chương 16

Cô vốn đã nghi ngờ, một người đàn ông mà so với phụ nữ còn đẹp hơn, nếu không phải hầu kết nhô lên, ai đã nghĩ anh ta là phụ nữ rồi.

Khó trách hôm đó anh ta là người duy nhất không có động tác gì, thậm chí ba tháng qua, chỉ cần anh ta nhìn thấy cô không phải châm chọc thì cũng lộ tia hận ý.

Hoá ra anh ta là thụ, nói không chừng còn là tình nhân của đám đàn ông kia, khó trách ánh mắt anh ta nhìn cô quái dị như vậy.

Nghĩ vậy, Hạ Nhiệu lại khẩn trương, xong đời rồi!

Chắc anh ta nghĩ rằng cô nhúng chàm đàn ông của anh ta nên anh ta cô là cái đinh trong mắt, mới nghĩ biện pháp hành hạ cô.

Khoảng cách hai người rất gần, đưa tay có thể chạm vào đối phương, nhưng tâm tư hai người lại hai hướng khác nhau.

Hạ Nhiêu làm bộ không nghe những lời Mạch Tuyết nói, quay đầu tiếp tục đi về phía trước, đi vào căn phòng thứ ba, trước tiên, cô nhìn căn phòng bên tay trái, hình ảnh bên trong làm cô nhíu mày.

Một cô gái trần trụi đang đứng, đôi tay sờ soạng trên người mình, như thể muốn phơi bày mị lực với người đàn ông mặc đồ trắng bên cạnh. Một tay cô ấy vuốt ve hai bầu vυ" chính mình, chậm rãi ma xát, lộ ra hơi thở da^ʍ ô, dụ hoặc.

Tay khác vuốt dọc theo bụng nhỏ chậm rãi trượt xuống, đi vào rừng cây rập rạp, khıêυ khí©h, vuốt ve nụ hoa bên dưới.

Hành động đó làm Hạ Nhiêu sinh ra chán ghét, kháng cự.

Cái này, mặc dù là con gái nhưng cô cũng bị hành động khıêυ khí©h này kí©h thí©ɧ huống chi là đàn ông. Cô dám chắc tất cả đàn ông nhìn thấy cảnh này đều không thể chống cự.

Hạ Nhiêu liếc mắt sang Mạch Tuyết đang đứng bên cạnh đang treo nụ cười nhạt, có lẽ ngoại trừ tên thụ biếи ŧɦái này.

Mạch Tuyết thấy Hạ Nhiêu nhìn mình, cánh tay tức khắc đem Hạ Nhiêu ôm vào trong ngực, Mạch Tuyết rõ ràng cùng phụ nữ không có bao nhiêu khác biệt, đàn ông một mét bảy mấy cũng không tính là quá cao.

Thế nhưng lại đủ sức để uy hϊếp Hạ Nhiêu 1m60

“Thế nào bảo bối? Xúc động hả?” Mạch Tuyết ái muội hỏi bên tai cô, sau đó một tràng tiếng cười nhẹ: “ Em nên xem cho kĩ, đây là tất cả chương trình học của em, nên biết rằng, trò đùa dai đối với đàn ông là cần thiết để họ thoả mãn.”

Hạ Nhiêu cưỡng chế từng đợt chán ghét trong lòng, muốn cô đi lấy lòng đàn ông, thà gϊếŧ cô đi còn hơn.

Nhưng lúc này cô không thể nói gì.

Chỉ có thể im lặng đẩy Mạch Tuyết ra, tiếp tục đi về phía trước.

“Bảo bối, phòng bên tay phải em còn chưa xem đâu” Mạch Tuyết hướng về bóng dáng đang đi nhắc nhở.

Ý định trêu đùa được thực hiện khiến anh ta bất giác mỉm cười. Không biết vì lý do gì nhưng anh ta lại thích xem cô mặc dù tức giận nhưng lại cố tình đè nén biểu tình.

Mặt khác anh ta cũng là nói thật, tất cả các phòng cô đều phải xem qua vì đó là chương trình học của cô.

Nghe vậy, Hạ Nhiêu xoay người hướng bên phải mà đi cho tới khi có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong mới dừng lại.

Đôi mắt sáng ngời nhìn cảnh tượng bên trong, một cô gái bị trói chặt tứ chi treo giữa không trung, hai chân bị kéo thành góc 90 độ, nơi tư mật ở hạ thể bại lộ hoàn toàn.

