“Bản tôn là trưởng lão thứ 9 của Văn Sương Các, Minh Du tôn giả.” Phó Minh Du ngồi đối diện Mộ Vân Tiệm, trong tay cầm một cây cải thảo nhỏ, ngữ khí lãnh đạm, mặt vô biểu tình, “Mau ăn đi, ăn cơm xong, ta dẫn ngươi đi mua ít quần áo, quần áo tả tơi như thế, không ra thể thống gì.”
Nhóc con! Còn không nhanh ăn ! Lão tử nhìn chén mì ngươi ăn thèm muốn chết a a a!
Mộ Vân Tiệm cầm chén, cảm thấy sư tôn của mình có chút kỳ quái, tại sao nhìn chằm chằm chén của hắn? Mấy năm nay hắn lang thang thường xuyên giành giật thức ăn của những kẻ lưu lạc trên đường, ánh mắt của sư tôn……
Mộ Vân Tiệm dần dần đẩy nhanh tốc độ ăn.
Phó Minh Du duyên dáng cắn một miếng cải thảo, dùng sức nhai ngấu nghiến!
Cho thiếu niên nhỏ mặc một bộ bạch y hình trăng lưỡi liềm, buộc tóc cẩn thận, mang lên bạc quan. Đúng là người đẹp vì lụa? Mộ Vân Tiệm vốn đã thanh tú lại còn đáng yêu, sau khi chỉnh chu lại trông như một tiểu công tử, đi theo sau Phó Minh Du, một lớn một nhỏ ai nấy đều đặc biệt đáng chú ý.
Phó Minh Du phát hiện, Mộ Vân Tiệm không cảm thấy xấu hổ trước ánh nhìn chăm chú của người khác, mà vẫn luôn giữ thẳng lưng, bước đi điềm tĩnh và ngày thẳng, trông rất ra dáng học thức.
Hắn không giống một đứa trẻ phải ra chợ bôn chen từ nhỏ……
“Ngươi tên gì? Người nơi nào?” Phó Minh Du vỗ vào mông hắn đột nhiên hỏi.
“Dạ sư tôn, đồ nhi tên là Mộ Vân Tiệm, người Việt Châu.” Mộ Vân Tiệm đáp.
“Việt Châu…… linh mạch của ngươi sao lại thế này?”
Mộ Vân Tiệm rũ con ngươi xuống, đồng tử khẽ run lên, một lát sau, hắn thấp giọng hỏi: “Đồ nhi có thể không nói sao?”
Phó Minh Du sửng sốt, ngay sau đó đáp: “Đương nhiên có thể.”
Thích nói hay không nói cũng không sao. Quá khứ của Mộ Vân Tiệm như thế nào, y cũng không quan tâm, cũng không thèm để ý. Tựa như chơi một trò chơi, y muốn nâng cấp nhân vật đến levelmax, sau đó thành công, ai sẽ hỏi một tổ số liệu cho tới cùng đâu?
Mặc kệ Mộ Vân Tiệm có kẻ thù gì, Văn Sương Các vẫn là Tu Chân giới đệ nhất môn phái, đương nhiên có thể bảo vệ hắn vào lúc này, sau này có báo thù được hay không còn phải xem năng lực của hắn.
Hai người ra khỏi thành, Phó Minh Du yêu cầu Mộ Vân Tiệm đứng xa một chút, tháo ngọc bội đeo bên hông xuống, cầm ở trong tay, đọc thầm khẩu quyết.
Linh lực hùng hậu từ mặt ngọc bội tuôn ra, Mộ Vân Tiệm cuối đầu suy nghĩ, sư tôn của hắn không hổ là Văn Sương Các Minh Du trưởng lão, ngay cả yêu thú đã ký khế ước thực lực cũng không tầm thường.
“Meo?”
Một con mèo…… khổng lồ với đôi cánh trắng như tuyết vui vẻ lăn hai cái, sau đó dùng chóp mũi cọ cọ Phó Minh Du.
Con mèo này được nuôi dưỡng rất tốt, bộ lông màu xám bạc của nó giống như một mảnh satanh*1 mịn dưới ánh mặt trời, nó có một khuôn mặt béo tròn xoe, Nhìn thấy Mộ Vân Tiệm, nó tò mò ngửi tới ngửi lui, còn muốn dùng đại móng vuốt lay lay.
“Mập mạp, đừng làm loạn.” Phó Minh Du vỗ vỗ mặt của mèo lớn, duỗi tay ôm Mộ Vân Tiệm nhảy lên lưng mèo mập, nói với mèo mập: “Trở về Văn Sương Các.”
“Meo ~~”
Đại miêu giẫm chân sau, cánh hữu lực vỗ, con đường ngoại thành đột nhiên phủ đầy bụi, Phó Minh Du khởi động kết giới, đem hai người bảo hộ ở bên trong, đại miêu bay lên không trung, hướng về phía dãy núi trập trùng ở phía Bắc.
Ngồi trên da lông mềm mại còn so với ngự kiếm thoải mái nhiều, Mộ Vân Tiệm biết rằng Phó Minh Du có thể ngự kiếm trở về, sẽ nhanh hơn trở về bằng con yêu thú “Khiếu Phong” này, triệu hoán thứ này ra tới, chắc là vì chiếu cố hắn.
Trong l*иg ngực nhóc con luôn cứng đờ, rõ ràng đã thả lỏng một chút, Phó Minh Du vẫn luôn ôm hắn trong lòng ngực. Ngồi ở trên người Khiếu Phong cảm giác thật tốt. Phó Minh Du hận không thể cất tiếng cười to, nhưng mà Minh Du tôn giả hiển nhiên không làm vậy, y chỉ có thể chịu đựng……
“666, không thể nói chuyện khiến ta nghẹn đến phát cuồng……”
“Phó tiên sinh, chờ cốt truyện phát triển đến trình độ nhất định, ngài có thể tùy ý OOC.”
“Ta hỏi ngươi một câu, ta có đang đi chính xác con đường không?”
“Đúng rồi, chính xác con đường ngài đã đi đúng.”
“Ok.”
Buổi sáng từ phía bắc tiểu thành xuất phát, chân trời đuổi tới màu sắc đỏ khi, thầy trò hai người mới về tới Văn Sương Các.
Mộ Vân tiệm chung quy là một tiểu hài tử, buổi chiều dựa vào lòng Phó Minh Du ngủ quên, khi mập mạp tiếp đất có chút xóc nảy, Mộ Vân Tiệm luôn cảnh giác, lập tức liền tỉnh táo.
Văn Sương Các chiếm cứ một mảnh núi chạy dài, 11 gian nằm rải rác trong các đỉnh núi, có thể nhìn thấy mơ hồ mây mù sương tỏa lượn lờ giữa những đình đài lầu các. Thỉnh thoảng có tiên hạc tung cánh trong mây, gió thoảng vi vu, cỏ cây thơm ngát.
Trước sơn môn có một tấm bia đá cực lớn, trên đó có khắc một bài thơ bằng cỏ dại:
“Triều hành Khúc Thủy, mộ xuất Lam Sơn. Cao quán túc sơ tĩnh, trường đình thu chuyển không. Quân tử hà sở nhạc? Trọng thử văn sương phong.” **2
*1.Satanh hay vải satanh, vải satin là
loại vải đặc trưng bởi bề mặt ngoài bóng còn bề mặt trong khá nhám**2.“Sáng đi Khúc Thủy, chiều rời núi Lam Sơn, lầu cao lúc đầu yên tĩnh, Thu lâu lầu các trở nên trống trải. Quân tử có gì vui vẻ? lại nghe thấy gió sương.”