Chương 19

Một mình Hoàng Thu Thu ở căn hộ như đường Hoa Hằng, bên này không có dàn nhạc, cả ngày đều trống vắng, ban ngày cũng không nhìn thấy được mấy người.

Cô lục lọi ví tiền và thẻ ngân hàng của mình, vẫn còn mấy vạn, có lẽ vẫn đủ ăn tết.

Vốn dĩ cô định trở về đưa tiền lương tháng trước của mình cho chú thím, kết quả còn chưa kịp đưa đã bị đuổi ra ngoài.

Hai ngày trước, Hoàng Thu Thu mua đồ ăn nhanh ở một cửa hàng tiện lợi gần đó, chờ sau đó cô dò xét lại bản đồ, phát hiện gần cửa hàng tiện lợi còn có chợ, chỉ cần đi xe hết hai mươi phút.

Còn vài ngày nữa là đến Tết, nhưng còn mấy tuần nữa đường Hoa Hằng mới náo nhiệt lại, cuối cùng Hoàng Thu Thu quyết định đi mua đồ ăn tích trữ.

Đáng tiếc cô không biết làm mấy món ăn quá phong phú, thời sinh viên vẫn luôn ăn ở căng tin, đi ra ngoài thì ăn theo dàn nhạc, trong nhà cũng không có trưởng bối nào dạy cô những thứ này, có thể làm được mấy món ăn đã là cực hạn.

Cũng may Hoàng Thu Thu cũng không kén ăn, mỗi ngày đều tự mình luyện tập trống định âm ở trong căn hộ, lại kéo nhị hồ, cuộc sống được xem như là phong phú, chỉ cần không nghĩ đến người nhà họ Hoàng.

......

Tạ gia không phải là thế gia âm nhạc, mấy thế hệ trong nhà đều là nhạc công violin giống Tần gia.

Mẹ của Tạ Dịch Chi là vũ công opera, bà ngoại là ca sĩ, cha là doanh nhân.

Năm mới tết đến, mọi người không tránh khỏi việc tụ tập cùng một chỗ, toàn bộ vây quanh Tạ Dịch Chi khuyên bảo anh cầm violin lên một lần nữa, rõ ràng lúc trước chỉ thiếu một bước nữa là có thể chấn động giới violin, sao có thể tự cam chịu sa đọa làm một nhạc trưởng vô danh như vậy.

Tần Chấn Khôn còn đặc biệt đến Tạ gia tìm Tạ Dịch Chi một chuyến, ông ta ngồi ở phòng khách nhíu mày: "Dịch Chi, con làm nhạc trưởng cũng đã được vài năm, bất quá chỉ có một giải thưởng. Con đường đàn violin tươi sáng thì không đi, vì sao lại cố tình đi cầu độc mộc?"

"Thầy, chờ thêm một thời gian nữa. "Tạ Dịch Chi rũ mắt xuống, xem ra thầy cũng không nhận ra bình cảnh của anh một chút nào.

"Vớ vẩn!" Tần Chấn Khôn giận dữ nói, "Còn phải chờ nữa? Con có biết năm nay nước S có một nhạc công violin thiên tài hay không, hiện tại ánh mắt của người trong và ngoài nước đều chuyển đến trên người cậu ta, ai còn nhớ rõ đến con?"

Không riêng gì Tần Chấn Khôn, người Tạ gia cũng không ngừng khuyên nhủ. Tạ Dịch Chi phiền không sao chịu nổi, cuối cùng tối mùng một tết lái xe về căn hộ của mình.

"Dịch Chi, mình vừa mới gọi điện thoại đến nhà cậu, bác gái nói cậu đi rồi, đang ở căn hộ trong nội thành sao?" Trong lúc lái xe, Tạ Dịch Chi nhận được điện thoại của Tần Bạc.

"Không có, đang trên đường." Tạ Dịch Chi chậm rãi lái xe hòa vào dòng xe cộ.

Tần Bạc lập tức nói: "Cậu đừng đi, hình như em họ mình muốn qua tìm cậu."

Tạ Dịch Chi theo bản năng đạp phanh, trực tiếp cúp điện thoại, quay đầu đi về phía chỗ ở như đường Hoa Hằng.

Buổi tối ở đường Hoa Hằng, ngoại trừ đèn đường sáng lên, xung quanh yên tĩnh giống như một thế giới khác.

