Chương 3.2: Con đường chính xác

Trước Sơn môn kỳ thật có rất nhiều người, điều xếp hàng ngay ngắn nhỏ giọng nói chuyện. Mập mạp vừa đáp xuống đất, tất cả mọi người không khỏi sôi nổi tránh lui, thậm chí kinh hô lên.

Thủ vệ đệ tử trước Sơn môn biết được mập mạp, họ lần lượt hành lễ chào hỏi: “Gặp qua Minh Du tôn giả.”

“Không cần đa lễ.” Phó Minh Du ôm hài tử nhảy xuống, rất kinh ngạc hỏi: “Vì sao trước sơn môn nhiều người như vậy?”

“Trưởng lão, ngày mai Văn Sương Các muốn chọn lựa tân đệ tử a.” Người này dở khóc dở cười nói: “Chuyện này các chủ hẳn là nói cho ngài biết, ngài…… Đã quên?”

Đã quên cái gì, Minh Du căn bản không cần lo lắng.

Mộ Vân Tiệm nhìn gầy yếu, nhưng thật ra không nhẹ, Phó Minh Du đặt hắn xuống, nhẹ nhàng đẩy hắn về phía trước, “Đây là bản tôn quan môn đệ tử, ngày mai tuyển chọn, cho nên ta không cần tới.”

“Mộ Vân Tiệm, gặp qua sư huynh.” Mộ Vân Tiệm ngoan ngoãn hành lễ.

“Sư đệ khách khí.” Đệ tử kia lập tức dùng thái độ hòa nhã cung kính đáp lại, dù sao Mộ Vân Tiệm là trưởng lão thân truyền đệ tử, sau khi chính thức nhập môn, thân phận địa vị cùng bọn họ ngoại môn đệ tử không giống nhau.

Mộ Vân Tiệm không có Văn Sương Các giáo phục, không vào được Lam Tịch sơn kết giới, cho nên Phó Minh Du phải mang theo hắn từ sơn môn tiến vào, sau đó ngự kiếm đến Cửu Các nơi Ỷ Vân Phong.

Thầy trò hai người vượt qua sơn môn, Phó Minh Du xách theo Mộ Vân Tiệm đi đến Ỷ Vân Phong.

Sau khi hai người rời đi, hai thủ vệ đệ tử chắp đầu thảo luận.

“Đệ tử thân truyền của Minh Du tôn giả đã được tuyển chọn?”

“Đúng vậy, không biết ngày mai có bao nhiêu người phải thất vọng……”

“Minh Du tôn giả tuy tính tình quạnh quẽ, nhưng thân là thiên hạ đệ nhất luyện đan dược sư, có bao nhiêu người muốn bái nhập môn hạ của y đâu……”

Có lẽ không cần chờ đến ngày mai……

Trong đám người, một thiếu niên so Mộ Vân Tiệm lớn hơn một chút siết chặt nắm tay, khuôn mặt không vui đỏ lên, trong mắt tràn đầy không cam lòng ủy khuất.

Ỷ Vân Phong không kỳ lạ, không nguy hiểm cũng không đẹp đẽ, nhưng lại tràn ngập linh khí, trên núi có vài cổ linh tuyền, rất thích hợp để gieo trồng dược liệu và linh thảo.

Phó Minh Du vừa đến Ỷ Vân Phong, liền tự mình đến thư phòng, trong trí nhớ của Minh Du tôn giả, có một số cuốn sách cổ ghi lại cách khôi phục linh mạch.

Mộ Vân Tiệm bị ném cho một đám đệ tử ngoại môn, trong đó có một nữ đệ tử lớn tuổi cười tủm tỉm hỏi hắn: “Tiểu sư đệ là công tử nhà ai? Như thế nào lọt vào mắt xanh của sư tôn?”

“Sư tỷ, quần áo là sư tôn mua cho, Vân Tiệm trước kia sống ở dưới gầm cầu, không có nhà cửa, cũng không phải cái gì công tử.” Mộ Vân Tiệm không chớp đôi mắt đen láy, một bộ dáng thiên chân nhìn nàng.

Nữ đệ tử thực sự cảm thấy có lỗi với hắn, cho hắn dàn xếp ổn thỏa, sau đó nói với hắn một số điều cấm kỵ của Minh Du tôn giả, mới vẻ mặt từ ái rời đi.

Ngay khi nàng vừa đi, ý cười trên khuôn mặt Mộ Vân Tiệm đã biến mất.

