Chương 42

Mùi máu tanh nồng tràn ngập căn phòng, xộc thẳng vào khứu giác, khó chịu đến không thể thắn.

Hai tay của nam nhân có chút run lên, kẹp lấy một miếng bông đã được nhúng qua thuốc sát trùng đắp vào vết thương, sau đó mới dám dùng một miếng băng nhỏ băng lại cẩn thận.

Trong quá trình khâu lại vết thương, mọi người tốn không ít sức. Bởi lẽ nơi Cố Nhạc Lăng bị thương là nơi yếu hiểm, khả chịu đau kém, Mục Thiểm Tây phải giữ chặt cổ chân của cậu thì vị bác sĩ kia mới có thể tiến hành. Vì thiếu thuốc tê nên cậu ta đành khâu trực tiếp, từng mũi kim xuyên qua da thịt non mềm khiến Cố Nhạc Lăng có loại cảm giác... thà chết đi ngay tức khắc có lẽ còn dễ chịu hơn.

Sau khi khâu lại vết thương xong, vị bác sĩ kia có cảm giác mình lại được sống một lần nữa, tên bắt cóc kia cũng thôi nhìn y bằng ánh mắt hung hãn.

Y nhìn Cố Nhạc Lăng nằm trên giường, hai mắt tan rã, gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống cổ, nơi phía bên hông bụng vẫn còn dư vị đau đớn mà run run, thê thảm đến nỗi không dám nhìn thẳng.

Vốn dĩ là một người còn trẻ thế mà lại.

Vì cùng là nam nhân nên không khỏi nảy sinh cảm giác đồng tình, y đặc biệt lưu ý đến hạ thể của Cố Nhạc Lăng, đưa tay muốn kiểm tra liền bị Mục Thiểm Tây chặn lại.

"Làm gì?"

Ánh mắt của tên này quá mức... sắc lạnh, là loại cảm giác lạnh xuyên thấu lưng khiến người đối diện phải sợ hãi.

"Tôi muốn xem... nơi đó của cậu ta có bị thương hay không... còn chuyện khác tôi chưa kiểm tra kỹ... cho nên..."

Mục Thiểm Tây hất bàn tay của tên bác sĩ ra, giả vờ như không thấy biểu tình kinh hoàng của y, tầm mắt liếc qua Cố Nhạc Lăng đã lâm vào cơn mê sảng, nhàn nhạt nói.

"Cứu sống là được, những chuyện khác... mày không cần bận tâm."

Vị bác sĩ run lên, vội vã gật đầu, thành khẩn nói. "Là tôi nhiều chuyện." Rồi không dám nói thêm gì nữa, mạng của y đang nằm trong tay tên này, không dám chọc giận hắn.

Mục Thiểm Tây mặc kệ người khác đánh giá mình ra sao, đưa tay lau vết máu dính trên gò má, thuận tiện lấy ra trong túi quần một điếu thuốc, hướng Lâm Tu vừa mới phi tang hai cái xác trở về, nói.

"Có bật lửa không?"

Lâm Tu xoa xoa hai chân mày đang díu lại, chớp mắt liên tục để xua tan hiệu lực của thuốc mê, đưa tay mò mẫm trong túi quần rồi mới ném cho hắn một cái bật lửa.

Gã nhìn Cố Nhạc Lăng đang nằm trên giường, bộ dạng không khác gì một người sắp gần đất xa trời, trong lòng ít nhiều cũng nảy sinh cản giác áy náy, ngập ngừng đưa ra lời hỏi thăm.

"Cậu ta thế nào rồi?"

Bật lửa vang lên mấy tiếng lạch cạch, có lẽ là sắp hết gas nên mất một lúc đầu điếu mới được đốt cháy, Mục Thiểm Tây quăng bật lửa đi, không mặn không nhạt đáp trả.

"Không chết được."

Hắn nhìn chăm chăm Lâm Tu, giọng điệu có chút ác hàn.

"Chỉ là về sau, không "cứng" lên được thôi."

Lâm Tu sửng sốt, sắc mặt vô cùng khó coi, gã cũng không ngờ hai hắn khốn kia lại hành động bệnh hoạn đến mức này. Chẳng trách Mục Thiểm Tây không nể tình... thẳng tay như vậy.

Nếu đổi lại là gã gặp phải loại chuyện này có lẽ sẽ phát điên không chừng.

Càng nghĩ càng thấy lạnh chắn người, gã sợ thiếu gia nhất thời nóng giận sẽ dẫn lửa qua mình, ngay chắn thở cũng không dám thở mạnh.

Mục Thiểm Tây thì không suy nghĩ nhiều như gã. Hắn tức giận là vì có người dám ra tay với Cố Nhạc Lăng, quan trọng là cứu sống được mạng cậu rồi...

