Chương 37

Ăn bữa sáng lo bữa tối, mình còn không có nhà, làm sao mang nó về nhà, cuối cùng cô vẫn không nhận nuôi mèo trắng nhỏ.

Cảnh Ngự xin nghỉ, giờ học công khai bị hủy, thím Tư lại sắp xếp cho cô một buổi coi mắt, bố đe dọa cô, nếu không đi sẽ công khai chuyện cô không thể có thai, để cô trở thành trò cười, sau này chỉ có thể gả cho đàn ông đã ly dị có con riêng, cho người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.

Cô thật không hiểu đường về não của ông ta.

Một giây kia, cô thật sự có suy nghĩ muốn gϊếŧ người.

Thật ra cô biết không có bầu cũng không phải chuyện gì to tát, cuộc sống là do mình làm chủ, mình sống tốt mới tính là đời người, nhưng mà người thân cô lại đang không ngừng nhắc nhở cô, chế giễu cô, đàn bà không thể sinh con là vẫn chưa có giá trị cuộc sống, nhất định phải tranh thủ khi còn sắc đẹp và tuổi trẻ thì cưới đi, nếu không chính là đồ bỏ, lãng phí lương thực, còn làm xấu mặt họ.

Cô muốn phản kháng, nhưng năng lực có hạn, bởi vì quá xinh đẹp, sếp nữ ghen tị không để cho cô qua thời gian thử việc, mà sếp nam thì động tay động chân, cho dù gặp sếp nam đức hạnh đoan chính, vợ hoặc bạn gái bọn họ cũng không tha cho cô, mỗi công việc của cô cũng không trụ nổi lâu, cho dù nhịn ăn nhịn xài, cũng nghèo rớt mồng tơi.

Đối tượng xem mắt mới hẹn vào tối thứ sáu, lúc này Tô Nhuế chuyển sách lược, phải để cho đối phương chê mình mới được, dưới sự chỉ đạo của thợ trang điểm chuyên nghiệp cô đã thuê, hóa thành một người mười phần phong trần, trang điểm rất dày và đậm không nhìn ra mặt mũi, ăn hai phần đậu hủ thúi, cố ý đến trễ nửa tiếng.

Nhưng đối tượng xem mắt còn bắt cô phải chờ thêm mười lăm phút.

"Cô chính là Tô Nhuế sao?" Một người đàn ông béo phệ, đầu bù tóc rối cao có một mét bảy, còn thấp hơn cô một cái đầu, thân hình nhỏ nhắn mập mạp gấp hai lần cô ngồi xuống trước mặt.

Mập mạp ngồi xuống, cầm thực đơn lên vội vã gọi món, sau đó mở gà chiên mua bên ngoài ra mời cô ăn.

Xem ra, người thân cô thật sự rất lo cô không gả được.

Tô Nhuế cố làm ra vẻ kiêu ngạo hỏi: "Ừm, anh là Trướng Đại Cân, anh Đại Cân sao?"

Trướng Đại Cân quan sát Tô Nhuế từ trên xuống dưới cẩn thận, Tô Nhuế cố ý quấn mấy cái khăn quàng ngang hông, cho nên nhìn giống như mang thai bảy tháng có bầu vậy, có đồ còn có eo.

Hắn ta cho rằng thật ra dáng người Tô Nhuế rất xấu, cho nên mới mặc dày như vậy để che giấu, gương mặt cùng vóc dáng chênh lệch khá xa so với nghe người ta giới thiệu, chênh lệch quá lớn, rất không hài lòng: "Dáng người cô không giống so với ảnh chụp."

"Bạn bè đều nói tôi không được ăn ảnh, người thật càng xinh đẹp hơn, dĩ nhiên, thời nay làm gì có phụ nữ nào không phải mỹ nhân, không sửa hình, tôi đây không giống mấy con đ* trà xanh photoshop đến mức ngay cả mẹ cũng không nhận ra, cũng chỉ sửa một chút xíu." Tô Nhuế lấy lòng đến gần bên cạnh tên mập mạp thổi một hơi: "Nghe nói anh Đại Cân có một cửa hàng? Chắc chắn kiếm rất nhiều tiền đúng không."

Tên mập mạp thiếu chút nữa trợn trắng mắt vì mùi hôi trong miệng cô, dời chỗ ngồi một chút.

Mặc dù Trướng Đại Cân không hài lòng lắm với bề ngoài của Tô Nhuế, nhưng lại hưởng thụ sự sùng bái của cô đối với mình, tựa lưng vào ghế ngồi, biểu tình rất tự hào, thẳng thắn nói: "Tiền mà, cũng có chút, phụ nữ đi theo tôi nhất định được hưởng phúc, rồi nấu cơm, làm việc nhà, sinh con, rảnh rỗi thì trông cửa hàng một chút cũng không sao."

"Ồ, anh Đại Cân có tiền như vậy, tại sao không mời bảo mẫu?"

"Mấy chuyện nhỏ nhặt đó không đáng để mời bảo mẫu, trong nhà có người ngoài không thoải mái, đàn bà không làm việc nhà cưới về làm gì, vậy không bằng con gà trống, mỗi ngày đổi khẩu vị khác còn vui hơn, đúng không."

Tô Nhuế vì để không sụp đổ hình tượng, không đáp lời hắn ta, móc mũi, gãi da đầu một cái, tiếp tục nịnh nọt: "Anh Đại Cân xã giao bên ngoài cũng không dễ dàng."

Trướng Đại Cân nhìn tướng mạo xấu xí của Tô Nhuế không khỏi có chút tiếc nuối, mặc dù đàn bà hiểu chuyện như vậy không nhiều, nhưng trông không xinh, lớn tuổi vừa mập vừa lùn, không xứng làm vợ hắn ta.

Vợ mà, đương nhiên là muốn trẻ tuổi xinh đẹp mơn mởn, có hiểu chuyện cũng vô ích.

Tô Nhuế nháy lông mi giả chất lượng kém như sâu róm, ánh mắt nhấp nháy quyến rũ về phía Trướng Đại Cân, tích cực chủ động muốn thêm số Wechat với hắn ta, quả thực Trướng Đại Cân không chịu nổi mùi đậu hủ thúi trong miệng cô, mượn cớ từ chối, còn sợ cô dây dưa mình nên nhanh chóng tính tiền bỏ đi.

Tô Nhuế nhìn bóng lưng to mập đi xa thì thở ra một hơi dài, chuẩn bị vào phòng vệ sinh tháo hóa trang, kiểu trang điểm nặng nề này, cô tự nhìn cũng muốn đấm cho.

Mới xoay người, cô liền đυ.ng phải người khác.

"Xin lỗi."

"Thật chủ động."

Cái cách nói và giọng điệu chua chát này sao lại quen tai như vậy...