Chương 17

Mối quan hệ giữa Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi có chút thân thiết, chuyện này là do vài ngày sau khi buổi diễn tấu kết thúc, Hoàng Hi Nguyệt vô tình nghe được từ thành viên của dàn nhạc Phong Diệp.

Ngày đó, Hoàng Hi Nguyệt như thường lệ đến phòng tập luyện sớm, bên trong không có nhiều người, mọi người vừa quay trở lại sau vài ngày nghỉ ngơi, ít nhiều có chút thả lỏng, liền tụ tập cùng một chỗ nói chuyện, tán gẫu.

Nữ sinh tụ tập cùng một chỗ đơn giản là tán gẫu ăn mặc, bát quái của minh tinh gì đó. Tán gẫu một chút liền kéo chủ đề lên người nhạc trưởng của bọn họ.

"Hình như hôm qua nhạc trưởng bay đến nước L xem Sters diễn tấu." Nhạc công trưởng violin nhìn thấy một tin tức.

Sters là nghệ sĩ violin hàng đầu thế giới hiện nay, từng gia nhập Dàn nhạc Giao hưởng Berliner Philharmonike, hiện tại đang lưu diễn một mình trên thế giới. Tin tức ông ấy đi đến nước láng giềng vừa được tung ra, rất nhiều nhạc công violin đều muốn đi xem.

"Mấy người nói xem vì sao nhạc trưởng của chúng ta lại muốn làm nhạc trưởng, tôi cảm thấy violin của anh ấy vẫn còn có thể phát triển." Một nhạc công violin đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra.

"Không phải nói nhạc trưởng chán ghét violin, cảm thấy không có ý nghĩa sao. Hơn nữa cậu nghĩ nhiều như vậy làm gì, nếu nhạc trưởng không đến, nào có chúng ta hôm nay."

"Nhưng ... Nếu thật sự chán ghét, vì sao còn muốn nghe Sters diễn tấu?" Quả thật là nhạc công kia không hiểu chuyện này nên mới hỏi vấn đề phía trước.

"Tâm của nhạc trưởng như kim dưới đáy biển!" Trưởng nhạc công violin cảm thán, bỗng nhiên nói, "À, mọi người nói lần trước nhạc trưởng và người của dàn nhạc bên cạnh rất thân thiết là xảy ra chuyện gì vậy?"

Gần như người tụ tập trong phòng tập luyện đều nhìn thấy Hoàng Thu Thu tiến vào, chỉ có Hoàng Hi Nguyệt và trưởng nhạc công violin đi thay quần áo là không biết chuyện này.

Mọi người nhìn thoáng qua Hoàng Hi Nguyệt, thấy cô ta cũng tò mò nhìn qua, trong đó có một người nói: "Nhạc trưởng mang theo chị gái của Hi Nguyệt tới đây."

Mọi người ở trong dàn nhạc nhiều năm, luôn có người thân và bạn bè đến thăm. Bình thường Tạ Dịch Chi sẽ đem người trong dàn nhạc của mình gọi ra.

Nhưng ngày đó anh không chỉ dẫn người vào, còn tới gần Hoàng Thu Thu nói cái gì đó, tóm lại cảm giác tương đối không giống nhau.

Nghe bọn họ miêu tả xong, cả người Hoàng Hi Nguyệt cứng đờ, cô ta không nghĩ tới Hoàng Thu Thu ở một dàn nhạc khác, vậy mà còn có thể quen biết Tạ Dịch Chi, hơn nữa hình như còn rất quen thuộc.

"Hẳn là nhạc trưởng thấy chị ấy không tìm thấy tôi nên nói cái gì đó." Hoàng Hi Nguyệt cười cười, cúi đầu che dấu sắc mặt khó coi của mình. Cô ta chợt nhớ tới chuyện trước kia...

Trường đại học được tính là thời kỳ hormone nảy mầm cao nhất, nam sinh và nữ sinh luôn là anh tới tôi đi, thử thăm dò tình cảm của đối phương. Hoàng Hi Nguyệt và Hoàng Thu Thu đều học ở Học viện nghệ thuật, người bên trong ít nhiều có chút không giống với các trường khác, ít nhất là khí chất không giống nhau.

