chương 12

“Mẹ…..con vẫn khoẻ, con không bị sao hết, mẹ không cần lo lắng. Lúc con tới Thượng Kinh thì làm rơi di động nên hỏng rồi, mấy ngày nay con có việc phải làm. Mẹ với ba về trước đi, khi nào con xong việc bên đây con về liền.”

Hạ Nhiêu một hơi nói xong, hoàn toàn không cho mẹ cô có thời gian phản ứng.

Cô đã nỗ lực khống chế, nhưng cô biết rõ thanh âm nghẹn ngào của mình làm sao che giấu được, huống hồ đầu dây bên kia còn là mẹ cô, do đó sau khi nói xong cô vội vàng tắt điện thoại.

Lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở nhưng Hạ Nhiêu lúc này không lo được nhiều như vậy, một là thời gian không cho phép, hai là cô không thể tìm ra lý do khác hợp lý hơn.

Ngay lúc Hạ Nhiêu vừa tắt điện thoại thì Lăng Vũ vội vã chạy vào, nôn nóng nói: “Quản lý tới, mau! Đem điện thoại giâú đi”.

Hạ Nhiêu vội vàng nhét điện thoại dưới gối đầu, lau gương mặt đầy nước mắt. Không đợi cô kịp bỏ tay xuống, Mạch Tuyết liền xuất hiện.

Chỉ thấy gương mặt thiện sứ của anh ta nhàn nhạt ý cười, lại có một tia âm trầm không dễ phát hiện.

Mạch Tuyết trực tiếp làm lơ Lăng Vũ, đi đến trước giường Hạ Nhiêu, duỗi tay ra, ôn nhu cười nói: “ Lấy ra đây”.

Trong lòng Hạ Nhiêu tức khắc nhảy dựng, nỗ lực làm cho biểu tình của mình trông tự nhiên, khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Cái gì?”

Nghe vậy, Mạch Tuyết mỉm cười, duỗi tay xoa mắt cô, động tác ôn nhu tràn ngập che chở, làm trong lòng Hạ Nhiêu nhảy thình thịch.

“Đôi mắt đẹp như vậy tại sao lại không bảo vệ tốt? Nếu cô không quý trọng nó, không bằng tôi đem nó lấy đi…”

Hạ Nhiêu ngay lập tức muốn hất tay anh ta ra, lại bị anh ta kéo tóc, làm khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Hạ Nhiêu cũng không giãy giụa nữa, chỉ cau mày nhìn anh ta.

Trong lòng tràn ngập từng đợt lo lắng, sợ hãi, bởi vì giờ phút này, cô rõ ràng cảm nhận được đáy mắt lạnh như băng cùng sát khí của anh ta.

Cô sợ hãi lời vừa rồi của mình khiến bộc phát sự tàn bạo trong người anh ta.

Mạch Tuyết thấy Hạ Nhiêu không nói lời nào, nhìn cặp mắt sáng ngời đang hiện lên ảnh ngược của chính mình, không biết vì cái gì mà tia thô bạo đang rục rịch kia lại thoáng chốc bình ổn.

“Thế nào? Muốn tôi động thủ?” Lời nói nhẹ nhàng lộ ra một tia ôn nhu.

Hạ Nhiêu không biết vì cái gì cảm xúc của tên ác ma này lại dịu đi. Cô thản nhiên lấy đi động dưới gối đầu đưa cho anh ta.

Bởi vì cô biết giãy giụa, che giấu chỉ làm chọc giận tên ác ma có khuôn mặt thiên sứ này.

Mạch Tuyết buông tóc Hạ Nhiêu ra, cầm lấy di động thân thiết nói: “ Thật là không nghe lời…”

Tiếp theo mỉm cười liếc mắt với Lăng Vũ rồi phân phó hai người mặc đồ đen: “Dẫn đi.”

“Anh muốn làm gì?”. Hạ Nhiêu nghe vậy lập tức nóng nảy.

Động tác đột ngột làm miệng vết thương nứt ra, đau đớn làm sắc mặt cô thoáng chốc trắng bệch, trên trán xuất hiện tầng mồ hôi mỏng.

Nhưng lúc này cô không rảnh lo nhiều, cố chấp hỏi Mạch Tuyết: “ Anh muốn làm cái gì?”

“ Làm cái gì?” Mạch Tuyết cười nhẹ, tựa hồ vừa nghe một câu hỏi rất buồn cười, cười nhạo nói: “ Đối với cấp dưới không nghe lời, em nói tôi nên làm cái gì? Hoặc là…Tiểu bảo bối quật cường, em hy vọng tôi làm cái gì?”

Mạch Tuyết hài hước nhìn cô, thưởng thức biểu tình biến hoá không ngừng trên mặt cô.

