chương 13

“Đúng vậy”. Hạ Nhiêu không cần suy nghĩ trả lời.

Mạch Tuyết lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, tựa hồ hận không thể đem cô xé nát, ánh mắt phút chốc điên cuồng, ghen ghét cùng sát khí làm người ta sợ hãi. Nhưng lời nói của anh ta lại bình tĩnh một cách quỷ dị.

“Vì cái gì? Em ở cùng cậu ta cũng không lâu, em thậm chí còn không hiểu rõ cậu ta, cậu ta cùng lắm chỉ đưa cho em di động, lại có thể làm em chấp nhận hy sinh như vậy?”

Hạ Nhiêu rũ mắt xuống, nửa ngày sau mới chậm rãi mở miệng nói:

“Lòng tốt của một người, không phải đo lường ở việc người đó bỏ ra nhiều hay ít, mà ở thời điểm mình cần nhất thì người đó xuất hiện. Lăng Vũ không làm gì nhiều cho tôi, nhưng cậu ta lại đưa cho tôi thứ tôi cần nhất, vậy đã đủ rồi.”

“Khi tôi không cần thì cho dù người đó có làm bao nhiêu chuyện đi nữa với tôi đó cũng chỉ là gánh nặng. Cậu ta là loại người gì tôi không cần biết vì việc đó với việc tôi nợ ân tình cậu ta là hai chuyện khác nhau.”

Lời nói bình tĩnh vang lên trong căn phòng yên tĩnh, hơi thở đạm bạc càng khiến lời nói thêm quỷ dị.

Mạch Tuyết ngây ngẩn cả người, anh ta không nghĩ tới Hạ Nhiêu sẽ nói ra như vậy, so với dáng vẻ bề ngoài của cô thì một chút cũng không hợp.

Cô cho người khác ấn tượng đầu tiên là đơn thuần, nhu nhược, thế nhưng hành động của cô không có điểm nào tỏ ra nhu nhược, thậm chí lời nói hiện tại cô nói ra còn rất lý trí, quyết đoán.

Ý tứ cô rõ ràng nói nếu thời điểm cô không cần mà làm cho cô thì cô chỉ xem như gánh nặng còn nếu giúp cô vào thời điểm cô cần nhất thì cho dù người đó có là lưu manh hay tội phạm gϊếŧ người , cô cũng sẵn sàng vì người đó làm tất cả để báo đáp ân tình.

Cô gái có lý trí, qủa quyết như vậy cũng là lần đầu tiên anh ta gặp cũng làm trong lòng anh ta nhiễm một tia phức tạp, anh ta thậm chí còn hoài nghi, cô gái như vậy anh ta thật sự có thể thuần phục?

Ý nghĩ đó chỉ xuất hiện trong chớp mắt đã bị anh ta phủ nhận, mặc kệ xương cốt cô cứng cỏi thế nào, anh ta cũng sẽ đem sự kiêu ngạo đó loại bỏ sạch sẽ.

Hạ Nhiêu vẫn luôn hạ mắt xuống nên không thấy được biểu tình của Lăng Vũ khi cô nói câu đó.

Lạ là Mạch Tuyết sau đó lại rời đi mà không nói thêm câu nào nữa.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn Hạ Nhiêu, Lăng Vũ, Hạ Nhiêu mệt mỏi dựa vào đầu giường, thân thể đau đớn làm cô nhăn mày, khoé môi lại mang theo ý cười, nhìn về Lăng Vũ nói:

“ Cậu đi đi, rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên ổn mà làm việc”.

Lăng Vũ nháy mắt ngẩng đầu, cậu ta cho rằng cô đã phát hiện ra cái gì nhưng trừ bỏ đôi mắt sáng ngời, trong suốt là thì không còn gì khác.

Ngực Lăng Vũ cảm thấy nặng nề khiến cậu thở dốc, cậu muốn nói rất nhiều lời với Hạ Nhiêu nhưng khi nhìn tới đôi mắt toả sáng kia lại không biết phải nói gì.

Cuối cùng chỉ bỏ lại một câu rồi “Cô bảo trọng” rồi xoay người rời đi.

