Chương 37

Lục Yến liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, chậm rãi nói: "Không sao, dù sao chúng ta cũng là bạn…"

Hứa Kim Kim lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe thấy.

"Chỉ cần mỗi ngày cưỡng hôn tôi là được."

Hứa Kim Kim: "…"

Cô nhịn hồi lâu mới nói: "Không còn sớm nữa, đi làm thôi muộn rồi."

Nói xong cô cầm cây gậy mù bước xuống lầu.

Lục Yến nhìn bóng người suýt bỏ chạy, anh nhếch khóe môi nhàn nhã bước theo sau.

Hai người cùng nhau đi dạo trong khu tập thể, khi đến gần cổng, Hứa Kim Kim nghe người bên cạnh hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Ăn sáng? Còn anh?"

Lục Yến ngước mắt lên, liếc nhìn cách đó không xa: "Vẫn chưa, hình như bên đó có chiếc xe bán đồ ăn sáng mới tới."

Anh dừng lại nói: "Khiếu Hòa Ký."

Nghe vậy, Hứa Kim Kim chớp mắt: "Hòa Ký?"

Hòa Ký nào? Không phải là Hòa Ký mà cô yêu thích nhất chứ.

Như để đáp lại cô, một giọng nói dày đặc vang lên từ phía sau.

"Toa ăn Hòa Ký ở Đế Đô mới khai trương, có thể nếm thử tôm hùm nướng và bánh bao trứng cua miễn phí."

Hứa Kim Kim quay lại mở to mắt, đúng là Hòa Ký rồi!

Cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồng phục đầu bếp cao cấp, chỉnh tề nhìn toa ăn trước mặt, thấp giọng lẩm bẩm: "Tôi là bếp trưởng của Hòa Ký, đương nhiên tôi bay qua đây để bán bữa sáng cho mọi người."

Trợ lý đặc biệt Lý đứng bên cạnh, nhìn thoáng qua hai bóng người ở Trường số 1 đi về phía này liền sửa lại: "Không phải bán, là tặng."

Anh ấy nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, không khỏi phàn nàn: "Lục tổng cũng thật là, chỉ có thể lừa người khác thôi, một người thôi chưa đủ còn thêm tiết mục nhóm…"

-

Hứa Kim Kim đến trường, được thưởng thức hương vị của món bánh trứng cua mà còn là tài năng của tiệm Hòa Ký nữa chứ.

Hương vị chân thực hơn những gì cô đã ăn ở Đế đô.

Thậm chí còn không tốn tiền.

Với nụ cười trong mắt, cô bước vào lớp học nhạc với một cây gậy mù.

Hôm nay là buổi tập xướng đầu tiên, cô đến bên đàn piano, đối mặt với các học sinh đã ngồi sẵn trong phòng cong môi: "Hôm nay là buổi tập đầu tiên của chúng ta. Chúng ta thử một bài trước nhé."

Kỉ Hoài, người ngồi ở hàng cuối cùng, ánh mắt nhìn cô như cặp quả lê xoáy tròn, cậu bực bội quay mặt đi, úp mặt vào bàn.

Bên tai vang lên những lời thì thầm yếu ớt: "Cô giáo dạy nhạc mới này rất xinh đẹp, nhưng một người mù có thể dạy tốt sao?"

Lời vừa rơi xuống, những nốt nhạc đẹp đẽ mượt mà tuôn ra trong phòng học như những hạt mưa.

Ánh mắt Kỉ Hoài dừng lại trên tấm lưng mảnh khảnh cách đó không xa.

Cậu mím môi cúi đầu, bên tai vang lên một giọng nói khàn khàn.

"Kỉ Hoài, ba tới gặp con sau."

Cậu đút tay vào túi, nắm chặt xấp tiền giấy trong tay.

——

Buổi chiều sáu giờ, đã đến giờ tan sở, Hứa Kim Kim đang chuẩn bị về nhà, cô nghĩ thời gian "hai tháng" còn ít nên cô chuẩn bị chủ động.

Cô quay mặt về hướng đối diện với bàn làm việc của mình, bên tai có tiếng sột soạt như thể đang sắp xếp thứ gì đó.

Cô "khụ khụ" nói: "Thầy Yến, thầy có muốn về nhà cùng nhau không?"

Ánh mắt Lục Yến luôn nhìn về phía đối diện anh, anh đặt cuốn sách trên tay xuống nói: "Được."

Khi nghe thấy "Được", Hứa Kim Kim nhấp khóe môi, hỏi: "Không bằng chúng ta đi ăn tối đi?"

Lục Yến nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, anh định trả lời thì bị cắt ngang.

"Ăn tối sao? Thêm một người đi, Kim Kim cô thấy có tiện không?"

Giọng nói của Điền Điềm vang lên bên tai Hứa Kim Kim, họ đều là đồng nghiệp, cho dù không tiện, cô cũng không thể nói ra.

Cho nên cô đành nói: "Không sao."

Ánh mắt Điền Điềm lướt qua đỉnh đầu Hứa Kim Kim, nhìn người đàn ông đối diện cô.

Ngoại hình và khí chất của anh hoàn toàn là mẫu người lý tưởng của cô ấy.

Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng sâu sắc, đặc biệt là đôi mắt phượng dài dưới ống kính, được tổ chức đặc biệt ở thời xưa giống như chào mừng bạn đến với chúng tôi, đọc miễn phí hàng vạn tiểu thuyết lịch sử, thực sự rất quyến rũ.

Đường cong trên môi của người đàn ông vẫn giữ được sự ấm áp, làm suy yếu đường nét hơi sắc sảo của anh.

Theo quan sát của cô ấy, khi nói chuyện với Hứa Kim Kim, anh có vẻ là người rất dịu dàng.

Cô ấy hỏi Hứa Kim Kim một cách tế nhị, cô nói anh có tính cách hiền lành và tốt bụng.

Cho nên cô ấy mỉm cười với anh, hỏi: "Thầy Yến, thầy có để tâm khi đi ăn cùng một người nữa không?"

Lục Yến nhướng mi, lạnh lùng đáp: "Để tâm."

Điền Điềm: "…"

Mặt Điền Điềm đỏ bừng, cô ấy nói không nên lời.

Đối với câu nói này, cô ấy không có cách nào chấp nhận.

Sau khi Hứa Kim Kim nghe được câu này, cô không nghĩ lời như vậy lại đến từ người hàng xóm ôn hòa của cô.

Căn phòng im lặng, sự bối rối lan tỏa khắp nơi.

Cô đành phải cắn răng nói ra để bớt xấu hổ: "Điền Điềm, anh ấy nói đùa thôi."

Điền Điềm chậm rãi cười bước xuống bậc thang: "Thầy Yến thật biết nói đùa."

Lục Yến cụp mắt, ngón tay anh ngẫu nhiên di chuyển đến chiếc vòng tay gỗ trên cổ tay nhưng không nói gì.

Điền Điềm quay đầu lại, thấy quai hàm sắc bén của anh, cô ấy cảm giác có một cỗ áp lực đè nặng lên mình, cô ấy mím môi dưới.

Không hiểu sao cô ấy cảm thấy người đàn ông này tựa hồ như không có nửa điểm quan hệ.