Chương 38

Hứa Kim Kim quay mặt về phía đối diện, ngập ngừng hỏi: "Nếu tiện thì ba người chúng ta cùng nhau ăn tối nhé?"

Hàng xóm của cô hôm nay có vẻ không vui lắm.

Lục Yến ngước mắt nhìn cô: "Thuận tiện."

Giọng nói của anh vẫn ôn hòa như xưa, Hứa Kim Kim yên tâm, xem ra vừa rồi chắc anh đang nói đùa.

"Muốn đi ăn tối sao? Tính thêm tôi đi."

Giọng nói của Trần Phong truyền đến từ phía sau.

Sắc mặt Hứa Kim Kim nhất thời cứng đờ, trong đầu cô phàn nàn, như thế nào lại đến phá hỏng kế hoạch theo đuổi ai đó của cô.

Lục Yến liếc nhìn Điền Điềm và Trần Phong, nheo mắt lại.

Hai bóng đèn này thực sự quá sáng.

Khi Điền Điềm và Trần Phong nhìn vào mắt Lục Yến, họ vô thức cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng.



Bốn người họ đến một nhà hàng tư nhân gần trường học.

Trong nhà hàng không có phòng riêng, diện tích không lớn nhưng được quản lý gọn gàng, tinh xảo, không gian trang nhã.

Đó là trận đấu cúp châu Âu, trong số những người đến ăn có một số người hâm mộ, thậm chí ông chủ còn chu đáo lắp đặt một chiếc TV LCD trên bức tường ngay trước cửa nhà hàng.

Lúc này đã là sau bữa tối, trong cửa hàng cũng không còn nhiều người, bốn người họ chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Trần Phong là một người hâm mộ nên anh ấy đã chọn một vị trí có thể xem TV.

Họ gọi vài món đặc sắc, không có nhiều người nên đồ ăn được phục vụ rất nhanh.

Hứa Kim Kim ngồi cạnh Lục Yến, cô quay lưng về phía TV.

Cô giơ tay định tìm đũa nhưng chưa kịp chạm tới bàn, đôi đũa đã được đưa vào tay cô.

Lục Yến đặt đĩa và các món ăn lên bàn trước mặt Hứa Kim Kim: "Bên trái là sườn heo hấp, bên phải là vịt nước sốt."

Giọng nói dịu dàng truyền vào tai Hứa Kim Kim, cô cúi người nhìn qua nơi phát ra giọng nói: "Cảm ơn."

Thật trùng hợp, đây chính là món cô thích.

Người hàng xóm của cô quá chu đáo rồi, anh xứng đáng là người cô muốn "kết hôn".

Trần Phong rút tay đang cầm đũa lại, anh ấy ão não lại chậm một bước rồi.

Điền Điềm bên cạnh chậm rãi rời tầm mắt từ Hứa Kim Kim sang Lục Yến bên cạnh.

Lục Yến cụp mắt xuống, không nhanh không chậm dùng đũa gấp thức ăn.

Ánh sáng ấm áp trong nhà hàng chiếu lên khuôn mặt anh một tia sáng dịu nhẹ, đôi lông mày dưới tròng kính dường như rất dịu dàng.

Tạo cho Điền Điềm ảo tưởng rằng anh là người có tính tình tốt, cô ấy lắc lắc chiếc đũa trong tay hỏi: "Thầy Yến, thầy có bạn gái chưa?"

Lục Yến nghe vậy quay đầu liếc nhìn Hứa Kim Kim: "Kim Kim tôi có không?"

Hứa Kim Kim đang cầm đũa sửng sốt, cô không hiểu tại sao anh lại yêu cầu cô trả lời câu hỏi này.

"Anh ấy không có bạn gái."

Hứa Kim Kim thành thật trả lời.

Điền Điềm nghe vậy, ánh mắt cô ấy nhìn theo ánh mắt của Lục Yến, cuối cùng dừng ở trên mặt Hứa Kim Kim.

Trong mắt cô ấy hiện lên nghi ngờ, nhưng sự chú ý của cô ấy lập tức bị câu nói "Anh ấy không có bạn gái" thu hút đi, cô ấy lặng lẽ nhìn Lục Yến ngồi đối diện mình.

Khóe mắt anh hơi nhếch lên nở nụ cười nhàn nhạt, Điền Điềm cảm thấy tim đập thình thịch, nuốt khan hỏi: "Thầy Yến, thầy thích mẫu con gái thế nào?"

Người hỏi có tâm, người nghe cũng có tâm.

Hứa Kim Kim cầm đũa dừng lại, cô vểnh tai lên.

Đúng vậy, anh thích mẫu con gái thế nào?

Lục Yên chậm rãi tựa lưng vào ghế, nhưng ánh mắt anh lại dán chặt vào Hứa Kim Kim, một lúc sau mới nói: "Tôi thích…"

"Vở Ballet Hoàng gia lần đầu tiên được biểu diễn tại Nhà hát Trung ương Nga. Đây là bản tin đặc biệt phỏng vấn các vũ công chính Vệ Tử và Chu Uyên của buổi biểu diễn này."

Lời nói của Lục Yến bị gián đoạn bởi âm lượng TV đột ngột tăng lên sau lưng anh.

Ông chủ khi chuyển kênh bấm nhầm nút âm lượng, đang định chuyển lại kênh thể thao thì có một khách hàng bước ra ngoài nên ông ấy đặt điều khiển xuống đi chào khách hàng.

"Cho tôi biết anh cảm thấy thế nào về màn trình diễn này".

"Là một vũ công học múa ba lê từ năm năm tuổi, tôi rất vinh dự và tự hào khi được biểu diễn tại một nhà hát danh tiếng. Buổi biểu diễn này được trải qua nhiều tầng lớp. Tôi đã phải làm việc rất chăm chỉ và chịu đựng rất nhiều khó khăn trước khi đủ tiêu chuẩn trở thành vũ công chính. Tôi rất biết ơn nhóm đã tin tưởng và bồi dưỡng tôi…"

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau Hứa Kim Kim, cô duỗi thẳng xương sống nắm chặt đôi đũa, các đốt ngón tay dần trắng bệch ra.

Cô cụp mi xuống, cắn môi, chịu đựng sự chua chát cứ dâng lên trong mắt.

Lục Yến nhìn những giọt nước mắt nhảy múa trên mi rũ xuống của cô, anh giơ tay lên, chưa kịp nâng lên đã thấy mặt cô quay sang hướng khác, giữ khoảng cách với anh.

Anh rút bàn tay đang lơ lửng của mình xuống rồi từ từ nắm lại.

Trong vòng một phút, giọng nói nền đã chuyển thành một giọng nam dễ chịu.

"Chu Uyên, anh muốn nói gì với mọi người?"

Dừng một chút, giọng nam từ phía sau Hứa Kim Kim truyền đến.

Nghe được giọng nói này, cô sửng sốt.

"Ngoài việc cảm ơn đoàn kịch và ba mẹ đã nuôi dưỡng tôi, tôi cũng muốn cảm ơn người bạn đời cũ của mình. Tôi muốn nhân cơ hội phỏng vấn này để nói vài lời với cô ấy."

"Không biết bây giờ em đang ở đâu, cũng không biết em có sống tốt hay không? Anh biết có nhiều điều không may đã xảy ra với em, anh đã tìm em rất lâu, nếu em thấy được cuộc phỏng vấn này thì lâp tức liên hệ với anh. Số điện thoại của anh vẫn như cũ, không hề thay đổi. Kim…"