Trên đầu giường có ba bộ giáo phục mới tinh của Văn Sương Các, chất liệu vải cao cấp màu xanh da trời, dùng ám văn thêu lên, vạt áo, cổ tay áo và viền áo đều thêu tiên hạc bằng chỉ bạc, đai lưng dùng Tử Tinh tô điểm —— đây là dấu hiệu nhận dạng thân phận của hắn ở Văn Sương Các.

Dù sao cũng là tâm tư hài tử, hắn cầm quần áo lên nhìn, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Ngày hôm đó, hắn cố ý gây chuyện ở khách điếm Phó Minh Du trụ, lá vàng cũng là cố ý để vị tiên trưởng thoạt nhìn có bản lĩnh này xem.

Hắn vốn cho rằng việc này sẽ không lọt vào mắt xanh của Phó Minh Du, dù sao người tu tiên nhìn phàm nhân cũng giống như nhìn cỏ cây con kiến vô dị. Ngay cả khi Phó Minh Du không đến tìm hắn, hắn vẫn sẽ đến tìm Phó Minh Du, đây là cơ hội khó có được của hắn.

Nhưng khi Phó Minh Du tới, cũng phát hiện linh mạch của hắn bị phế bỏ, ngay cả khi hắn là một phế vật……Phó Minh Du cũng nguyện ý thu hắn làm đồ đệ sao?

Mộ Vân Tiệm nằm ở trên chiếc giường mềm mại, có chút hoang mang. Hắn ở trên phố lưu lạc bốn năm, học được từ thế nhân xem mặt đoán ý, loại người bên ngoài nhìn có tiền, nhưng thật ra trong túi chỉ có mấy đồng xu, loại người nhìn thoáng qua có vẻ nghèo khó, lại có thể lấy đồ ăn của chính mình chia cho hắn……

Người đến người đi, ai cũng có kế hoạch.

Nhưng hắn không thể hiểu Phó Minh Du, người này có chút kỳ quái, rõ ràng buổi tối hôm kia dẫn hắn về, bộ dạng trông rất hấp tấp, ngày hôm sau lại trở nên lạnh lùng……

“Ục Ục~~”

Mộ Vân Tiệm xoa bụng, hắn đói bụng.

Hoàng hôn lưu luyến xuống núi, Mộ Vân Tiệm không biết phòng bếp ở nơi nào, có chút sững sờ đứng ở trong sân.

Đang lúc này, thư phòng cửa mở.

Phó Minh Du cực kỳ giống một con khỉ chạy ra khỏi học đường, y nhảy ra thư phòng, mang theo kiêu ngạo tiếng cười, chống nạnh trong sân, rống giọng gào lên: “Lão tử sống lại……What……Ngươi làm gì ở trong sân vậy?”

Mộ Vân Tiệm nghĩ đến ban ngày không chấp nhận được nửa hạt cát Minh Du tôn giả, sau đó lại nhìn tên ngốc chống nạnh kia……ờ…….Vị sư tôn phóng túng này! Trong lúc nhất thời cảm thấy trong thư phòng đang ẩn dấu yêu ma quỷ quái gì, đã đoạt xá sư tôn của hắn.

“Sư…… Sư tôn……” Mộ Vân Tiệm lui một bước, có chút đề phòng nói: “Ta đói bụng……”

Hài tử nhìn thấy người này bộc lộ nguyên hình, thậm chí chuẩn bị bỏ chạy.

“Khụ khụ……” Phó Minh Du xấu hổ sờ mũi, phất tay ý bảo nói: “Đi theo ta.”

Phó Minh Du mang Mộ Vân Tiệm lên núi là sau cơm chiều, dù sao đứa nhỏ này cũng đã ăn một bát mì no rồi.

“Đói bụng sao không nói cho bọn họ?” Phó Minh Du một bên cắt khoai tây, một bên tức giận hỏi Mộ Vân Tiệm, “Như vậy chịu đói, ngươi ngốc sao?”

“Ta đã quen, không cảm thấy quá đói……” Mộ Vân Tiệm cắn chiếc đũa nhìn Phó Minh Du lấy khoai tây từ trong nồi ra, đổ sa tế lên, nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn, người có thể nấu cơm sao?”

“Vi sư không gì làm không được.” Phó Minh Du lại bắt đầu xử lý con gà.

Cạm bẫy có thể khiến tiểu dã thú mất cảnh giác nhất định bên trong không được chứa vàng bạc đá quý, chỉ cần một miếng thịt xương hoặc một chiếc chăn ấm đệm êm là được.

Mộ Vân Tiệm nhịn không được hít sâu một hơi, cuối đầu che đi đôi mắt đỏ hoe.