“Thả cậu ta đi, là tôi buộc cậu ta làm như vậy.” Hạ Nhiêu thẳng tắp nhìn Mạch Tuyết, gương mặt tái nhợt lộ ra tia cố chấp, cô không thể làm tổn thương Lăng Vũ.

Ánh mắt Mạch Tuyết lại lạnh lẽo vài phần, tươi cười càng thêm ôn nhu: “ Bảo bối đây là đang cầu xin tôi sao?”

“Quản lý, anh không nên trách cô ấy, là tôi không nghe theo mệnh lệnh của anh, tự mình đưa di động cho cô ấy.” Lăng Vũ nôn nóng mở miệng, cậu ta làm sao có thể để Hạ Nhiêu một mình gánh vác trách nhiệm? Việc này vốn dĩ là cậu ta tự chủ trương.

Mạch Tuyết trào phúng cười, xoay người nhìn về phía Lăng Vũ: “Tên oách con, cậu không biết cãi lệnh tôi sẽ có kết cục gì sao? Cậu cho rằng chỉ là đuổi việc?”

Hạ Nhiêu cùng Lăng Vũ nghe thấy vậy thì hai mắt mở to, anh ta như thế nào biết?

Lời này rõ ràng là Lăng Vũ mới vừa nói..

Chẳng lẽ…

Hạ Nhiêu mơ hồ nghĩ tới điều gì, nháy mắt hiện một tia hàn ý, anh ta cư nhiên lắp máy theo dõi, như vậy nửa tháng vừa rồi đã phát sinh sự tình gì không phải anh ta đều biết sao?

Như vậy…

Mạch Tuyết nhìn lướt qua sắc mặt trắng bệch của Hạ Nhiêu, trào phúng cười, sủng vật, nên có giác ngộ của sủng vật, vĩnh viễn đều không thoát khỏi tay chủ nhân.

Lăng Vũ muốn thoát khỏi trói buộc của hai người mặc áo đen, hướng về Mạch Tuyết kêu la: “Tôi không biết anh đang nói cái gì, cùng lắm thì tôi không làm ở đây nữa.”

Mạch Tuyết khinh miệt cười, nói với người mặc đồ đen: “ Dẫn đi.”

Ánh mắt Hạ Nhiêu loé lên, hít một hơi thật sâu nói: “ Cầu anh, thả cậu ta ra, chuyện này không liên quan tới cậu ta.”

Thanh âm bình tĩnh mang theo một chút xa lạ làm Mạch Tuyết nhướng mày, lần nữa phất tay với người mặc đồ đen nói: “Dẫn đi.”

“Không được!” Hạ Nhiêu lập tức lên tiếng ngăn cản: “ Anh rốt cuộc muốn như thế nào? Là tôi, là tôi cố ý tiếp cận cậu ta, tất cả nguyên nhân đều do tôi mà ra, anh muốn đánh, muốn gϊếŧ tôi đều chấp nhận, không liên quan tới cậu ta!”

Mạch Tuyết mỉm cười, lạnh lẽo nói: “ Vì cậu ta em thật sự cái gì cũng có thể làm?”

Hạ Nhiêu hít một hơi thật sâu, nhịn lại cơn đau ở hạ thể, nhìn thẳng Mạch Tuyết kiên định nói: “ Đây là tôi sai”.

Là cô lựa chọn, không phải sao?…

Đáy mắt thị huyết của Mạch Tuyết xẹt qua một tia lúng túng, thanh âm ôn nhu, chậm rãi vang lên:

“Em nghĩ em có quyền cùng tôi nói điều kiện? Đừng quên, em đã thuộc về tôi, muốn đánh liền đánh, muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, tôi cần gì phải đồng ý với điều kiện của em?”

Lời nói ra có bao nhiêu tàn nhẫn lại vẫn giữ nụ cười ôn nhu, thiên sứ khiến Hạ Nhiêu thật sự muốn xông lên cho anh ta vài cái tát.

Thế nhưng cô không thể, chưa nói tới việc chỉ cần cô cử động một chút là đau thì cho dù cô có khoẻ mạnh, hoàn hảo cũng không thể chạm vào anh ta.

Hạ Nhiêu hít vào một hơi thật sâu, đôi mắt nhắm lại rồi bình tĩnh mở ra:

“Tôi nghe anh, chỉ cần anh thả cậu ta đi, kế tiếp anh muốn làm gì tôi đều nghe anh.” Thanh âm bình tĩnh, lạnh nhạt.

Tươi cười trên mặt Mạch Tuyết biến mất, gắt gao nhìn chằm chăm cô: “ Em thật sự vì cậu ta mà cái gì cũng đều nguyện ý?”