chương 14

Hạ Nhiêu trừng lớn đôi mắt, miệng nhỏ hé mở, ngây ngốc cả người, trong lòng không ngừng chửi rủa:

“Tên điên này! Anh mới không giống người thường! Các anh là lũ bệnh hoạn! Nên tự đem đầu mình bổ ra xem bên trong có phải có vấn đề về thần kinh không! Tên khốn khϊếp! Biếи ŧɦái!”

Không đợi Hạ Nhiêu kịp phản ứng, Nguyên Viêm đã đứng dậy, lấy khay thuốc trên giường rồi lắc đầu rời đi.

“Tên điên! Bệnh thần kinh! Tôi không bị các anh tra tấn chết thì cũng bị các anh doạ sợ mà chết!” Hạ Nhiêu phát điên hướng về phía cửa mà hét lớn.

Trời ạ! Hai tên này rốt cục là loại người gì? Có lẽ cô không cần lo lắng cuộc sống sau hai tháng nữa mà cô có thể sớm chết vì tinh thần hoảng loạn….

Trong hai tháng rưỡi này, Nguyên Viêm cũng không như cô tưởng tượng sẽ nói những lời kinh khủng, anh ta vẫn như mọi ngày tới bôi thuốc rồi rời đi. Mỗi lần mở miệng cũng chỉ hỏi tình trạng thân thể cô, không nói qua bất kì một câu dư thừa nào.

Từ ngày đó trở đi, Hạ Nhiêu cũng không gặp lại Lăng Vũ. Mà việc cậu ta đi đâu cũng không phải việc cô quan tâm. Chỉ cần biết cậu ta an toàn là được. Còn nếu việc cậu ta tiếp cận cô là do Mạch Tuyết an bài thì khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta càng nên được khen thưởng chứ không phải bị phạt.

Đứng bên cửa sổ, Hạ Nhiêu cảm thụ ánh nắng mặt trời chiếu vào, vầng sáng bao phủ thân thể gầy yếu của cô, toả ra hơi ấm nhu hoà.

Từ xa nhìn tới, một cô gái đang hoà mình dưới ánh sáng mặt trời tựa như một chú chim chỉ cần giương cánh thì sẽ lập tức bay lượn trên bầu trời, thoát ra khỏi thế giới không thuộc về cô.

Xin cho cô giây phút này được hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp trước khi bước vào địa ngục.

Hạ Nhiêu mở mắt ra, vầng sáng chiếu lên hàng lông mi mảnh dài, cong vυ"t làm đôi mắt cô càng thêm sáng người khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Một ngày nào đó, Hạ Nhiêu cô sẽ đường đường chính chính đứng dưới ánh mặt trời nhìn xuống địa ngục này, cô sẽ làm bọn họ hiểu rằng, cho dù phải mất đi tính mạng, cô cũng không bao giờ khuất phục trước bọn họ.

Thời điểm Mạch Tuyết tiến vào, nhìn đến bộ dạng như thiên sứ sắp bay đi, đôi mắt lỹ lệ một mảnh âm trầm “ muốn giương cánh bay đi?” Anh ta sẽ không cho cô cơ hội, anh ta sẽ bẻ gãy cánh cô, khiến cô không thể bay lượn!

Mạch Tuyết đi đến bên cạnh Hạ Nhiêu, khoé miệng chứa ý cười ôn nhu nói: “ Đi thôi bảo bối, em nên bắt đầu chương trình học rồi.”

Đôi mắt Hạ Nhiêu hạ xuống, không nhìn Mạch Tuyết , nhàn nhạt nói: “Đi thôi”.

Thấy vậy khoé mắt Mạch Tuyết híp lại, lệ quang chợt loé rồi biến mất, đưa tay giữ cằm Hạ Nhiêu, kéo gần khoảng cách giữa hai người nói: “ Thế nào? Không muốn nhìn thấy tôi?”

Hơi thở ấm áp mang theo mùi hoa lài nhàn nhạt làm Hạ Nhiều không tự giác nhíu mày, cô chán ghét hơi thở như vậy, tên ác ma này không nên có loại hơi thở tươi mát đó.

“Không có”.

Nhìn Hạ Nhiêu chưng ra giương mặt vô cảm khiến Mạch Tuyết không hiểu sao bực bội, cúi đầu xuống trực tiếp hôn lên cánh môi đầy đặn của cô.