Tạ Dịch Chi chậm rãi đi đến căn hộ của mình, cuối cùng như có điều suy nghĩ mà dừng ở cửa nhìn về phía ngọn đèn sáng lên ở tầng đối diện. Dừng một chút, cuối cùng vẫn cúi đầu cầm điện thoại lên gọi một cuộc điện thoại.

"Căn hộ của cô có trộm."

Hoàng Thu Thu đang ngồi ở căn hộ đối diện viết nhạc: "..."

Chờ Hoàng Thu Thu buông bút xuống, đi ra ban công, cúi đầu xuống quả nhiên nhìn thấy Tạ Dịch Chi phía dưới.

Anh mặc một thân áo khoác màu đen, đứng ở cửa căn hộ, dưới ánh đèn đường, khuôn mặt tuấn mỹ càng thêm âm trầm, trong nháy mắt làm cho tất cả mọi thứ xung quanh có loại cảm giác ảm đạm.

"Tôi nghĩ sai rồi." Tạ Dịch Chi cũng nhìn thấy Hoàng Thu Thu, dứt lời anh cúp điện thoại, đi vào căn hộ của mình.

Nhìn đèn ở căn hộ đối diện sáng lên, thời điểm người đàn ông mở cửa sổ, Hoàng Thu Thu mím môi hỏi người đối diện một tiếng: "Sao anh không ở nhà ăn Tết?"

Vốn dĩ khoảng cách giữa các căn hộ không xa, đường phố lại yên tĩnh thái quá, Tạ Dịch Chi có thể nghe được giọng nói của Hoàng Thu Thu một cách dễ dàng, anh đi ra hỏi ngược lại: "Sao cô lại ở đây?"

Anh vẫn chưa quên chuyện lúc trước Hoàng Thu Thu hỏi khi nào dàn nhạc Phong Diệp được nghỉ, vội vàng muốn về quê ăn Tết, sao tối mùng một Tết mà vẫn còn ở đường Hoa Hằng.

"Anh đã mua nhị hồ chưa?" Hoàng Thu Thu cực kỳ cứng rắn chuyển đề tài.

"..." Tạ Dịch Chi nhìn chằm chằm tên ngốc đối diện kia một hồi lâu mới mở miệng, "Mua rồi."

"Ừm, vậy thì luyện đi." Hoàng Thu Thu bỏ lại một câu, sau đó chạy trối chết.

Ngay cả một chút cảm xúc cũng không giấu được, giống như một đứa trẻ, Tạ Dịch Chi híp mắt nghĩ. Trở lại phòng, nhìn nhị hồ sắp xám xịt trong góc, anh trực tiếp xách lên đi tìm người nào đó.

Thời điểm cánh cửa bị gõ, Hoàng Thu Thu đang nằm ngẩn người trên ghế sofa. Cô sững sờ nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, nửa ngày vẫn không nhúc nhích. Cuối cùng Tạ Dịch Chi chỉ có thể gọi điện thoại lần nữa: "Mở cửa, học nhị hồ."

Hoàng Thu Thu vội vàng khép lại tất cả bản thảo trên bàn trà lại, sau đó mới chậm rì rì đi mở cửa.

Người đàn ông cầm theo nhị hồ đứng ở ngoài cửa, không giống như là đi học hỏi, ngược lại càng giống với tới cửa hỏi tội.

"Tôi kéo nhị hồ không tốt, anh biết mà." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói.

Tạ Dịch Chi bá đạo chen vào cửa, bỏ lại một câu: "Vậy thì luyện."

Không hề nhớ rõ trước kia mình chuyên môn tìm tới cửa bắt người ta không được kéo.

Hoàng Thu Thu chỉ có thể đóng cửa lại, đi theo phía sau.

"Cô bị ép kết hôn, hay là thất tình?" Tạ Dịch Chi cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, một mình chiếm hơn phân nửa sô pha, thấy cô không nói lời nào thì hỏi tiếp, "Không phải sao? Hay là cãi nhau với Hoàng Hi Nguyệt?"

Khi nào đồ ngốc này nói chuyện cũng đều mang theo vui sướиɠ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy bộ dáng nặng nề này của cô.

"Tôi dạy anh kéo nhị hồ." Hoàng Thu Thu lại một lần nữa chuyển sang chủ đề khác.

