chương 2

Hạ Nhiên chỉ biết là có người lôi kéo mình không ngừng, lại còn ở bên tai cô nói dong dài lằng nhằng, rồi nhắc mãi cái gì đó, tựa hồ như muốn mang cô tới nơi nào đó.

Cô muốn thoát ra khỏi trói buộc của gã, có điều thân thể lay động, hữu khí vô lực không nghe cô sai bảo, tiếp sau đó, cô bị dùng sức đẩy một cái làm cho đứng không vững…

Trực tiếp bị ném trên mặt đất. Ánh đèn chợt loé lên trong không trung tốt tăm làm cô càng thêm choáng váng đầu óc.

Nỗ lực nửa ngày mới miễn cưỡng ngồi dậy, ngây thơ ngồi dưới đất nhìn bốn phía, đầu óc choáng váng không ngừng di chuyển, đầu óc trống trơn, cái gì cũng không nghĩ được.

Khi Hạ Nhiên bị đẩy ngã tiến vào, người ở trong cãn phòng liền đem lưc chú ý chuyển tới trên người cô.

“Mạch Tuyết, cậu không phải là không tìm được ai chứ? Thế nào lại tìm một người không biết phép tắc tới hầu hạ Qua Đế?”

Qua Đế là người hợp tác lâu dài của bọn họ, cũng coi như là bạn làm ăn, cho dù có chút thất lễ cũng có thể giải thích nhưng nếu hôm nay tìm một người khác thay thế, không phải là ném vào mặt mũi bọn họ sao?

Sai lầm như vậy trong mắt Thẩm Ngoặt tuyệt đối không cho phép.

Đáy mắt Mạch Tuyết hiện lên một tia âm trầm, cau mày đang muốn đi xem là ai

Tuy nhiên không đợi cậu tới gần, Hạ Nhiên chính mình bò dậy, một gương mặt trắng nõn xuất hiên trước mắt mọi người. Gương mặt hồng hồng như thể sắp cháy . Cánh mũi xinh đẹp mang theo một tia cảm giác tinh linh, phấn nộn, miệng nhỏ hơi giương lên, một dôi mắt thanh thuần lập loè, mông lung dại ra mê ly.

Tầm mắt tựa hồ như đang đánh giá xung quanh, lại giống như nhìn không tới, cô liền ngây ngốc ngồi, có vẻ trì độn rồi lại ẩn ẩn lộ ra một chút đáng yêu, cảm giác như tiên tử hạ phàm.

Mạch Tuyết mày nhăn lại, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, cậu hận nhất chính là ánh ánh đơn thuần tốt đẹp như vậy, cậu chán ghét vẻ thuần khiết giống trang giấy trắng không nhiễm bụi trần, thế này càng làm cậu muốn hung hăng ô nhiễm nó.

Gương mặt Thẩm Phi hơi hơi ngây ngốc một trận, con ngươi hồ ly hẹp dài xẹt qua một tia hài hước, đây là tình huống gì? Thiên sứ vào nhầm động ma quỷ?

Đôi mắt Thẩm Ngoặt lãnh khốc sắc bén hiên lên một tia gợn sóng nhạt nhẽo, nháy mắt trong đầu tính toán cô gái này có khả năng mang lại lợi ích to lớn.

Con ngươi yêu dã quỷ dị của Mặc La Á Qua Đế càng thêm mê hoặc, có ý tứ, hắn nghe thấy được hương thơm xử nử ở đâu đây…

Mà một bên khác Phong Chi Uyên thanh nhã xuất trần hiện ra một đạo tươi cười quỷ dị, có vẻ dị thường biếи ŧɦái

“Mạch Tuyết, cậu khi nào tìm được một món hàng hoàn chỉnh như vậy? Tuy rằng không biết phép tắc ,bất quá vẫn giữ được sự ngây thơ thuần khiết, hoàn toàn nhìn không ra đã qua dạy dỗ. Thật giống như một nụ hoa phóng đãng. Các ca ca thương ngày đối với cậu không tồi thế nhưng cư nhiên giữ làm của riêng mà không đưa cho chúng ta hưởng dụng” Thẩm Phi rất có hứng thú mở miệng nói.

Phong Chi Uyên tuấn tú thanh nhã xuất trần hàm chứa ý cười nhè nhẹ: ‘Mạch Tuyết không phải cậu coi trọng Qua Đế chứ, cư nhiên vì anh ta mà để lại một hạt giống tốt như vậy, xong việc mang cô ta đến cho tôi hưởng mấy ngày.”

Giọng điệu nghe qua nhẹ nhành trấn an nhưng lại mang một cỗ cường thế không cho phép cự tuyệt

“Ta cũng muốn dùng mấy ngày, có mấy cái dự án hợp tác yêu cầu cần có loại hàng này” Thẩm Ngoặt âm thanh lạnh nhạt theo sau, cặp mắt lãnh khốc khai tựa như nghiên cứu một vật phẩm sẽ mang đến gía trị.

Gật gật đầu, tựa hồ còn có vẻ vừa lòng, anh ta sẽ không lãng phí thời gian trên người vô dụng, lúc này mở miệng hiển nhiên là vật phẩm này có thể mang tới cho hắn lợi nhuận.

Mặc La Á Qua Đế trực tiếp đứng lên đi về hướng Hạ Nhiêu:’ đây là chuẩn bị lễ vật cho tôi vậy đương nhiên sẽ là tôi sẽ huỷ diệt nó” Tiếng Ý đặc sệt chậm rãi vang lên, ngụ ý hẵn muốn bắt đầu trước, còn lúc sau thì tuỳ tiện.

