Chương 23: Em trai theo dõi chị gái

Editor: Mị Nguyệt

***

Hai người ngồi trên ghế dài thoải mái nói chuyện với nhau, bởi vì được Phương Hâm tín nhiệm nên Tần Thâm càng tự tin có thể giải quyết được vụ án.

Tần Thâm đang mỉm cười, trong lúc lơ đãng liền nhìn thấy một thiếu niên từ xa đi tới, anh hỏi: "Đó là em trai cô sao?"

Phương Hâm quay đầu lại, nụ cười trên mặt dần nhạt đi, thiếu niên bước chậm dưới hàng liễu phá lệ lóa mắt, thiếu niên đó không ai khác mà chính là Phương Kỳ, vừa nhìn cô đã nhận ra ngay, đứng lên vẫy tay ra hiệu với Phương Kỳ.

"Sao em lại ra đây?"

Phương Kỳ đến gần cô, mùi bạc hà ngọt thanh liền làm tai cô nóng lên, tim đập nhanh bất thường.

Sau khi được Phương Hâm bồi dưỡng một thời gian, làn da của Phương Kỳ đã không còn giống người bệnh như trước nữa, trắng như ngọc, còn có thêm huyết sắc, lại càng thêm tinh xảo.

Mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, anh cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt có chút lãnh đạm.

"Đã gần hai giờ."

Đã một tiếng rưỡi trôi qua kể từ lúc cô rời khỏi nhà, vậy mà bây giờ còn chưa về.

"Nga, chị về liền đây."

Tần Thâm cũng đứng lên, đây là lần thứ hai nhìn thấy Phương Kỳ, anh thập phần nhạy bén phát hiện đôi chị em này có chút dị thường.

Đặc biệt là cặp mặt đen của thiếu niên kia khi nhìn anh, có thể hình dung đôi mắt ấy không còn lãnh đạm. Giống như buổi tối hôm đó, thoạt nhìn vô hại nhưng lại làm cho anh có cảm giác nguy hiểm.

Đây là bản năng của cảnh sát.

"Tạm biệt, hẹn gặp lại."

Tần Thâm chào hỏi trước, ngoại dự đoán thiếu niên kia bất ngờ nở nụ cười, thân thiện gật đầu với anh. Nhưng lại phớt lờ bàn tay đang vươn ra của anh, hiển nhiên là không có ý bắt tay.

"Xin lỗi Tần cảnh sát, Phương Kỳ không thích cùng người khác tiếp xúc." Phương Hâm ân cần giải thích.

Ở nhiều phương diện, Phương Kỳ giống với cô. Anh sống nội tâm, không thích tiếp xúc với người ngoài, bởi vì thời gian lưu lạc bên ngoài lâu dài nên trước mắt Phương Kỳ chỉ thân cận với một mình cô.

Tần Thâm cũng không thèm để ý, thu tay lại, thuận miệng hỏi một câu: "Cậu là vừa từ trong nhà ra đây sao?"

"Ừ." Phương Kỳ xem như đáp lại Tần Thâm, cầm cổ tay Phương Hâm, khẽ nói: "Nên về nhà."

Năm ngón tay thon dài ấm nóng, lòng bàn tay bao lấy cổ tay Phương hâm, rõ ràng Phương Kỳ không dùng lực, nhưng cô chẳng thể thoát ra được.

Tần Thâm lại đang nhìn nên Phương Hâm không giãy giụa, trên mặt ửng đỏ kỳ quái, ngẩng đầu trừng mắt với Phương Kỳ.

Phương Kỳ ngược lại dùng sức nắm chặt cổ tay cô.

"Về nhà."

Tim Phương Hâm trở nên run rẩy, có chút sợ hãi, mãi đến khi Phương Kỳ gọi một tiếng "chị" thì những ảo giác đó mới lập tức tiêu tán, thật sự là không lay chuyển được Phương Kỳ, chỉ có thể cùng Tần Thâm nói lời tạm biệt.

Hai người đi xa, nắm tay nhau không tách rời...

Hàng liễu nhẹ nhàng đung đưa trong gió, Tần Thâm nhìn bóng lưng thanh lãnh của Phương Kỳ, lại nhìn về phía con đường khi nãy Phương Kỳ đi đến đây, ngược về 20 phút trước, Phương Hâm cũng là từ nơi đó đi tới.

"Phương Kỳ..." Tên này ở trong miệng anh liền trở nên ý vị thâm trường.

Em trai theo dõi chị gái, cũng thật có ý tứ!

Con hẻm nhỏ vắng lặng yên tĩnh, cũng may không có người đi lại, Phương Hâm tránh tay của Phương Kỳ không được, đành tùy ý để anh nắm.

Hoàng hôn buông xuống, kéo dài thân ảnh của hai người trên mặt đường, dần dần biến thành Phương Hâm nắm tay Phương Kỳ.

"Chị thích cùng người khác nói chuyện phiếm?"

Phương Kỳ thình lình hỏi một câu, Phương Hâm lập tức dừng lại, liền biết anh lại sinh khí, nhịn không được cười lên tiếng.

"Em sao vậy? Chị là chị của em, em không thể quản chị."

Phương Kỳ cũng bất động, cúi đầu không thấy biểu tình gì, anh nhẹ giọng nói: "Sao không nói chuyện phiếm với em?"

"Đó là bởi vì em... Thôi quên đi, không nói nữa, đi về nhà."

Hai người sống nương tựa vào nhau, Phương Hâm muốn nói chuyện phiếm nhưng khi nói với Phương Kỳ thì lại giống như đang giảng. Nhưng cũng vì hành động đút kẹo bạc hà của Phương Kỳ... Nghĩ đến cô lại đỏ mặt, không có cách nào đối mặt với anh.

Khi cô cùng Tần Thâm vừa nói vừa cười, thế nhưng ngoài ý muốn lại hợp nhau. Không chán chút nào.

"Đi."

"Không cần cùng người khác nói chuyện…" Phương Kỳ thấp giọng nói, môi hơi mím lại, giống như không được vui, còn có một chút tức giận.

Phương Hâm dùng sức túm tiểu tử này về nhà, căn bản là không nghe rõ Phương Kỳ nói cái gì, chỉ cảm thấy làm tròn vai một người chị gái, thật sự không dễ dàng chút nào!

Tác giả PS: Cùng người khác nói chuyện là rất nguy hiểm, tiếp tục tới đổi mới, không thể chọc giận CXG ~ em trai thân yêu a, yêu các tiểu thiên sứ ~

***