Bộ dáng của Hoàng Hi Nguyệt ngọt ngào, ăn mặc tinh xảo, bề ngoài đối xử với mọi người cũng tốt, được xem như là mỹ nữ nổi danh của Học viện nghệ thuật, đương nhiên người theo đuổi không ít.

Hoàng Hi Nguyệt nhìn trúng một nam sinh gia thế không tệ, diện mạo lại đẹp trai, bọn họ quen biết nhau trong một buổi tụ tập, có qua có lại cũng coi như là hiểu biết nhau. Đang lúc Hoàng Hi Nguyệt nghĩ có nên chủ động theo đuổi hay không, vậy mà nam sinh kia lại coi trọng Hoàng Thu Thu! Còn hỏi cô ta phương thức liên lạc của Hoàng Thu Thu.

"Cậu đang chơi đại mạo hiểm sao?" Lúc ấy Hoàng Hi Nguyệt đứng ở cửa tòa nhà giảng dạy, thò đầu nhìn bụi cỏ không một bóng người phía sau nam sinh, giương lên nụ cười ngọt ngào, "Cậu không thể bắt nạt chị gái mình như vậy được."

Sinh hoạt mỗi ngày của Hoàng Thu Thu đều vô cùng đơn giản, ngoại trừ đi học chính là ngồi mân mê cái đàn nhị hồ rách nát kia, chẳng qua nam sinh kia mới gặp Hoàng Thu Thu được vài lần khi hẹn Hoàng Hi Nguyệt đi chơi.

Cho nên đương nhiên Hoàng Hi Nguyệt không tin.

"Không có, mình thật sự rất thích cậu ấy." Nam sinh không có lộ ra nụ cười đẹp trai mê người như trước kia, đứng ở trước mặt Hoàng Hi Nguyệt, nghiêm túc nói, "Mình cảm thấy cậu ấy rất đặc biệt."

Đặc biệt ngốc sao?

Lúc ấy phản ứng đầu tiên của Hoàng Hi Nguyệt chính là những lời này.

Ở trong mắt cô ta, Hoàng Thu Thu chính là một người lôi thôi lếch thếch, một chút dáng vẻ của nữ sinh cũng không có, lúc học đại học năm nhất còn mang theo đồng phục học sinh trung học tới mặc, hơn nữa còn mặc suốt hơn nửa năm. Không chỉ vậy, có đôi khi phản ứng của Hoàng Thu Thu đặc biệt chậm, không khác gì kẻ ngốc.

Loại ngốc nghếch này làm cho Hoàng Hi Nguyệt rất dễ dàng bỏ qua diện mạo của Hoàng Thu Thu, cô ta hoảng hốt trở lại phòng ngủ, nhìn chằm chằm Hoàng Thu Thu đang ngồi xem nhạc phổ, mới phát hiện vậy mà chị họ của mình cũng không tệ lắm.

Trừ bỏ bộ đồ ngủ màu hồng phấn trên người, cả người đều ấm áp, giống như một khối ... Ngọc bích chưa được chạm khắc.

Đương nhiên cuối cùng nam sinh kia vẫn không theo đuổi được Hoàng Thu Thu, dù sao trong lòng kẻ ngốc chỉ có nhị hồ.

Sau đó trong lòng Hoàng Hi Nguyệt mới dần bình tĩnh lại, nhưng luôn có một vết sẹo còn đó.

Đến nỗi sau này nếu như Hoàng Hi Nguyệt hẹn với nam sinh, đều sẽ không nhắc tới Hoàng Thu Thu một chút nào.

Hoàng Hi Nguyệt không biết chính là, năm đầu tiên bọn họ vào đại học, nữ sinh trong học viện không có âm thầm khinh bỉ Hoàng Thu Thu, ngược lại không ít người còn cho rằng đó là phong cách của cô, còn có một số nữ sinh lén lút hỏi qua Hoàng Thu Thu mua đồng phục ở đâu, muốn mua một bộ, đi theo phong cách học sinh bất lương.

Lo lắng chuyện năm đó lặp lại, Hoàng Hi Nguyệt tùy tiện tìm cớ đến phòng của Hoàng Thu Thu.

"Thu Thu, hình như cách bố trí căn hộ của chị và căn hộ của bọn em không giống nhau." Sau khi tiến vào, Hoàng Hi Nguyệt mở to hai mắt nói, "Phòng bếp nơi này thật lớn!"

