Chương 2.2: Sư tôn có bệnh

Ăn chén mì, ăn đến chết đuối trong bồn tắm, nếu y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy trên đường , phỏng chừng cánh cổng hỏa táng tràng điều hướng y rộng mở.Phó Minh Du u sầu lấy từ trong tay áo ra một củ cải, nói là củ cải, lại toàn thân ngọc sắc, thực chất thoạt nhìn rất…… Đau răng……

Dưới lầu có drama ,mấy tiểu thanh niên trang điểm lôi thôi cãi cọ ầm ĩ vây quanh một tiểu hài tử tay đánh chân đá.

Phó Minh Du cắn một miếng củ cải, tiếp tục xem náo nhiệt, trên thực tế, Minh Du tôn giả không quan tâm đến những thứ khác ngoài luyện dược và tu luyện, sự việc như vậy sẽ không quan tâm đến.

“Ký chủ chú ý! Vai chính Mộ Vân Tiệm ở trước mặt ngài bị đánh tơi bời!” Kịch bản 666 đột nhiên ra tiếng nhắc nhở.

Phó Minh Du giật mình, củ cải xém chút nữa rơi xuống đất, nhanh tay hơi hơi cúi người, cụp mắt xuống. Hài tử bị người vây quanh, mấy người đó tựa hồ đang đoạt thứ gì, Phó Minh Du không thể nhìn rõ mặt của đứa trẻ.

Nhìn rõ cũng vô dụng, kiếp trước khi gặp Mộ Vân Tiệm, Mộ Vân Tiệm đã là một thanh niên cao lớn ngay thẳng, cho dù đối mặt cũng chưa chắc nhận ra vật nhỏ ở lầu dưới.

“Bây giờ ta ra ngoài trợ giúp, con mẹ nó sẽ otc sao?!” Phó Minh Du nóng nảy, nếu Mộ Vân Tiệm bị đánh chết, y sẽ trở lại hiện thực như thế nào?”

“ooc……” Kịch bản 666 sửa lại cho y, còn nói thêm: “Đúng vậy, sẽ ooc……”

“Mẹ nó……” Phó Minh Du nhéo củ cải, đột nhiên hai mắt sáng lên, tay buông lỏng, củ cải rơi xuống.

Lúc này những người xem náo nhiệt ở lầu hai của quán trọ, đột nhiên cảm giác được một cổ áp bức cường đại, người thường không có tu vi tức khắc hai đùi run rẩy, những người ở gần Phó Minh Du thậm chí ngã quỵ trên mặt đất.

“Người nào ồn ào như vậy, quấy rầy bản tôn thanh tĩnh?” Thanh âm không lớn, trong trẻo dễ nghe, nhưng toàn bộ bên trong người đều nghe thấy.

Phó Minh Du nhìn xuống củ cải rơi dưới lầu, đôi mày thanh mảnh hơi nhướng lên, dùng ánh mắt bất ngờ nhìn kẻ xui xẻo bị củ cải nện trúng đầu.

Đám du côn đã sớm sợ tới mức hồn phi phách tán, thấy Phó Minh Du ánh mắt đạm mạc nhìn về hướng này, tức khắc luống cuống tay chân, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, cầu xin tha thứ.

Phó Minh Du không kiên nhẫn cau mày, lạnh lùng nói: “Ra ngoài!”

Một đám người tức khắc như chim thú chạy loạn.

Kịch bản 666:……Soái ca, quá ngầu!

Tu chân giới nhưng không phải như vậy, ngươi làm bữa sáng của đại lão rơi mất, đại lão không có gϊếŧ ngươi đều là giơ cao đánh khẽ, tâm tình rất tốt, cho nên không cần giảng đạo lý.

Phó Minh Du sắc mặt không thay đổi, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh của chính mình.

Khi mọi người giải tán, y mới thấy vai chính xám xịt.

Mộ Vân Tiệm thoạt nhìn bị thương, nằm trên mặt đất một hồi mới hồi phục, cố sức nhặt lên một vật gì đó trên mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn y.

Một đôi mắt giống như hắc diệu thạch *1

Mộ Vân Tiệm lảo đảo đi ra, Phó Minh Du nhìn thấy Mộ Vân Tiệm nhặt lên chính là chiếc lá vàng ngày hôm qua y đưa cho những đứa trẻ đó.

Chờ đến trời tối, Phó Minh Du ngự kiếm đến bãi biển ngày hôm qua, khi y khoanh tay đạp lên trên thân kiếm thời điểm, Phó Minh Du tự hỏi liệu nhãi ranh Mộ Vân Tiệm cố ý để y nhìn thấy chiếc lá vàng, dẫn y đi đến đó.

