Chương 38

Tô Nhuế ngẩng đầu nhìn lên, là Hình Bạch Hàn đang đen mặt lại, cô cảm thấy rất kỳ lạ anh cực kỳ giống những tên biếи ŧɦái có bệnh, tùy thời tùy chỗ xuất hiện trước mặt mình, nhớ lại lớp trang điểm của mình, ôm một tia hy vọng mong manh sau cùng: "Anh nhận lầm người rồi, tôi không biết anh."

Người đàn ông khoanh tay, ánh mắt nhìn cô như nhìn tên hề: "Tô Tô."

Tô Nhuế lập tức kinh sợ, ỉu xìu cúi đầu: "Được rồi, chúng ta quen biết."

Trong quán nhiều người, Hình Bạch Hàn nắm tay cô đi ra khỏi quán, giá trị nhan sắc của hai người kém rõ ràng dẫn tới không ít người để mắt nhìn kỹ, Tô Nhuế nghĩ may mắn không tẩy trang, vậy cô không cần lo lắng bị học sinh bắt gặp.

Sự thật chứng minh trời cao không chiếu cố cô, đi chưa được mấy bước, cô liền bắt gặp Phạm Hiền.

Sao mà gần đây bị nhiều loại "không hẹn mà gặp" vậy.

Nhất định là làm ít chuyện tốt, chuyện xấu đều tới.

Tô Nhuế hất tay Hình Bạch Hàn ra theo bản năng, nhưng Hình Bạch Hàn nắm thật chặt không thả.

"Hi..." Phạm Hiền chào hỏi Hình Bạch Hàn, tầm mắt lại lạc trên người Tô Nhuế trang điểm dày cộp, quan sát trên dưới một phen, cảm thấy có chút quen mắt: "Bạn gái cậu sao?"

"Ừ." Hình Bạch Hàn nhàn nhạt đáp một tiếng.

Tô Nhuế càng không dám lên tiếng, sợ cậu sẽ nhận ra, giả bộ ngại ngùng trốn ra sau lưng người đàn ông, chôn mặt vào.

Phạm Hiền thấy vậy cười một tiếng: "Còn ngại ngùng nữa, tôi phải đi làm thêm rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi Phạm Hiền rời đi, Tô Nhuế lập tức thở ra một hơi, bị sợ đến mức cả người toát mồ hôi lạnh.

"Sợ như vậy thì đừng đi xem mắt loạn lên."

Tô Nhuế liếc anh một cái, uốn nắn suy nghĩ của anh: "Tôi là một người phụ nữ nhiều tuổi, coi mắt là chuyện bình thường rồi."

"Cho nên em sợ người khác biết quan hệ của chúng ta?"

Biết rồi còn hỏi, Tô Nhuế khinh bỉ.

"Tại sao anh lại ở đây?" Tô Nhuế vòng vo chuyển đề tài, rất để ý với sự xuất hiện của anh, luôn cảm thấy không phải ngẫu nhiên.

"Em ở đâu, tôi ở đó."

Hình Bạch Hàn không hề giải thích, đưa cô đến một tiệm quần áo gần đường cái.

Em gái nhân viên trong tiệm sau khi thấy tướng mạo xuất chúng của Hình Bạch Hàn, lập tức đứng thẳng, ánh mắt sáng lên, ân cần giới thiệu sản phẩm mới quý này cho anh, hoàn toàn bỏ qua Tô Nhuế.

"Không cần, tôi tự chọn." Hình Bạch Hàn lịch sự từ chối, ôm eo mập vì quấn mấy cái khăn quàng của Tô Nhuế đi tới khu đồ nữ chọn quần áo.

Anh tìm một vòng cũng không tìm được chiếc váy nào có kiểu dáng gần giống với chiếc anh đã xé nát.

"Chiếc váy kia của em thuộc hãng gì vậy? Có muốn chọn kiểu khác ở đây không?"

Tô Nhuế sửng sốt một lúc mới phản ứng được: "Anh muốn bồi thường cho tôi?"

Người đàn ông gật đầu một cái.

Tô Nhuế đổi giận thành vui, vui vẻ cầm quần áo lên, cũng cẩn thận nhìn qua quần áo trong tiệm một lần, cuối cùng chọn một chiếc váy liền đặc biệt màu vàng sáng kẻ ô để bồi thường cho Đường Linh.

"Em không thử một chút sao?"

"Chiếc váy kia là tôi mượn bạn tôi, đây là phải trả cho cô ấy, tôi biết số đo cô ấy."

"Vậy chọn một cái nữa đi, tôi tặng em."

"Không cần." Không làm không hưởng lộc, tính toán rõ ràng, Tô Nhuế không hề muốn nhận quà của anh.

Thấy Tô Nhuế không muốn chọn, Hình Bạch Hàn không thể làm gì khác hơn là tự mình chọn, anh nhớ lại lần đầu gặp cô, khi đó cô đang mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rực, giống như màu lửa, thiêu đốt cuồng nhiệt.

Anh chọn một chiếc áo có cổ màu đỏ sậm tay áo phồng trong nhóm đồ đậm màu, lúc tính tiền cầm một chiếc hộp bạc tinh xảo trong túi cô đã từng thấy ra, lấy một viên chocolate thủ công từ trong hộp nhét vào miệng cô.

"Em thích gì, tôi cũng có thể cho em, không được nhận quà của đàn ông khác, được không?" Lần trước vội vã uy hϊếp, lần này thái độ người đàn ông không ngang ngược như vậy.

"Không được." Tô Nhuế ngậm chocolate lè lưỡi một cái từ chối.

Hình Bạch Hàn thất vọng xoa mặt cô, trong miệng mơ hồ chua xót, giọng trở nên lạnh lùng: "Tôi nên đối xử với em làm sao mới được đây?"

"Tôi chỉ là bề ngoài dáng vẻ ngoan ngoãn, bên trong làm phản, hiểu nhất chính là bằng mặt không bằng lòng."

Người đàn ông siết chặt nắm đấm, cố gắng lắng xuống ưu tư của mình, không, không thể dọa cô sợ chạy.

Nói thích sao lại khó khăn như vậy...

Mèo hoang nhỏ không nghe lời thì phải chăm sóc dạy bảo thật tốt.