Kiến trúc mặt ngoài của mấy chung cư trên đường Hoa Hằng không khác nhau lắm, nhưng bên trong đều có sự khác biệt.

"Hẳn là do vị trí mặt đường khác nhau đi." Hoàng Thu Thu bưng một đĩa hoa quả vừa mới rửa sạch tới, "Căn hộ của bọn em đều ở đối diện."

Hoàng Hi Nguyệt cầm lấy một quả dâu tây từ trên đĩa, tùy ý ứng phó một câu.

"Đúng rồi, Hi Nguyệt. Chín ngày nữa dàn nhạc của bọn em sẽ được nghỉ, muộn hơn chị ba ngày." Hoàng Thu Thu ôm nhị hồ rách nát của mình, kéo một cái ghế dựa đặt nhị hồ lên đó rồi ngồi xuống sô pha đối diện, "Chúng ta nên đi phương tiện nào được, cùng nhau mua vé về."

Hôm nay sau khi kết thúc tập luyện Hoàng Hi Nguyệt mới biết được thời gian nghỉ lễ, làm sao cô có thể biết nhanh như vậy được.

"Thu Thu, sao chị biết thời gian nghỉ lễ của bọn em?" Hoàng Hi Nguyệt làm như lơ đãng hỏi.

"Nhạc trưởng của em nói." Hoàng Thu Thu không phát hiện Hoàng Hi Nguyệt đang dò xét chút nào.

"... Chị quen nhạc trưởng của em?" Trong lòng Hoàng Hi Nguyệt trầm xuống, thoạt nhìn Tạ Dịch Chi có vẻ khó tới gần, chẳng lẽ cũng thích loại kẻ ngốc này?

Hoàng Thu Thu cúi đầu chậm rãi lau nhị hồ: "Quen biết, lúc trước đi tìm em, xin phương thức liên lạc."

Tâm tư của Hoàng Thu Thu đặt trên nhị hồ, không đề cập tới chuyện là ai chủ động xin phương thức liên lạc.

"Không nghĩ tới Thu Thu lại phóng khoáng như vậy." Hoàng Hi Nguyệt cho rằng là cô chủ động dán lên, thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù nhạc trưởng đối xử với người khác lãnh đạm, nhưng vẫn có lễ tiết bình thường, phỏng chừng là bởi vì Hoàng Thu Thu là người thân của cô ta, không thể làm mất mặt mũi, cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.

Hoàng Thu Thu không hiểu rõ ý tứ của Hoàng Hi Nguyệt.

Nhưng mà bình thường khi nghe được những lời khó hiểu của cô ta, cơ bản cô đều sẽ dùng trầm mặc để ứng phó.

Mà giờ phút này Tạ Dịch Chi "miễn cưỡng đồng ý" lại gửi cho Hoàng Thu Thu một tin nhắn.

Điện thoại di động của Hoàng Thu Thu đặt trên bàn trà, Hoàng Hi Nguyệt ngồi đối diện, màn hình vừa sáng, cô ta lập tức thấy rõ ràng nội dung phía trên.

Trên đó viết rõ ràng —— Tạ Dịch Chi:

【Có rảnh không, mời cô ra ngoài ăn cơm. 】

Sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt biến đổi, đàn ông nói với phụ nữ những lời này, nhất định là có ý.

Ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện, Hoàng Thu Thu còn cúi đầu lau đàn, nửa ngày vẫn không phát hiện ra có gì đó không đúng.

Cho nên Hoàng Thu Thu đã trèo lên được người nhạc trưởng của bọn họ rồi sao? Còn bày ra bộ dáng ngây thơ. Cô ta còn tưởng rằng là một kẻ ngốc, thì ra chính mình mới là kẻ ngốc, nghĩ đến đây, Hoàng Hi Nguyệt trực tiếp đứng lên, đóng cửa rời đi.

Vẻ mặt Hoàng Thu Thu mờ mịt, buông nhị hồ xuống, đi theo ra ngoài: "Hi Nguyệt, em làm sao vậy?"

"Có việc." Hoàng Hi Nguyệt để lại một câu, không thèm quay đầu lại mà rời đi.

Đây là tức giận sao?

Hoàng Thu Thu kéo tóc, cho rằng Hoàng Hi Nguyệt bị người khác chọc giận.

