chương 18

Nếu đúng là như vậy thì anh ta đã phải chịu thương tổn thế nào mới có thể biến thiên sứ thành ác ma.

Mặc dù cô đã nếm qua mùi vị thống khổ, nhưng cô vẫn giữ cho mình tâm hồn sạch sẽ, còn anh ta đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới biến mình thành ác ma đây?

Nghĩ tới đó, Hạ Nhiêu cười nhạo, mặc kệ lúc trước anh ta chịu tổn thương như thế nào, thống khổ như thế nào cũng không nên để người khác gánh vác.

Sai chính là sai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, cũng không thể biện minh cho hành động gây tổn thương cho người khác của anh ta.

Ánh mắt mờ mịt của Hạ Nhiêu từ từ trở nên bình tĩnh, cô cất bước theo sau Mạch Tuyết.

Anh ta cũng không đem cô đi xem phòng khác, chỉ đem cô tới phòng anh ta. Hạ Nhiêu cũng không chú ý tới động tác của Mạch Tuyết. Cô đi thẳng tới sát cửa sổ.

Lúc này mặt trời đang xuống núi, ánh nắng đỏ rực chiếu rọi cả một vùng trời phía tây khiến người ta như có thể thấy được các tầng trời, khung cảnh đẹp tới không thể dời mắt.

Mạch Tuyết đang nâng chén rượu đột nhiên dừng bước, ánh mắt mê ly nhìn vầng sáng bao phủ vóc dáng mảnh mai, gầy yếu, trên mặt cô đang mang theo một nụ cười nhạt, chân thật khác hẳn khi đối diện với anh ta.

Mạch Tuyết không tự chủ giơ di động chụp lại khoảnh khắc này. Tiếng kêu từ điện thoại khiến anh ta sực tỉnh.

“Mày đang làm gì vậy?”

Mạch Tuyết bực bội tự hỏi, tính xoá tấm ảnh vừa chụp nhưng khi nhìn tới cô gái nhỏ nhắn, xinh xắn được bao quanh bởi ánh nắng mặt trời trong điện thoại làm động tác anh ta cứng lại.

Anh ta muốn xoá nó đi nhưng tay anh ta lại không nghe lời.

Trầm mặc nửa ngày, Mạch Tuyết bực bội đem điện thoại cất đi, khuôn mặt âm trầm đưa ly rượu cho Hạ Nhiêu, khẩu khí không vui nói: “Uống đi”.

Hạ Nhiêu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua khuôn mặt đang bực bội của Mạch Tuyết cũng không nói gì, tựa hồ như cô đã quen với việc hỉ nộ vô thường của anh ta.

Ba tháng vừa qua, anh ta luôn là như vậy, lúc vui lúc buồn, mấy ngày gần đây triệu chứng này còn thường xuyên hơn.

Sau đó nhìn qua ly rượu trên tay anh ta, cũng không hỏi gì, nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

Mùi vị cay nồng khiến Hạ Nhiêu cau mày, gương mặt trắng nõn ửng đỏ.

Cô chán ghét rượt vang đỏ, nhiều người thích uống loại rượu này, nhưng cô chỉ thấy nó khó uống.

Mạch Tuyết cau mày trừng mắt với cô: “ Cảnh tượng trong căn phòng thứ nhất em chắc là còn nhớ nhỉ? hiện tại cho tôi xem em học được những gì?” Ngữ khí ra lệnh khiến người khác không dám không nghe.

Sắc mặt Hạ Nhiêu lập tức trở nên khó coi, anh ta muốn cô….

Nghĩ tới hình ảnh kia, trong lòng Hạ Nhiêu dâng lên từng đợt ghê tởm.

Nuốt nước miếng, miễn cưỡng nói: “ Anh không sợ giống với người đàn ông kia?”

Hạ Nhiêu không biết tên người đàn ông đã bị cô cắn dươиɠ ѵậŧ, nhưng Mạch Tuyết lại biết cô muốn nói ai, khinh thường nói “ Nếu em thật sự muốn tới căn phòng số 4.”