Cảm xúc mềm mại khiến thân thể Mạch Tuyết hơi cứng đờ, thoáng chốc đẩy Hạ Nhiêu ra, lực đạo quá mạnh làm cô thiếu chút ngã trên mặt đất.

Khuôn mặt Mạch Tuyết âm trầm, trừng mắt nhìn Hạ Nhiêu, hận không thể đem cô một ngụm cắn chết.

Thế nào sẽ…

Mạch Tuyết giơ tay lau khoé môi, anh ta nhất định là điên rồi mới có thể hôn cô!

“Thật ghê tởm!” Mạch Tuyết nhổ ra một ngụm nước bọt, lau thật mạnh môi mình, sau đó xoay người ném lại một câu: “ Đi theo tôi!” rồi rời đi.

Hạ Nhiêu nhìn bóng dáng rời đi của Mạch Tuyết, trào phúng cười, giơ tay lên cũng hung hăng lau miệng mình, anh ta thấy ghê tởm?, với cô nó càng ghê tởm hơn! Nhưng cũng cất bước theo phía sau anh ta.

Hạ Nhiêu theo sau Mạch Tuyết, không biết quẹo trái quẹo phải bao nhiêu lần, rồi lại dùng thang máy ba bốn lần, dần dần vách tường pha lê cách âm hiện ra, kết cấu này người bên ngoài có thể thấy rõ bên trong nhưng bên trong không thể thấy được bên ngoài.

Chỉ một cái liếc mắt , hình ảnh bên trong làm Hạ Nhiêu ngây ngẩn cả người.

Căn phòng đầu tiên bên tay phải, có một cô gái trông còn rất trẻ, tầm 17, 18 tuổi, cả người bị treo trên giá sắt thành hình chữ đại (大), phía trước một người mặc đồ đen đang dùng roi quất mạnh vào người cô gái đó.

Hạ Nhiêu có thể thấy rõ những vết roi dữ tợn che kín khắp người cô gái, máu tươi chảy dọc theo miệng vết thương.

Nhìn cảnh này, thân thể Hạ Nhiêu run lên, mặc dù cô không nghe thấy âm thanh bên trong nhưng có thể tưởng tượng được cô gái đó kêu thảm thiết thế nào.

Nhưng điều làm cô nghi hoặc là trên mặt cô gái đó lại ửng hồng, hoàn toàn không trắng bệch giống tưởng tượng, thậm chí còn có vẻ thống khổ, vặn vẹo cùng một tia vui thích.

Mặc dù khó hiểu nhưng Hạ Nhiêu không muốn đi tìm hiểu, cô rời mắt sang căn phòng thứ nhất bên tay trái, cảnh tượng bên trong hiến cô ngay lập tức đỏ mặt.

Chỉ thấy một tên đàn ông mặc tây trang trắng đang đứng thẳng, áo phía trên vẫn chỉnh tề nhưng hạ thân thì hoàn toàn trần trụi, dươиɠ ѵậŧ của anh ta bị một cô gái ngậm trong miệng, không ngừng liếʍ mυ"ŧ, trêu đùa.

Hạ Nhiêu lập tức quay đi, không dám nhìn sang hai bên nữa, chỉ nhìn chằm chằm đường đi phía trước, con ngươi tràn ngập xấu hổ, mặt nóng ran.

Cô hoàn toàn không biết bộ dáng lúc này của mình có bao nhiêu mê người, khuôn mặt thanh tú, sạch sẽ một mảnh ửng đỏ tựa như trái táo khiến người khác muốn hung hăng cắn một ngụm. Mà đôi mắt hoảng loạn cùng xấu hổ làm cả người cô bị lây nhiễm một tia tìиɧ ɖu͙©.

Mạch Tuyết ngẩn người, anh ta cảm giác trong lòng tựa hồ có cái gì đó đang chậm rãi nảy mầm, khiến ngực anh ta khó chịu.

Anh ta thậm chí còn có thể cảm giác được thứ đồ dưới thân mình trước giờ không hề có phản ứng nay lại ngo ngoe, rục rịch, du͙© vọиɠ thiêu đốt làm anh ta chấn kinh.

Anh ta thế mà có thể…

Thế mà lại có cảm giác!

Chân mày Mạch Tuyết nhíu chặt, thong thả đi đến bên cạnh Hạ Nhiêu, anh ta có thể ngửi được sự tươi mát toả ra từ người cô, anh ta lần nữa cảm giác được “bảo bối” của anh ta lại nóng lên.

Thế nhưng, cảm giác này tới mau, đi cũng mau, làm anh ta cho rằng mình bị ảo giác.