sơn lập phái, quy mô ở trong nước lớn hơn rất nhiều so với lão gia tử. Cốc lão gia tử không có môn phái gì, nếu không phải con trai mình còn ở trong giới âm nhạc, có lẽ mọi người đều cho rằng ông chỉ để lại một cái tên, sau đó cứ như vậy mà mai danh ẩn tích.

Ba năm trước, Tạ Dịch Chi gặp phải *bình cảnh.

*Bình cảnh: có thể hiểu giống như bức tường khiến người muốn tăng cấp đều phải vượt qua

Khi đó Tạ Dịch Chi còn đang chơi violin, ánh mắt mọi người đều tụ tập trên người anh, anh sắp gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Berliner Philharmoniker với tư cách là nghệ sĩ violin trẻ nhất.

Thế nhưng chỉ có chính anh mới biết bản thân mình đã đυ.ng phải bình cảnh. Đó là một loại cảm thụ huyền bí, Tạ Dịch Chi luôn cảm thấy chính mình thiếu cái gì đó.

Không ai biết hoàn cảnh của anh, ngay cả lão sư của Tạ Dịch Chi cũng chỉ vỗ vai anh, tự hào anh sắp gia nhập dàn nhạc hàng đầu thế giới.

Tạ Dịch Chi chỉ có thể đem những thứ này đặt ở trong lòng, cho đến khi anh gặp được Sters.

Sters từng ở trong dàn nhạc Berliner Philharmoniker một thời gian, sau đó lại tách ra, một mình diễn tấu ở khắp nơi trên thế giới. Sau khi nghe Tạ Dịch Chi diễn tấu, Sters hỏi anh cảm thấy bản thân có cái gì không đúng, Tạ Dịch Chi đại khái nói ra cảm thụ của mình.

Sters suy nghĩ một chút mới nói, "Nếu vẫn chưa sẵn sàng, vậy nên dừng lại để suy nghĩ." Ý tứ của ông là để cho Tạ Dịch Chi thả lỏng tâm tình một chút, tạm thời nghỉ phép mà thôi.

Tuyệt đối không nghĩ tới câu nói này khiến Tạ Dịch Chi trực tiếp cự tuyệt Dàn nhạc Berliner Philharmoniker, đồng thời cũng dừng violin.

Quyết định của Tạ Dịch Chi khiến cho Sters khϊếp sợ, nhưng mà đã dành được hảo cảm của ông. Thay vì chịu đựng lung tung, chi bằng lui về phía sau một bước, tìm kiếm chính mình. Hai người trao đổi qua lại, cuối cùng trở thành bạn tốt vong niên.

*Bạn vong niên: Bạn bè không phân biệt tuổi tác

Lần này Sters đi lưu diễn ở nước L, lôi kéo Tạ Dịch Chi ở hậu trường: "Tạ, tôi nhớ tới một nghệ sĩ violin đáng kính, có lẽ cậu có thể học hỏi từ ông ấy."

Nghệ sĩ violin kia chính là Cốc Hồng Lương.

Tạ Dịch Chi nghe xong trầm mặc thật lâu, anh biết Cốc lão gia tử không thích mình.

Sau khi về nước, Tạ Dịch Chi nhìn vòng bạn bè của lão gia tử, cuối cùng quyết định bắt đầu từ trên người Hoàng Thu Thu, xem rốt cuộc Cốc lão gia tử thích cô ở chỗ nào.

"Nhị hồ và violin hẳn là không khác nhau lắm, tôi học sẽ rất nhanh." Tạ Dịch Chi bình thản nói.

Hoàng Thu Thu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi, vốn dĩ muốn nói nhị hồ và violin không giống nhau. Cô biết kéo violin, nhưng chơi nhị hồ lại không tốt. Sau đó nghĩ lại, hẳn là chỉ có mình cô kéo nhị hồ không tốt, người đàn ông đối diện lợi hại hơn nhiều.

"Tôi sắp trở về ăn tết, muốn luyện tập nhị hồ phải đợi đến năm sau." Hoàng Thu Thu suy nghĩ một chút rồi nói.