Ngực Hạ Nhiêu phập phồng, khuôn mặt tự cho mình là đúng của Mạch Tuyết khiến cô muốn xông lên cho anh ta hai bạt tai.

Nhưng ngày lúc này, cô lại cảm thấy thân thể trở nên khô nóng.

Hạ Nhiêu cau mày, hít một hơi thật sâu, đôi tay run rẩy chậm rãi nâng lên, vụng về cởi dây lưng trên eo Mạch Tuyết.

Đây là lần đầu tiên cô cởϊ qυầи cho một người đàn ông, trong lòng khẩn trương, nhưng cô không muốn thừa nhận mình đang thẹn thùng.

Cảm xúc phức tạp làm động tác của cô càng thêm run rẩy.

Nhìn động tác vụng về của cô khiến Mạch Tuyết càng nóng hơn, có chút chờ không nổi quát: “Động tác nhanh lên”.

Tiếng hô bất thình lình làm Hạ Nhiêu sợ tới mức tay run lên, động tác nhanh hơn, một hơi cởi bỏ dây lưng, kéo quần anh ta xuống, không chút suy nghĩ kéo luôn qυầи ɭóŧ màu trắng của anh ta.

Cô lúc này không dám nhìn thẳng, ánh mắt có chút tránh né, gương mặt vốn đã ửng đỏ giờ không khác gì trứng gà luộc.

“Nhìn nó.” Hạ Tuyết có chút kích động ra lệnh.

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Nhiêu loé lên, trưng ra biểu tình đâm lao phải theo lao, trực tiếp nhìn xuống dưới.

Thế nhưng tại một giây này, thần sắc cô chợt biến đổi, ánh sáng trong con ngươi có chút phóng đại, môi nhỏ khẽ mở.

Cô cho rằng cô sẽ nhìn thấy dương vậy thô to, dữ tợn. Mặc dù Mạch Tuyết nhìn gầy yếu hơn cho với thân hình đàn ông bình thường nên dươиɠ ѵậŧ anh ta cũng không hẳn quá lớn, nhưng ít ra thì nó có lẽ cũng có chút dữ tợn.

Thế nhưng cô lại thấy được cái gì đây?

Một ‘tiểu long’ phấn nộn, mềm như bông, không nhúc nhích, phiếm hồng nhạt, nhìn qua rất sạch sẽ. Sự ghê tởm trong lòng Hạ Nhiêu nháy mắt biến mất.

Này…

Là này là sao…

Mặt anh ta có vẻ hưng phấn nhưng tại sao vật này một chút phản ứng cũng không có?

Mạch Tuyết nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Hạ Nhiêu, con ngươi dần hiện lên sát khí: “ Kinh ngạc sao?”

Nhìn qua tưởng chừng ngay giây tiếp theo anh ta sẽ mất đi lý trí, Hạ Nhiêu bị doạ cho hoảng sợ, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta, phòng ngừa anh ta thật sự nhào tới xé nát cô.

Mạch Tuyết như vậy thực đáng sợ, ánh mắt tàn bạo, huyết tinh, hận thù trong ánh mắt có thể khiến người khác tin rằng anh ta sẽ nhào tới tấn công những người xung quanh.

“Em không phải đã đoán được sao? Không sai, tôi thích đàn ông, tôi từ trước tới nay đều biến mình thành phụ nữ, bởi vì tôi được dạy dỗ bởi một người đàn bà.”

Mạch Tuyết kéo tóc Hạ Nhiêu, cười vặn vẹo nói: “ Ha Ha Ha….đàn bà đều là thứ dơ bẩn. Cô có cảm thấy tôi biếи ŧɦái không? Cô có cảm thấy tôi tàn nhẫn không?

“Ha Ha Ha …a” Mạch Tuyết cười lớn tiếng, trong mắt tràn ngập thù hận.