Cô còn chưa bao giờ nhìn thấy Hi Nguyệt nổi giận lớn như vậy.

Trở lại phòng, Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động trên bàn trà, muốn an ủi Hoàng Hi Nguyệt vài câu, kết quả nhìn thấy tin nhắn Tạ Dịch Chi gửi tới.

Hoàng Thu Thu:【Rảnh rỗi, xin hỏi Hi Nguyệt xảy ra chuyện gì sao? 】

Trong lòng Hoàng Thu Thu lộp bộp, liên tưởng đến chuyện vừa rồi Hoàng Hi Nguyệt đột nhiên chạy ra ngoài, chẳng lẽ Hi Nguyệt gặp phải chuyện gì ở dàn nhạc Phong Diệp?

Trong một tiểu khu cao cấp ở nội thành, Tạ Dịch Chi ngồi trên ghế sô pha, đùi thon dài nhìn không sót một chút nào. Anh nhíu mày nhìn di động, sao tự nhiên lại nhắc tới Hoàng Hi Nguyệt?

Suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định tìm một lý do.

Tạ Dịch Chi:【Cô ta không có chuyện gì. Gần đây tôi rất hứng thú với nhị hồ, nghĩ không bằng chúng ta cùng nhau học tập. 】

Thời điểm Hoàng Thu Thu nhìn thấy tin nhắn, đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại dâng lên một trận vui sướиɠ.

Ở thành phố lớn này, học nhạc cụ không có vấn đề gì. Không giống với huyện nhỏ quê nhà Hoàng Thu Thu, nhị hồ chính là một loại nhạc cụ bị người ta hiểu lầm.

Không ít người khi nhắc tới nhị hồ, đều liên tưởng tới ăn mày hoặc thầy bói.

Khi còn học trung học, Hoàng Thu Thu không ít lần bị bạn học cười nhạo, cùng với ánh mắt xem kịch vui của hàng xóm.

Hiện giờ có người muốn cùng cô học, Hoàng Thu Thu cầu mà không được, nhưng mà...

Cô vẫn thành thật nói với Tạ Dịch Chi:

【Tôi kéo nhị hồ không được tốt lắm.】

Hóa ra vẫn biết chính mình kéo không tốt. Tạ Dịch Chi cầm di động lập tức nhớ tới âm thanh nhị hồ khiến da đầu anh tê dại ngày đó.

Tạ Dịch Chi:【Chúng ta có thể cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.】

Hoàng Thu Thu:【Vậy có thể hẹn thời gian cùng nhau luyện nhị hồ, mặc dù tôi kéo không dễ nghe, nhưng hiểu rất nhiều kiến thức cơ bản. 】

Tạ Dịch Chi:【Trưa mai cùng nhau ăn một bữa cơm. 】

Hoàng Thu Thu ngẩn người, không nghĩ tới lại kéo đến chuyện ăn cơm, vội vàng trả lời:

【Không cần ăn cơm, chúng ta trực tiếp cùng nhau luyện nhị hồ là được rồi. 】

Tạ Dịch Chi nhớ tới âm thanh kéo nhị hồ của Hoàng Thu Thu, mặt đen lại, trực tiếp gửi thời gian địa chỉ:

【Mười hai giờ trưa ngày mai, nhà hàng Lam Thác. 】

Cuối cùng Hoàng Thu Thu tính tình tốt vẫn đồng ý.

Nhà hàng Lam Thác chính là nhà hàng do người bạn kia của Cốc Thành Kính mở, buổi trưa nhà hàng có không ít người, thời điểm Hoàng Thu Thu đi tới, Tạ Dịch Chi đang ngồi chờ.

"Xin chào." Vừa gặp mặt, Hoàng Thu Thu liền khách khí chào hỏi.

"Ngồi đi." Tạ Dịch Chi tựa lưng vào ghế, lãnh đạm nói.

Vừa dứt lời, trong mắt anh liền hiện lên một tia ảo não. Vì có vẻ thân thiết một chút, Tạ Dịch Chi thay đổi tư thế ngồi của mình, thân trên nghiêng về phía trước. Nhưng mà Hoàng Thu Thu hoàn toàn không chú ý tới những thứ này, mở miệng nói câu thứ hai: "Anh mua nhị hồ chưa?"