"Không sao, tôi chờ cô." Ánh mắt Tạ Dịch Chi lướt qua khuôn mặt của Hoàng Thu Thu, quay đầu nói.

......

Đến cuối cùng, Hoàng Thu Thu vẫn không thể trở về cùng Hoàng Hi Nguyệt. Bởi vì Hoàng Hi Nguyệt nói muốn cùng đi với bạn bè, hai người liền tách nhau ra.

Mấy năm nay điều kiện sống của nhà họ Hoàng tốt hơn không ít, không chỉ mua được một căn nhà lớn trong huyện thành, còn có hai cửa hàng.

Thời điểm Hoàng Thu Thu xách vali trở về, không nhìn thấy người nhà họ Hoàng ở đâu.

"Ai, Thu Thu, sao lại về nơi này?" Bác gái phòng bên cạnh thấy Hoàng Thu Thu, không nhịn được nói thêm một câu, "Không phải chú thím của cháu đã mua nhà mới sao?"

"Nhà mới?" Vẻ mặt Hoàng Thu Thu mờ mịt.

Bác gái lạch cạch nói một đống, cuối cùng Hoàng Thu Thu cũng nghe được địa chỉ nhà mới, cô nói lời tạm biệt với bác gái, xách hành lý đi tìm chú thím.

Nhà mới nằm trong một khu phố không tệ, tốt hơn so với ngôi nhà trước đó không biết bao nhiêu. Hoàng Thu Thu chậm rãi tìm tới, cuối cùng dừng lại bấm chuông cửa.

Người mở cửa là Hoàng Hi Nguyệt, cô ta ngồi máy bay trở về, hẳn là đã về được một ngày.

"Sao chị lại ở đây?" Hoàng Hi Nguyệt nhíu mày.

"…. Chị đã trở về." Sắc mặt Hoàng Thu Thu trắng bệch, dường như hiểu được cái gì, nhỏ giọng nói.

"Tiểu Nguyệt, là ai vậy?" Theo âm thanh, có người trong phòng đi tới. Là một người phụ nữ trung niên, ăn mặc lạ mắt, bụng đầy thịt mỡ làm thế nào cũng không che được.

Hoàng Thu Thu nắm tay cầm vali: "Thím."

Người phụ nữ trung niên được gọi là thím biến sắc, ánh mắt tự do, nửa ngày không nói gì.

"Là Thu Thu sao, vào đi." Ba Hoàng trong phòng mở miệng gọi ba người tiến vào.

Dường như bọn họ đang ăn trưa, trên một bàn đồ ăn phong phú là ba chén cơm.

Lúc này người phụ nữ trung niên cũng khôi phục lại, ngấm ngầm hại người nói: "Thu Thu, cháu đã lớn như vậy rồi, ta còn tưởng rằng cháu sẽ dọn ra ngoài ở. Hi Nguyệt nói không phải cháu cũng đã gia nhập dàn nhạc gì đó sao, lăn lộn không tệ."

Lời này vừa nói ra, chỉ thiếu không trực tiếp đuổi Hoàng Thu Thu đi ra ngoài.

"Nói cái gì vậy, Thu Thu, ngồi xuống ăn cơm trước." Ba Hoàng ra hiệu cho Hoàng Thu Thu ngồi xuống.

"Cháu, lát nữa cháu sẽ đi, chỉ muốn lại đây thăm mọi người một chút." Hoàng Thu Thu chật vật nói, nói xong đem đặc sản Định Thành trong tay đặt xuống.

Căn nhà mới này sáng sủa lại thoáng đãng, trang trí không tồi, trên tường treo ảnh đoạt giải thưởng từ nhỏ đến lớn của Hoàng Hi Nguyệt, cùng với ảnh chụp một nhà ba người bọn họ, Hoàng Thu Thu đứng ở chỗ này, giống như xông nhầm vào nhà người khác.

"Nếu không thì ở lại một đêm đi." Ba Hoàng ngước mắt lên nhìn cháu gái mình.

