Chương 22: Tần Thâm nhiệt tình

Editor: Mị Nguyệt

***

Dường như mối quan hệ của cả hai tựa hồ đã có chút biến đổi, cuộc sống hiện tại của Phương Hâm cũng sẽ không được yên ổn trong bao lâu.

Cô thật trì độn, ít ra cũng nên biết Phương Kỳ hành động như vậy là không bình thường. Nhớ tới trước đó vài ngày, Đặng Sương có nói qua, cô rối rắm không biết nên làm thế nào mới tốt.

"Cái kia... Chị đi ra ngoài một chút, mua vài thứ liền trở về."

Tuy đang bối rối nhưng Phương Hâm vẫn là theo thói quen đi lên gõ cửa phòng Phương Kỳ, thông báo một tiếng, cũng không đợi anh đáp lại liền bỏ chạy xuống lầu.

Tâm trạng cô bây giờ thực loạn, đi ra ngoài dạo một chút có lẽ sẽ giúp đầu óc thư giản hơn.

Chạng vạng, ở cuối con hẻm nhỏ yên tĩnh, Phương Hâm cúi đầu dẫm lên ánh sáng nhỏ vụn dưới bóng cây, chậm rãi nhấc chân đi về phía trước.

Trong đầu cô chỉ toàn nghĩ đến Phương Kỳ, cũng không chú ý xe đạp từ phía đối diện xông tới, lập tức tông cô ngã trên mặt đất, chờ Phương Hâm ngẩng đầu thì cậu bé kia đã phóng xe chạy đi xa.

Vừa vặn có người đi ngang qua đỡ cô đứng lên, là một nam nhân mặc âu phục, ước chừng tầm 30 tuổi, bộ dáng bình thường đôn hậu, có chút quen mắt.

"Có bị thương chỗ nào không? Con hẻm này nhỏ hẹp, luôn có vài đứa bé nghịch ngợm chạy xe đạp loạn, đi đường phải cẩn thận một chút."

Phương Hâm lắc đầu, dùng váy che khuất miệng vết thương ở đầu gối, nam nhân đỡ cô còn chưa buông tay thì từ phía sau liền truyền đến một giọng nữ sắc bén, chạy tới chửi ầm lên.

"Anh giỏi lắm, kêu anh giúp em xách đồ thì anh nói mệt, một hơi chạy tới đây đỡ mỹ nữ thì không mệt đúng không? Con mẹ nó! Còn không buông tay, tính xấu không đổi ha!" Nữ nhân đem đồ vật trên tay quăng xuống đất, tức giận bước tới xô đẩy nam nhân kia.

Nước tương bắn tung tóe lên chân Phương Hâm, bây giờ cô mới nhận ra hai người này là một cặp vợ chồng có tiếng trong khu phố.

Nam nhân nhút nhát cúi đầu không nói gì, nữ nhân kia lập tức chĩa mũi giáo vào Phương Hâm.

"Nha, thật đúng là lớn lên không bình thường, có chút nhan sắc đó a, khó trách ngồi dưới đất cũng có thể câu dẫn lão công nhà tôi. Mở to mắt nhìn cho rõ, đây là nam nhân của tôi, về sau còn bắt gặp cô thảo mai như vậy thì liền không xong với tôi đâu!"

Phương Hâm nhíu mày, cho dù ai khi bị chửi oan, không phân rõ đúng sai cũng đều sẽ tức giận, cô cũng không ngoại lệ, bất quá vẫn là thực thong dong nói: "Vị phu nhân này, cô nhìn cho rõ ràng, là vị tiên sinh này hảo tâm chủ động giúp đỡ tôi, tôi còn chưa kịp cảm ơn. Cô không hỏi nguyên nhân liền xuyên tạc sự thật, so với muốn chỉnh người khác thì cô nên học cách tôn trọng người khác trước đi."

Nữ nhân kia có tiếng tính tình nóng nảy, thường mắng những phụ nữ khác khi gặp được loại sự tình này, lần này lại gặp được một cô gái xinh đẹp như Phương Hâm, lại càng ngứa răng muốn chửi.

"Tôi còn phải hỏi nguyên nhân gì? Thấy cô cùng lão công của tôi lôi lôi kéo kéo, giả bộ gì chứ, vừa nhìn liền biết không phải người đứng đắn, khuôn mặt này chắc là thẩm mỹ đi? Bày trò dụ dỗ, câu dẫn đàn ông, tôi còn không hiểu mấy loại hồ ly tinh như cô sao!"

"Em bớt nói vài câu đi…" Nam nhân rốt cuộc có chút không nhịn được, sợ hãi rụt rè kéo kéo cách tay nữ nhân kia.

"Dựa vào cái gì mà em không được nói, anh cho rằng em không biết sao? Vài lần trước còn thấy anh ở ngõ nhỏ nhìn trộm cô ta, thích tuổi trẻ xinh đẹp sao, bà thím như em anh nhìn chán rồi chứ gì! Muốn ly hôn? Đừng hòng nghĩ đến! Lập tức lăn về nhà, không được phép ăn uống, phải quỳ đến sáng mai!"