Tạ Dịch Chi không hỏi thêm nữa, lấy ra một cây nhị hồ thoạt nhìn rất đắt tiền từ trong hộp, ý bảo Hoàng Thu Thu dạy anh.

"Nhị hồ có dây trong và dây ngoài, cái này là đầu đàn, đây là da đàn..." Hoàng Thu Thu lập tức bắt đầu đem kết cấu của nhị hồ nói một hồi, nghe rất chuyên nghiệp.

Chỉ là không phải Tạ Dịch Chi chưa từng nghe qua cô kéo nhị hồ, âm thanh còn khó nghe hơn nhiều so với cưa gỗ.

"Anh kéo theo tôi." Hoàng Thu Thu đặt nhị hồ của mình lên đùi. Tạ Dịch Chi có kinh nghiệm với rất nhiều nhạc cụ khác nhau, có thể bỏ qua rất nhiều nhạc lý cơ bản.

Tạ Dịch Chi đưa nhị hồ mới mua của mình qua: "Cô kéo cái này của tôi, chúng ta đổi một chút."

Anh phải suy nghĩ cho lỗ tai của chính mình.

Do dự một lúc lâu, Hoàng Thu Thu cảm ơn rồi cầm lấy nhị hồ của Tạ Dịch Chi, thật cẩn thận đưa nhị hồ của mình qua.

Bởi vì mới bắt đầu học, Hoàng Thu Thu chỉ dạy những thao tác cơ bản, ví dụ như nốt nhạc toàn bộ, nốt nhạc hai phần cùng với nốt nhạc bốn phần.

Sau khi nghe xong, Tạ Dịch Chi không tự chủ được nhướng mày: Cho dù anh chưa từng học qua nhị hồ, cũng có thể nghe ra những âm thanh này kéo đến phi thường đầy đặn dễ nghe.

"Cô kéo ... Không quá tệ." Tạ Dịch Chi dừng một chút, đem lời nói đè xuống, anh muốn hỏi có phải lúc trước Hoàng Thu Thu cố ý kéo đến khó nghe như vậy hay không.

Nhạc cụ đều là một trận trăm thông, Tạ Dịch Chi lên tay rất nhanh, không bao lâu đã hiểu những nốt nhạc cơ bản, chỉ là vẫn có thể ngẫu nhiên kéo ra những âm thanh chói tai. Đương nhiên cái này cũng có liên quan đến chất lượng nhị hồ quá kém.

"Chỉ có như vậy..." Hoàng Thu Thui mím môi, đặc biệt nhỏ giọng nói, "Mẹ chỉ dạy tôi những thứ này."

Tạ Dịch Chi sửng sốt, mặc dù anh làm người lạnh nhạt, nhưng không có nghĩa là sẽ không quan sát người khác. Ngược lại, ngoài tài năng âm nhạc, anh còn thừa hưởng bản lĩnh nhìn người của ba anh.

Ngay từ đầu anh đã cảm thấy Hoàng Thu Thu đối xử với Hoàng Hi Nguyệt quá mức thân cận, giống như đem toàn bộ tình cảm gửi gắm vào trên người cô ta. Hiện tại nghe ý tứ lời này của cô...

"Cô có đói bụng không?" Tạ Dịch Chi đột nhiên lên tiếng.

"Cái gì?" Hoàng Thu Thu mờ mịt giương mắt lên.

"Tôi đói bụng." Tạ Dịch Chi buông nhị hồ xuống, lại lấy đi nhị hồ trong ngực Hoàng Thu Thu, "Hôm nay cô dạy tôi nhị hồ, tôi mời cô ăn cơm."

Nếu lúc này Tần Bạc ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc với hành động này của bạn tốt, không phải là tiểu vương tử lạnh lùng sao, như thế nào mà lại biến thành như vậy?

Chỉ là Tạ Dịch Chi không muốn nhìn thấy bộ dáng đè nén sắp khóc của người nào đó, năm mới mà khóc, không may mắn chút nào.

Hoàng Thu Thu phản ứng chậm nửa nhịp, cuối cùng bị Tạ Dịch Chi túm lên xe.

Mùng một tết, cho dù thành phố có phồn hoa đến đâu, mọi người cũng sẽ đồng loạt ở trong nhà. Tạ Dịch Chi lái xe đi vòng quanh Định Thành một vòng, cuối cùng mới tìm được một cửa tiệm nhỏ đang mở.

