Chương 39

Giọng nói đột nhiên dừng lại, sau đó, Hứa Kim Kim quay đầu nhìn phía sau, giây tiếp theo, tiếng hò reo của fan hâm mộ truyền đến từ TV.

Lục Yến nhìn chằm chằm cô, đôi mắt anh từ từ nheo lại dưới tròng kính.

Vừa rồi xem tin tức, Điền Điềm thản nhiên nói chuyện với Trần Phong bên cạnh: "Người đàn ông vừa rồi khá đẹp trai."

Trần Phong cắn một miếng đồ ăn, hỏi: "Người nào?"

"Đó là nam vũ công múa ba lê, tôi cảm thấy người đàn ông này nhất định thích đối tác của mình."

Trần Phong lại gắp một ngụm đồ ăn: "Loại bỏ cảm giác đó đi, giọng điệu và lời nói này, rõ ràng là anh ấy thích…"

"Kim Kim thấy sao?"

Đột nhiên Lục Yến cắt đứt lời nói của Trần Phong.

Hứa Kim Kim nghe được bên tai vang lên một thanh âm, cô quay đầu lại: "Có cảm giác gì?"

Lục Yến nhìn cô, giọng nói dịu dàng càng sâu hơn: "Đối tác của anh ấy có thích anh ấy không?"

Điền Điềm, người ngồi đối diện họ cảm nhận được bầu không khí trên bàn ăn đột nhiên căng thẳng, cô ấy liếc nhìn Lục Yến, phát hiện nét mềm mại trên lông mày của anh đã biến mất từ

lâu, nó đã trở về vẻ sắc bén lạnh lùng như thường ngày.

Hứa Kim Kim cảm thấy hàng xóm của mình có vẻ không vui, cô dừng lại, mơ hồ nói: "Chắc chỉ là bạn bè thôi."

"Cô chắc chắn chứ?"

"Chắc chắn."

Hứa Kim Kim nói xong, Điền Điềm cảm thấy bầu không khí vừa chìm xuống dường như lại thoải mái trở lại.

Điền Điềm đang định tiếp tục chủ đề cô ấy vừa cắt ngang, đột nhiên điện thoại di động của cô ấy reo lên.

Ngay sau đó, điện thoại di động của Trần Phong cũng vang lên.

Hai người lần lượt trả lời điện thoại.

"Quay lại trường và nộp thông tin cá nhân?"

"Ngày mai có được không?"

"Không được sao, có liên quan đến tiền thưởng sao? Được rồi, tôi sẽ quay lại ngay."

Cuộc trò chuyện gần như giống nhau.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Phong và Điền Điềm nhìn nhau: "Thông báo từ văn phòng giáo vụ muốn tôi quay lại cung cấp thông tin cá nhân ngay bây giờ."

Điền Điềm gật đầu: "Tôi cũng vậy, tôi cũng phải cung cấp."

Cả hai đều nhìn Hứa Kim Kim và Lục Yến nói: "Vậy chúng tôi đi trước."

"Được, tạm biệt."

Hứa Kim Kim gật đầu, cúi đầu chào hai người.

Lục Yến để điện thoại di động xuống, ánh mắt anh dừng trên chiếc đèn chùm cách đó không xa, ánh sáng ấm áp chiếu vào nhà hàng, ánh sáng rất dịu dàng.

"Cuối cùng cũng không chói mắt nữa."

Hứa Kim Kim nghiêng đầu: "Cái gì chói mắt?"

Ánh mắt Lục Yến dừng trên hai bóng người đang đi ra khỏi nhà hàng: "Đèn."

Hứa Kim Kim: Đèn gì vậy?

Bất chấp ánh đèn, cuối cùng cũng chỉ còn hai người, cô phải nắm bắt cơ hội khi họ ở một mình, tranh thủ đưa mối quan hệ của họ tiến thêm một bước càng sớm càng tốt.

Cô cong môi về phía Lục Yến: "Sau bữa tối chúng ta đi dạo nhé?"

Khi anh nghe thấy "chúng ta", Lục Yến nhướng mày nói: "Được."

-

Bên hồ Ngọc Thành, màn đêm tối đen như mực.

Một chiếc ô tô màu đen đậu bên lề đường phía tây hồ, cửa sổ ô tô hạ xuống, lộ ra khuôn mặt một người đàn ông mập mạp.

Người đàn ông khoảng năm mươi tuổi cau mày hỏi người ngoài xe: "Cậu đã hỏi rõ rồi đúng không, Lục tổng đang ở Ngọc Thành?"

Người đàn ông ngoài xe chăm chú gật đầu: "Đúng vậy."

Trên xe là cậu của Hứa Kim Kim- Tống Thành, ông ta chưa gặp lại Lục Yến bao giờ kể từ khi cháu gái ông ta bỏ trốn.

Nên sự hợp tác đã hứa trước đó trở nên vô nghĩa.

Nghĩ đến chuyện đó, trong lòng Tống Thành tràn đầy tức giận, cô gái này cố ý chống lại ông ta, không biết có bao nhiêu người muốn cưới Lục Yến.

Sao cô lại dám bỏ trốn?

Nếu bắt được cô nhất định phải đem cô nhốt lại giáo huấn một trận.



Phía đông hồ, những ánh đèn như sao đung đưa trên mặt nước đen kịt trên mặt hồ.

Hứa Kim Kim đứng bên hồ vịn vào lan can, những sợi tóc quanh tai cô bị gió cuốn thổi bay.

Lúc này Hứa Kim Kim cũng không có ý định "ngắm phong cảnh", vì căn bản cô không nhìn thấy được, tất cả những gì cô có thể nghĩ chỉ là làm sao theo đuổi người nào đó.

Lục Yến đứng bên cạnh cô, nhìn cô mở miệng nhiều lần rồi im lặng ngậm lại, anh nhướng mày, im lặng chờ cô nói.

"Ừm, ừm, Điền Điềm vừa mới ở tiệm ăn hỏi anh…"

Nhưng cô lại nhịn xuống, ngượng ngùng xấu hổ.

"Cái gì?"

Hứa Kim Kim đè nén thanh âm, hỏi: "Anh thích mẫu con gái thế nào?"

Lục Yến dựa vào lan can, dùng ngón tay thon dài gõ gõ mấy cái trên lan can, đột nhiên anh nghiêng người về phía Hứa Kim Kim, sau đó dừng lại cách tai cô nửa thước: "Tôi thích…"

Hứa Kim Kim cảm nhận được hơi thở nóng hổi phà vào tai mình, nhưng cô chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói từ tính đó dường như cào xước ống tai cô.

Mặt cô nóng bừng, vô thức lùi lại một bước. Có thứ gì đó dẫm lên chân cô, khiến cô loạng choạng lùi lại.

Đúng lúc này có một bàn tay đặt sau eo cô.

Mùi thông phà vào mặt, cô theo bản năng đưa tay nắm lấy thứ gì đó, khi tìm thấy thì phát hiện hai tay mình đang đặt trên bờ vai thẳng tắp của anh.

Lục Yến vòng tay qua eo cô, ánh mắt anh chậm rãi quét qua khuôn mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu nhìn từ phía sau giống như một đôi tình nhân trẻ đang hôn nhau say đắm.