Mấy người còn lại không nói gì, chỉ cần lúc sau thuộc về bọn họ thì không sao cả, vốn chính chính là vì anh ta chuẩn bị lễ vật.

Dung nhan thiên sứ Mạch Tuyết một mảnh âm trầm, lạnh lùng nhìn vào Hạ Nhiêu sắp rơi vào vòng tay ác ma, cậu không mở miệng nói nữ nhân này không phải cậu an bài, không phải nguyên nhân là do cậu muốn hưởng thụ quá trình mảnh giấy trắng bị vẽ xấu mà là cho dù cậu có nói bọn họ cũng không quan tâm.

Thân phận bọn họ như vậy thì có gì để bận tậm?

Nực cười!

Chỉ có thể nói do nữ nhân này tự tìm, trời xui đất khiến thế nào lại bị nhân viên phục vụ mang vào, đưa vào tay ác ma, vô luận đầu câu chuyện thế nào, hậu quả cũng là bị ăn sạch đến cặn cũng không thừa….

Giọng nói đình chỉ, ánh đèn hoàn toàn bị mở ra, trong nháy mắt làm Hạ Nhiêu tính duỗi tay ngăn trở thì bị thân ảnh cao lớn bao phủ

Hạ Nhiêu lúc này mới tìm về một chút thanh tỉnh, nhíu mày: người này thật đáng ghét, cư nhiên ngăn trở cô!

Phiền chán ngẩng đầu, đầu tiên đập vào mắt chính là cặp mắt đỏ lục, tức khắc hai mắt Hạ Nhiêu mở to nhìn, ngây ngốc nỉ non nói: ‘ân, vì sao lại dổi thành lễ hội hoá trang?”

Tức khắc, âm thanh cười nhẹ từng đợt liên tiếp vang lên, Mặc La Á Qua Đế híp mặt lại, khoé môi gợi lên một đạo ý cười tàn khốc, lạnh lẽo: “thanh thuần quá mức chính là ghê tởm”

“Cái gì?” Hạ Nhiêu khó hiểu nhíu mày

Nhìn tinh xảo , tuyệt mỹ nam nhân lại như ma quỷ trước mắt không để ý tới cô, lo cởϊ qυầи áo mình ra, Hạ Nhiêu choáng váng, thần trí thanh tỉnh thêm vài phần, nhanh như chớp bò lên, giờ khắc này nào có còn bộ dáng của người uống say.

Hạ Nhiêu cảnh giác trừng mắt với hắn:”Uy! Ngươi cởϊ qυầи áo làm gì? Ta không gọi ‘vịt’!” Nói xong còn không quên tìm kiếm Lâm Nhuỵ Hi , các cô sẽ không kêu ‘vịt’ để gây thêm hứng thú đi?”

Hạ Nhiêu càng nghĩ càng kinh hoảng, tuy rằng cô cũng từng ảo tưởng tìm bạn trai ngoại quốc nhưng lúc này cũng qúa đột nhiên đi? Cô không nghĩ sẽ đem cái quý giá lần đầu tiên cho một người không quen biết.

Ngay lúc nàng đảo tầm mắt sang hoàn cảnh xung quanh khiến nàng sợ ngây người.

Ai có thể nói cho cô biết ở đâu ra một phòng toàn mỹ nam thế này?

Người khác đâu rồi? Không phải ném cô cho một tên ‘vịt’ rồi bỏ đi chứ…

Hạ Nhiêu lập tức run lập cập, xua tay với Mặc La Á Qua Đế vội vàng nói:’các ngươi …các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta không cần chiêu đãi đặc biệt này”

Thoáng chốc, toàn bộ căn phòng một mảnh lạnh ngắt, vài vị ác ma đồng thời ngây ngẩn cả người.

Nữ nhân này có ý tứ gì? cư nhiên đem tất cả bọn họ trở thành ‘vịt’.

Mạch Tuyết cười xì một tiếng, ý cười nhiễm một tia ác ý trào phúng: “ không nghĩ tới a, các vị cũng có ngày bị người ta coi là vịt”

Những lời này như ngòi thuốc nổ, tức khắc thiêu đốt sự cuồng bạo của họ, ánh mắt mỗi người đều nhiễm một tia sắc bén, cùng hàn quang, tựa hồ hận không thể đến xé Hạ Nhiêu ra

Cư nhiên đem bọn họ trở thành ‘vịt", cô gái này ngại sống qúa dài sao?

Còn không đợi Hạ Nhiêu thích ứng với nhiều lời nói cùng ánh mắt âm hàn mang đến sợ hãi kia, Mặc La Á Qua Đế trực tiếp hạ đầu xuống, một ngụm cắn ở cổ trắng nón hồng nhạt chạm đến xương làm Hạ Nhiêu đau đớn hút một ngụm khí lạnh, giãy giụa.

“Anh buông tôi ra! Tôi không kêu ‘vịt’, anh cút đi!” Hạ Nhiêu hoảng loạn hét lớn.

Đôi tay không ngừng chống đẩy anh ta ra , lại bị anh ta lấy một bên dây lưng trực tiếp trói lại, kéo xé một tiếng, áo sơ mi màu trắng theo tiếng mà rơi xuống, vùng da mượt mà trắng nõn bại lộ trong không khí, áo nịt ngực màu đen làm tôn lên bộ ngực tuyết trắng mang đến kí©h thí©ɧ mãnh liệt đối với thị giác

Bộ ngực nhỏ xinh lại no đủ kỳ lạ làm trong mấy người trong căn phòng khoé mắt hơi hơi nhảy lên

Cảm giác lạnh băng làm đáy lòng Hạ Nhiêu dâng trào sợ hãi, người này muốn dùng sức mạnh, trong đầu cô nhảy ra ý tưởng này.