"Cô gõ trống định âm không tồi, học mấy năm rồi?" Tạ Dịch Chi nghĩ muốn chậm rãi đến gần Hoàng Thu Thu, phát hiện xem cô có cái gì đặc biệt đáng giá được Cốc lão gia tử coi trọng.

"Gần hai năm rồi." Hoàng Thu Thu có chút hoảng hốt nói, cô trực tiếp đem thời gian vào dàn nhạc trước đó cùng với thời gian rời đi tính luôn, căn bản không nghĩ đến kỳ thật bản thân chưa luyện được bao lâu.

Dù là như vậy, Tạ Dịch Chi vẫn lắp bắp kinh hãi, anh thu liễm cảm xúc, bất động thanh sắc hỏi: "Cô chỉ học hai năm, đã được chọn vào Tố Trúc?"

"Ừm."

"Còn piano thì sao?" Tạ Dịch Chi nhớ tới tiếng đàn anh nghe thấy trong nhà hàng lúc trước.

"Tôi học ở trường đại học, câu lạc bộ piano của bọn họ thiếu người nên kéo tôi qua." Mấy câu lạc bộ piano đều là tổ chức không chuyên nghiệp. Ban đầu người tham gia đặc biệt nhiều, đến cuối cùng không còn được mấy người ở lại.

Câu lạc bộ kia là do Hoàng Thu Thu đi ngang qua rồi bị kéo vào, bởi vì học quá nổi bật, trong bốn năm luôn bị kéo đến các trường khác tham gia diễn tấu. Bởi vì không có người của Học viện nghệ thuật, cho nên Hoàng Hi Nguyệt chưa từng nghe nói qua chuyện Hoàng Thu Thu biết chơi đàn dương cầm.

"Thiên phú không tệ." Tạ Dịch Chi thấp giọng nói.

Ông chủ cửa tiệm nhỏ bưng đồ ăn lên, còn tặng một gói ô mai chua ngọt, nói là ăn tết ngọt ngào.

Tạ Dịch Chi không nói nữa, ý bảo Hoàng Thu Thu đυ.ng đũa.

Chờ trở về, anh mới mở miệng tiếp tục hỏi: "Ngoại trừ những thứ này, cô còn biết chơi nhạc cụ gì nữa?"

Hoàng Thu Thu nhìn thoáng qua Tạ Dịch Chi đang lái xe, nghiền ngẫm không hiểu ý của anh, từ trước đến nay không ai hỏi qua cô vấn đề này. Nhưng mà cô vẫn thành thật trả lời: "Kẻng tam giác, trước kia tôi cũng sẽ gõ chiêng, còn có..."

"Không tính bộ gõ của cô." Mấy loại nhạc cụ này người của bộ gõ thường xuyên chơi đùa, Tạ Dịch Chi dứt khoát hỏi thứ mình muốn hỏi, "Cô có biết chơi violin không?"

Lúc này Hoàng Thu Thu không lập tức trả lời, mà cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Biết một chút."

Tạ Dịch Chi liếc mắt nhìn người bên cạnh, trầm mặc. Câu trả lời này, vừa nghe đã biết có chút hơi nước.

Đến dưới lầu chung cư, Tạ Dịch Chi tùy ý nói: "Đặt nhị hồ ở chỗ cô, ngày mai tôi qua lấy."

"Được." Hoàng Thu Thu gật đầu, "Cám ơn anh mời tôi ăn cơm."

Vốn dĩ tối nay Hoàng Thu Thu định nấu sủi cảo đông lạnh, nhưng lại bị Tạ Dịch Chi quấy rầy không ăn được.

Tạ Dịch Chi nhìn người chậm rãi đi lên, cuối cùng vẫn nhịn không được gọi cô lại: "Cô là cô, Hoàng Hi Nguyệt là Hoàng Hi Nguyệt. Không cần phải đối xử tốt với người khác, tất cả đều là người độc lập."

Hôm nay xem như là lần đầu tiên Tạ Dịch Chi nhiệt tình với người khác như vậy, có lẽ là do không quen nhìn bộ dáng cố gắng không để cho mình suy sụp của cô.

Thật lâu sau Hoàng Thu Thu mới xoay người lại, mang theo nức nở không thể che giấu được: "Chú thím nuôi tôi lớn, Hi Nguyệt là em gái của tôi."