"Rồi rồi, về nhà thôi, em đừng la mắng nữa,người khác nghe thấy sẽ không tốt."

Nam nhân ăn nói khép nép vài câu, lại nhìn đến Phương Hâm, không ngừng khom lưng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, phu nhân nhà tôi có chút thất thố, nói những lời này cô đừng để ý."

Khi nữ nhân kia không chú ý, nam nhân liền chỉ chỉ vào đầu cô ta, ý bảo Phương Hâm nơi đó không bình thường.

"Hừ! Em không sợ người khác nghe thấy, nhìn đức hạnh của cô ta mà xem, anh xin lỗi cái gì chứ, em có nói sai câu nào sao? Lần sau anh còn dám chạm vào cô ta, xem em thu thập anh như thế nào."

Trò khôi hài này coi như kết thúc tại đây, hai người kia cũng đã đi xa, có lẽ nữ nhân kia không được bình thường.

Phương Hâm cũng không quá để trong lòng, xoay người đi về nhà.

Tần Thâm đứng ở bên hàng liễu rủ xuống bên hồ, nhìn Phương Hâm rầu rĩ đi tới, theo bản năng đứng ở phía trước cô, kinh nghiệm làm cảnh sát bao lâu nay, anh lập tức suy đoán khả năng Phương Hâm đã trải qua sự việc không tốt, đầu gối bị thương, trên chân còn có nước tương.

"Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, vừa mới bị ngã thôi, Tần cảnh sát hôm nay sao lại tới nơi này?"

Phương Hâm ngẩng đầu cười cười, có chút ngạc nhiên khi thấy Tần Thâm, mắt rốt cuộc cũng có ánh sáng lấp lánh.

"Đến đây điều tra một vụ án." Tần Thâm vẫn mặc đồng phục cảnh sát trên người, đội mũ cảnh sát, mày kiếm hơi nhíu lại.

Đem đồ vật trong tay nhanh chóng cất đi, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay màu xám, chỉ vào chân Phương Hâm nói: "Không ngại thì để tôi giúp cô lau?"

"Ân? Không cần, tôi tự lau được."

Nhưng Tân Thâm căn bản là không cho cô cơ hội, Phương Hâm ngơ ngác nhìn anh nửa ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau chân cho cô.

Khăn tay sạch sẽ liền dính nước tương, không chỉ như thế, còn giúp cô dán băng keo cá nhân lên vết thương, quả thực là làm cô ngượng ngùng.

Tần Thâm đứng lên, thu lại khăn tay bẩn, nhìn cô mỉm cười: "Cô khom lưng sẽ không tiện, đã nói chúng ta là bạn bè, không cần phải khách khí, việc nhỏ nhặt này thì tính là gì."

Bây giờ đã có người tâm sự, Phương Hâm cũng không vội mà về nhà, dứt khoát cùng Tần Thâm ngồi trên ghế dài ở bên hồ nói chuyện, biết được trong cục cảnh sát phân phối Tần Thâm tới điều tra vụ án Hoàng Mao bị gϊếŧ.

"Hiện tại đã có nghi phạm nào chưa?" Phương Hâm tò mò hỏi.

"Tạm thời không có, người này tuy rằng trà trộn trong xã hội, bất quá tính tình cũng khá tốt, không có đắc tội quá nhiều người, thời gian địa điểm và động cơ bị loại nhiều lần, căn bản không tìm ra được nghi phạm nào phù hợp."

"Hiện trường vụ án và tử thi đã được khám nghiệm lại, bọn họ đều nói tôi quá cố chấp, bất quá… Cô biết định luật bảo toàn năng lượng* không? Tôi tin rằng chỉ cần là hành vi phạm tội, nhất định sẽ lưu lại dấu vết, chỉ cần tôi nỗ lực thêm, nhất định sẽ điều tra ra."

*Định luật bảo toàn năng lượng: được bảo toàn theo thời gian, năng lượng không thể tạo ra cũng như không thể bị phá hủy, thay vào đó, nó chỉ có thể được biến đổi từ dạng này sang dạng khác hoặc chuyển đổi từ vật này sang vật khác (hoặc cả hai).

Không chỉ có vụ án của Hoàng Mao, Tần Thâm thậm chí còn đang điều tra cái chết của cậu Phương Hâm, nhưng anh không thể nói cho Phương Hâm biết.

"Anh không cố chấp đâu, mà là rất có trách nhiệm, cố lên! Tôi tin tưởng anh sẽ thành công."

Tác giả PS: 3 giờ sáng mới viết xong chương này, hộp thư nháp phát ra ~ mười hào về nhà mới có thể ổn định đổi mới nha ~ tiểu thiên sứ chờ một chút ha.

***

Nguyệt thấy bộ này ngưng cũng lâu rồi nên muốn edit tiếp, cảm ơn mọi người ^^