Một khi rời đi, chính là vĩnh viễn chia lìa, từ đây như hai người xa lạ.

Hạ Nhiêu nhìn Lăng Vũ rời đi rồi chậm rãi nhắm mắt lại, không hề lưu luyến, từ đầu đến cuối khuôn mặt đều treo lên vẻ lạnh lùng, xa cách.

Trong chốc lát, cánh cửa phòng bệnh lại được mở ra, hơi thở yên tĩnh lạnh lẽo nhưng lại vô cùng quen thuộc với Hạ Nhiêu, chính là người mỗi ngày đều tới bôi thuốc cho cô - Nguyên Viêm.

Nguyên Viêm đặt khay thuốc lên cạnh giường, sau đó vén chăn lên, nhìn lướt qua váy đã điểm điểm vết máu, lạnh nhạt nói:

“Nếu lại lộn xộn, tôi không đảm bảo cô còn khả năng sinh sản.” Lời nói bình tĩnh lại không có chút tình cảm nào tựa hồ như máy móc không có linh hồn.

Hạ Nhiêu ánh mắt loé lên nhưng cũng không nói gì, chỉ chậm rãi nằm xuống rồi nhấc váy lên.

Đối mặt với việc bị một người đàn ông nhìn vào hạ thể, ban đầu cô còn thẹn thùng, không được tự nhiên nhưng giờ cô cũng đã thành thói quen.

Khoan nói tới việc tình huống này đã diễn ra vô số lần thì Nguyên Viêm thật ra cũng không thể xem như những người đàn ông bình thường mà đối đãi, anh ta giống như một cỗ máy, không có thất tình lục dục, không có bất kì cảm xúc nào. Cho nên cô như thế nào còn có thể mất tự nhiên đây.

Miếng bông chạm tới vết thương ở hạ thể làm Hạ Nhiêu đau đớn cắn chặt môi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Trên mặt Nguyên Viêm lại không hề gợn sóng, ánh mắt chuyên chú rửa sạch vết máu ở hạ thể sau đó bôi thuốc cho cô.

Không biết bao lâu sau, động tác của Nguyên Viêm cũng dừng lại, Hạ Nhiêu húp một ngụm khí lạnh, toàn thân nháy mắt thả lỏng, lúc này cô mới phát hiện áo ngủ đã sớm ướt nhẹp.

Thế nhưng, Nguyên Viêm lại không giống những lần trước rời đi liền mà lại lẳng lặng ngồi nhìn cô, con ngươi quái di hiện lên tia tò mò.

“Cô thật khó hiểu, cô rõ ràng đã nhìn ra được tại sao lại không vạch trần.”

“Tại sao tôi phải vạch trần?”

“Cho dù thật tình hay giả bộ thì trong khoản thời gian này, cậu ta cũng đã làm bạn với tôi. Tôi không muốn một mình trong căn phòng này, mặc kệ kết cục thế nào thì kể từ lúc này trở đi, tôi Hạ Nhiêu không nợ cậu ta bất cứ điều gì mà cậu ta nợ tôi cũng sẽ khiến cậu ta xấu hổ mà trả lại.”

Nghe vậy, con ngươi bình tĩnh của Nguyên Viêm đột nhiên toả sáng, ánh mắt cực nóng nhìn Hạ Nhiêu, so với dáng vẻ luôn bình tĩnh, không gợn sóng thì dáng vẻ này càng khiến người ta sợ hãi.

Hạ Nhiêu bị anh ta nhìn có chút không thoải mái, trong lòng vô thức nảy sinh cảnh giác.

Ánh mắt đáng sợ này là sao?

Ai có thể tưởng tượng được, một người chẳng khác nào một cỗ máy vô cảm, không có sinh khí, đột nhiên có một ngày trong đôi mắt ấy lại tỏa sáng lấp lánh nhìn chằm chằm mình….

Kế tiếp, môi mỏng chậm rãi khẽ mở, câu nói lạnh toát làm Hạ Nhiêu sởn tóc gáy:

“Không giống người thường, hoàn toàn không giống người thường, thật sự muốn mở não cô ra xem bên trong có phải cũng không giống người thường hay không?”