Hoàng Thu Thu lắc đầu: "Cháu còn phải đi trước."

Vừa mới đi ra cửa, "Xoạch" một tiếng, nước mắt Hoàng Thu Thu trực tiếp rơi xuống đất.

Lần đầu tiên mất đi người nhà, khi đó cô còn quá nhỏ, có đôi khi ngay cả lời nói cũng không rõ ràng. Cô vừa có tiền lương liền chuyển cho chú thím, một mặt là vì hồi báo ân dưỡng dục của bọn họ, mặt khác là muốn duy trì phần tình cảm này, giống như làm như vậy thì cô sẽ có người nhà.

Đây là lần thứ hai sao?

Hoàng Thu Thu đi trên đường phố, hoảng hốt nhìn dòng xe cộ đi về phía trước.

......

Nhà họ Hoàng.

"Mẹ, không phải mẹ nói chị ta có nhà sao, như thế nào mà còn chạy đến nhà chúng ta?" Hoàng Hi Nguyệt ngồi ở bàn cơm nhíu mày.

Bàn tay đặt trên ống quần của mẹ Hoàng bất giác nhéo một cái: "Ai biết được, Tiểu Nguyệt con mau ăn cơm. Bây giờ hai đứa tách ra, hơn nữa dàn nhạc còn là đối thủ, không cần qua lại."

"Nói bậy cái gì vậy, hai đứa là chị em, làm sao có thể không qua lại." Ba Hoàng nghiêm khắc nói.

Hoàng Hi Nguyệt ném đũa xuống: "Ba, bọn con ở bên ngoài có ai còn quản có phải chị em hay không, hơn nữa ba đừng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của chị ta, quyến rũ đàn ông vô cùng lợi hại."

"Còn có loại chuyện này?" Ba Hoàng cũng sửng sốt.

"Ta đã nói đứa nhỏ kia một chút cũng không thành thật mà." Mẹ Hoàng đắc ý nói, "Còn muốn để lại chút đồ cho nó."

......

Trong lúc cả nhà Hoàng Hi Nguyệt vui vẻ hòa thuận ăn cơm, Hoàng Thu Thu bước lên xe trở về Định Thành.

Căn hộ như đường Hoa Hằng có thể ở bất cứ lúc nào, Hoàng Thu Thu cũng chỉ muốn đến đó. Cô ngồi trên xe lửa sững sờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, khiến anh trai đối diện hoảng sợ.

"Em gái, em sao vậy, đừng khóc." Vị đại ca kia hoảng hốt sờ túi tìm giấy, cuối cùng vẫn là do cô gái ngồi bên cạnh đưa cho một gói giấy.

Hoàng Thu Thu chỉ yên lặng rơi nước mắt, không phát ra một chút âm thanh nào, nhìn người ta đau lòng. Người đàn ông luống cuống tay chân rút giấy đưa cho cô, một bên an ủi nói: "Đây là nhớ nhà sao, không có việc gì không có việc gì, không phải là đang trở về rồi sao?"

"Không còn nhà nữa." Một lúc lâu sau Hoàng Thu Thu mới mở miệng nói, giọng nói khàn khàn kỳ cục.

Vị đại ca kia không biết nói gì, cuối cùng chỉ có thể liên tục đưa khăn giấy cho Hoàng Thu Thu.

Năm mới, cơ bản tất cả các dàn nhạc đều được nghỉ, đường Hoa Hằng cũng trống vắng.

Thời điểm Hoàng Thu Thu về đến nơi, chỉ có một ít công nhân vệ sinh đang dọn dẹp đường phố.

Trong căn hộ trống rỗng, bản thân Hoàng Thu Thu không có đồ vật gì, chỉ có một cây đàn nhị hồ và một cái vali nho nhỏ, bên trong nhét mấy bộ quần áo. Ngồi trên sô pha, Hoàng Thu Thu lấy nhị hồ của mình ra, cẩn thận lau chùi. Cô không rơi nước mắt nữa, chỉ mím môi một lần lại một lần vuốt ve Nhị Hồ.