Sau khi tiếp đất, Phó Minh Du dùng thần thức đảo qua, quả nhiên bắt được nho nhỏ nhịp tim đập ở phía sau cục đá.

Tiểu thiếu niên ánh mắt trong veo thăm dò y.

Phó Minh Du đột nhiên cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, đứa nhỏ này năm nay mới mười tuổi, dù có thông minh đến đâu thì cũng vẫn là một đứa trẻ!

“A hèm……” Phó Minh Du bước tới, lấy kẹo hồ lô mới mua từ trong tay áo ra, cười như một kẻ buôn người bắt cóc trẻ con, “Tiểu hài tử, có muốn ăn kẹo hồ lô không?”

Mộ Vân Tiệm do dự một chút, lắc lắc đầu.

Vì thế, hắn trơ mắt nhìn vị tiên trưởng tiên phong đạo cốt này, cắn một ngụm, ăn đến hai gò má nhỏ nhô ra khỏi má y……

Y ăn sạch kẹo hồ lô…… Ăn hết…… Hết……

……

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chính ngươi nói không ăn, chẳng lẽ còn muốn bản tôn năng nỉ ngươi ăn?” Phó Minh Du nhướng mày, “Bản tôn hỏi ngươi, nếu bản tôn thu ngươi làm đồ đệ, ngươi có nguyện ý hay không?”

“Ta nguyện ý.” Mộ Vân Tiệm chớp chớp mắt, lần này hắn học được đối nhân xử thế, đáp ứng dứt khoát.

“Hắc……Đúng vậy, muốn gì cứ gọi, không phải của mình thì cứ lấy, đừng có ngốc……” Phó Minh Du khom lưng nhéo nhéo mặt Mộ Vân Tiệm, “Gọi sư tôn!”

“Sư tôn……”

“Chà…… Thật nghe lời……” Phó Minh Du cười toe toét, đặt tay lên cánh tay nhỏ bé ấy, cười nói: “Đừng nóng vội, để vi sư nhìn xem vết thương của ngươi…… Như thế nào?! Cái quần đùi gì vậy?! Đồ ngốc, ngươi…… Ngươi……Linh mạch của ngươi đâu?!”

Dưới ánh trăng, Mộ Vân Tiệm khuôn mặt nhỏ dần dần mất huyết sắc, lông mi như quạ rũ xuống, khẽ run, giọng nói cũng run: “Sư…… Tiên trưởng…… Ta có thể giúp ngài làm việc nhà, ta làm việc rất tốt…… A!”

Hắn bị Phó Minh Du tát mội cái sau đầu, ủy khuất ôm đầu, nhìn Phó Minh Du tức muốn hộc máu.

“Kêu sư tôn! Lão tử hằng ngày chính là một tiên nhân! Ai đã cướp đi cái đùi vàng của ta!!!”

Xách theo Mộ Vân tiệm, ngự kiếm trở về khách điếm, Phó Minh Du bi phẫn tâm tình cũng dịu đi một chút, y chọc thật mạnh vào hệ thống, “Đồ ngốc chỉ biết phê bình ta! Tại sao Mộ Vân Tiệm lại phế?! A?! Cho ta một lời giải thích hợp lý!!!”

“Phó tiên sinh, xin ngài hãy bình tĩnh một chút. Mộ Vân Tiệm tuổi nhỏ linh mạch bị hao tổn, sau đó được kỳ ngộ, sẽ được chữa trị.” Kịch bản 666 nuốt nước miếng.

Khó trách khi Bạch Vũ Kính gặp được thiếu niên Mộ Vân Tiệm, tu vi của Mộ Vân Tiệm thấp như vậy, không lẽ hắn mới được chữa trị không lâu, mới có thể tu luyện?

Nhưng bây giờ y gặp được Mộ Vân Tiệm rồi, làm sau y có thể đợi thêm 6 năm nữa?

Chó má kỳ ngộ! Lão tử chính là kỳ ngộ của hắn!

Mộ Vân tiệm nhìn vị sư tôn cổ quái này tạc mao, ở trong phòng dạo bước nửa ngày, sau đó đột nhiên dừng lại bước chân, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hắn……

Sư tôn sẽ không…… Đầu óc có bệnh rồi?

*1 Hắc Diệu Thạch: là một loại đá màu đen từ mắc ma phun trào, còn gọi là đá vỏ chai, obsidian. Mọi người có thể lên Google tra