Một người nam nhân đem một con rắn thon dài đưa vào hoa huyệt của cô gái, cô nhìn thấy rõ vẻ mặt hoảng sợ của cô gái đó, miệng mở to giống như đang cầu xin, khóc lóc không ngừng.

Con rắn trong tay người đàn ông kia đang khè lưỡi làm người khác sợ hãi, chỉ liếc mắt một cái cũng có thể làm lông tơ toàn thân dựng lên. Cô chính mắt thấy người đàn ông đó chậm rãi nhét đầu rắn vào trong hoa huyệt. Theo thân mình di động của con rắn, cô thậm chí có thể nghe được tiếng la hét thảm thiết, hoảng loạn của cô gái đó.

Cô không biết cô gái đó chính xác đã nói cái gì, chỉ thấy người đàn ông đó đột nhiên đem đầu rắn kéo ra, phân phó người bên cạnh thả cô gái xuống, lúc này thanh âm ôn nhu của Mạch Tuyết vang lên.

“Còn tưởng có thể kiên trì bao lâu, thậm chí còn chưa gây ra vết thương gì mà đã thoả hiệp, thật khiến người ta thất vọng.” Sau đó cúi đầu sát tai Hạ Nhiêu thâm ý nói: “ Lá gan nhỏ như vậy, nếu thay bằng bảo bối, nhất định sẽ không làm tôi thất vọng đi”.

Hai tay Hạ Nhiêu gắt gao nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, có chút cứng đờ nói: “ Đáng tiếc, tôi phải làm anh thất vọng rồi.”

“Phải không? Thật đáng tiếc.” Mạch Tuyết sung sướиɠ cười, nâng bước tiến về phía trước, bước chân nhẹ nhàng có thể nhìn ra chủ nhân dị thường vui vẻ.

Ngay khi Mạch Tuyết vừa xoay người, đôi mắt sáng ngời của Hạ Nhiêu nháy mắt ẩm ướt, hốc mắt phiếm hồng.

‘Hạ Nhiêu, mày nhất định phải kiên trì, không thể khuất nhục, không thể, mày đã nói không thể thua, mày đã nói muốn một ngày nào đó lại thấy ánh sáng, mày không thể bị doạ cho gục ngã!’

Cảm xúc dâng trào dần dần bình ổn, thời gian có vẻ lâu nhưng thực tế chỉ mới nửa phút trôi qua do đó không khiến Mạch Tuyết phát hiện.

Đã là căn phòng thứ tư, Hạ Nhiêu vẫn như cũ lựa chọn xem căn phòng bên trái trước, cô cần điều tiết cảm xúc một chút, cô không dám đảm bảo không mất khống chế nếu còn nhìn thấy cảnh tàn nhẫn nào nữa.

Thế nhưng vừa liếc mắt một cái, Hạ Nhiêu bất tri bất giác ngã ngồi trên đất..

Trong căn phòng, một cô bé bị nhiều tên đàn ông mặc áo tây trắng vây quanh. Khuôn mặt những tên đó hoàn toàn xa lạ, cảnh tượng cũng không giống nhau nhưng lại khiến cô nhớ tới cái đêm mà suốt đời cô cũng không thể quên.

Cô bé đó cũng giống cô khi đó ngồi lên người một tên đàn ông, dươиɠ ѵậŧ thô to, dữ tợn không ngừng ra vào hoa huyệt của cô bé mà phía sau, một gã đàn ông khác cũng hung hăng tiến vào cúc huyệt cô bé.

Hai dươиɠ ѵậŧ đồng thời ra vào khiến cô bé hoàn toàn đắm chìm trong tìиɧ ɖu͙©, gương mặt ửng đỏ lộ ra một tia trắng bệch, mày nhăn lại, miệng nhỏ hé mở.

Một gã đàn ông khác đem dươиɠ ѵậŧ nhét vào miệng cô bé, ấn đầu cô bé không ngừng ra vào.

Cô bé không phản khác, không cự tuyệt, thậm chí còn hùa theo du͙© vọиɠ của gã đàn ông đó, không ngừng dùng cái miệng nhỏ của mình liếʍ mυ"ŧ làm nó vui sướиɠ.

Nhìn tới đây, Hạ Nhiêu lại có cảm giác hạ thể của mình bắt đầu đau đớn, loại đau đớn này đã khắc sâu vào đầu cô, khiến thân thể cô không ngừng run rẩy.