chương 17

Mạch Tuyết tỏ ra không nhìn thấy biểu tình của Hạ Nhiêu, mỉm cười mở miệng giải thích: “Hiện tại, khách nhân đều thích chơi np (nhiều người), nếu các cô gái không có kinh nghiệm sẽ dễ dàng bị thương, một khi bị thương lại tốn thời gian điều trị, không phải ai cũng giống em đều có đãi ngộ tốt như vậy, nếu không mau chóng khoẻ lên chỉ có thể bị vứt bỏ.”

Sau đó, Mạch Tuyết còn sợ chưa đủ doạ Hạ Nhiêu còn nói thêm: “ căn phòng số 4 bên tay phải em nhất định phải đi coi cho biết. Nếu ngày đó không phải tôi lên tiếng nhắc nhở thì em đã bị mang tới căn phòng đó rồi.”

Hạ Nhiêu nghe vậy, hai tay nắm chặt, móng tay bén nhọn đâm thủng da thịt trong lòng bàn tay, cô lại một chút cũng không cảm thấy đau.

Cô chậm rãi đứng lên. Chậm rãi xoay người nhìn vào căn phòng số 4 bên tay phải. Lần nữa móng tay lại đâm sâu hơn vào da thịt.

Căn phòng này sáng hơn những căn phòng trước đó, ánh đèn chiếu rọi tất cả ngóc ngách.

Con ngựa trắng không ngừng chạy từ tường bên này qua tường bên kia. Nếu không phải dưới chân nó có máy móc điều khiển thì cô nhất định nghĩ nó là một con ngựa thật.

Trên thân ngựa là một cô gái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với tư thế ngã nhào, hai tay vòng qua thân ngựa bị cột vào nhau.

Cô gái đong đưa theo chuyển động của con ngựa. Trên thân ngựa có thể mơ hồ nhìn thấy một vật dựng thẳng lên, theo chuyển động đong đưa của cô gái mà nó lúc ẩn lúc hiện.

Hạ Nhiêu mặc dù không rõ hình dáng của vật đó nhưng lại nhìn thấy máu tươi không ngừng chảy ra từ phía dưới cô gái, theo lông ngựa chảy xuống, từng giọt rơi trên sàn nhà màu trắng, mà dưới đất đã là một vũng máu.

Hơi thở cô gái trở nên thoi thóp, chỉ có cái nhăn mày trên gương mặt trắng bệch là chứng minh cô còn sống.

“Trên lưng ngựa đó là cái gì?” Hạ Nhiêu nhàn nhạt hỏi, giọng nói bình tĩnh nhưng không giấu được sự run rẩy.

Mạch Tuyết mỉm cười, trong mắt lộ tia ác ý: “ Đó là đồ vật làm cô ta thoải mái”.

‘Khốn khϊếp! Thoải mái? Sao anh không thử đi?’

Hạ Nhiêu không nhịn được muốn chửi ầm lên, há miệng thở dốc, nhưng thời điểm mấu chốt lại kìm nén lại.

Thấy vậy, tươi cười trên mặt Mạch Tuyết càng sâu, dáng vẻ ẩn nhẫn có vài phần đáng yêu.

Mạch Tuyết chậm rãi mở miệng nói “ Đó là mô hình dựa trên kích thước dươиɠ ѵậŧ đàn ông, chỉ là làm nó thô dài thêm một chút, vì để những cô gái ngồi trên đó có thể cảm thấy sung sướиɠ, trên đó còn đặc biệt gắn thêm lông trâu”.

Nghe xong lời nói của Mạch Tuyết, sắc mặt Hạ Nhiêu càng thêm trắng bệch.

Mạch Tuyết đi qua ôm cô từ sau lưng, ôm trọn thân hình cô vào lòng, như thể muốn dùng thân thể mình áp đảo kiên trì cùng cứng cỏi của cô.

Mạch Tuyết không có biện pháp dừng lại động tác của mình. Anh ta liếʍ vành ta trắng nõn của Hạ Nhiêu, ôn nhu nói: “ Cưỡi con ngựa này có thể lấy mạng người đó, em làm thế nào để báo đáp ân nhân cứu mạng của mình đây, bảo bối?”

Thanh âm ôn nhu, tà mị lộ ra một tia ái muội mà chính Mạch Tuyết cũng không để ý, anh ta lúc này có thể cảm nhận rõ dươиɠ ѵậŧ của mình trở nên nóng rực.

Đôi mắt xinh đẹp lộ ra tia vui mừng không dễ phát hiện, hoá ra lúc nãy không phải là ảo giác.

Ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua sườn mặt Hạ Nhiêu, anh ta có cơ hội trở thành một người đàn ông chân chính, mà cơ hội này là do cô gái trước mắt mang tới….

Có lẽ, nếu cô có thể làm anh ta khôi phục bình thường, chỉ cần cô nghe lời, anh ta sẽ đối xử với cô tốt một chút.

Thần chí lúc đó của Hạ Nhiêu đã sớm không rõ ràng, cho nên cô không nhớ rõ Thẩm Ngoặt đã nói gì, nhìn cảnh tượng tàn nhẫn bên trong, trong lòng Hạ Nhiêu vẫn còn sợ hãi, cô tuy rằng không trải qua sự tra tấn đó nhưng vào buổi tối hôm đó, đau đớn mà cô chịu không hề kém so với cô gái này.

Nhưng may mắn là ít nhất cô vẫn còn là một phụ nữ chân chính, còn cô gái này, tử ©υиɠ bên trong không biết đã bị tra tấn đến hình dạng nào….

Mặc dù không muốn nhưng Hạ Nhiêu vẫn nói một tiếng: “ Cám ơn”.

Mạch Tuyết không ngừng dùng chóp mũi ma xát với cổ trắng nõn của Hạ Nhiêu, ái muội nói: “Muốn cám ơn thì dùng hành động thực tế chứng minh đi…”

Thâm ý trong lời nói khiến Hạ Nhiêu nhăn mày, cô biết sẽ không đơn giản như vậy mà.

“Anh muốn gì?”

Mạch Tuyết hơi mỉm cười, buông lỏng cô ra, chậm rãi nói: “Đi theo tôi”. Nói xong liền quay người lại, đi về hướng con đường vừa đi qua.

“Không tiếp tục nhìn hả?” Hạ Nhiêu nhìn Mạch Tuyết chậm rãi hỏi.

Phía trước hình như còn mấy căn phòng, anh ta lại dễ dàng buông tha cô?

Mạch Tuyết nghe vậy cười nói: “ Bảo bối nghiện rồi sao? Thế nhưng những căn phòng sau em không cần nhìn, đó là chuẩn bị cho những hàng hoá vô dụng bị vứt bỏ, nếu bảo bối nghe lời, vĩnh viễn không cần nhìn tới.”

Hạ Nhiêu bổng nhiên hoảng hốt khi nhìn thấy nụ cười thuần khiết cùng gương mặt xinh đẹp của Mạch Tuyết. Tại sao người đàn ông mang vẻ đẹp đơn thuần, cùng đôi mắt sạch sẽ đó lại là một tên ác ma máu lạnh, biếи ŧɦái.

Nghe nói ác ma là do thiên sứ biến thành, như vậy người đàn ông biếи ŧɦái, nham hiểm này cũng đã từng là thiên sứ sao?