Về phần Lâm Tu.

Nếu nói tức giận cũng chưa đến mức, chỉ là có chút khinh bỉ.

Rốt cuộc là ngu đến cỡ nào mới để cho hai tên gà mờ hạ thủ, xông vào đây.

Chậc.

Đúng là người càng sống lâu càng có chút ngu muội.

Lâm Tu mím môi, không dám nói gì, hổ thẹn trong lòng trào dâng, không khí trong phòng có chút kỳ quái khiến người ta không dám hít thở sâu.

Chỉ là không lâu, bầu không khí này bị cắt đứt bởi Cố Nhạc Lăng

Người kia bỗng nhiên thở gấp, l*иg ngực phập phồng liên tục, nhịp thở trở nên rối loạn, sắc mặt vị bác sĩ kia trở nên rất khó coi.

"Cảm phiền anh.. có thể dừng hút thuốc một chút được không. Tôi nghi ngờ cậu ta đang mắc bệnh về hô hấp, nếu anh còn hút tiếp... chỉ sợ bệnh tình sẽ càng trầm trọng thêm.

Mục Thiểm Tây bị nói cũng không nổi giận, chỉ đạm mạc liếc nhìn cậu, sau đó không nói lời nào đã quăng điếu thuốc dưới đất, dùng mũi giày giập tắt.

"Bệnh hô hấp?"

Vị bác sĩ kia gật gật đầu, nghĩ nghĩ liền cởϊ áσ khoác ngoài của mình đắp thêm một lớp cho Cố Nhạc Lăng, bàn tay chạm lên phần bụng của Cố Nhạc Lăng, nhẹ tay ấn thử vài cái.

"Hẳn là bệnh viêm phổi, tôi thấy bụng của cậu ta có hơi trướng lên."

Mục Thiểm Tây tức tối vò tóc rối bù, vừa thở hổn hển vừa cố kìm nén cơn giận không biết đến từ đâu sắp bùng nổ.

"Còn cứu được không?"

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn trần nhà ẩm thấp.

"Cái này còn phụ thuộc vào cậu ta có thể rời khỏi đây khi nào thôi."

Nơi này là một trong những phòng nghỉ chân của nhân viên xưởng hóa chất, không khí tồi tệ ra sao đều không phải bàn... vừa trùng hợp Cố Nhạc Lăng lại có bệnh trong người, chỉ cần hít phải một lượng không khí kinh khủng như bên ngoài trong vòng hai mươi bốn giờ... Đảm bảo có thần tiên tái thế cũng cứu không nổi.

Mục Thiểm Tây nhìn qua Lâm Tu.

"Người của Nox chừng nào đến đây?"

"Khoảng ngày mai, chúng ta sẽ đi bằng chuyên cơ riêng của Nox, đến nơi tầm tám giờ tối."

Mục Thiểm Tây gật đầu, tâm tình có chút tốt hơn. Ở đây thêm ngày nào nữa... Hắn sợ rằng sẽ không giữ được mạng của Cố Nhạc Lăng.

Mục Thiểm Tây đứng tựa lưng ở cửa ra vào, phất tay hướng Lâm Tu phân phó.

"Hỏi cậu ta, có cần gì thêm không?"

Người nọ lúc này mới ngẩng đầu, lúc này đã đoán được tình hình nên không còn hoảng loạn nữa, không khách sáo mà nói.

"Cậu ta cần thêm một ít thuốc gihắnm đau... còn có... thuốc kháng sinh. Ừm, có thể đổi một cái chăn dày khác hay không? Cái này quá mỏng."

Yêu cầu của bác sĩ đều là thuốc cùng vật tư, Lâm Tu có trí nhớ tốt nên không cần hỏi lại đã rời khỏi.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, không khí lại trở nên đông cứng như ban đầu.

Bác sĩ ho khan một tiếng, cố ý muốn tạo thiện cảm với Mục Thiểm Tây để chừa cho mình thằng đường sống.

"Tôi họ Đỗ, tên Thích, còn cậu?"

Mục Thiểm Tây liếc nhìn y như đang nhìn một tên thiểu năng trí tuệ, nhàn nhạt nói.

"Nếu có thời gian nói nhảm thì không bằng chăm sóc người cho tốt đi."

Bác sĩ Đỗ rụt cổ, ánh mắt người này quá tàn nhẫn cùng khắc nghiệt, khiến người ta không dám nhìn trực diện.

Y từ bỏ lôi kéo, dùng khăn ướt lau khô mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán của Cố Nhạc Lăng

Thời tiết bên ngoài không phhắni rất lạnh nhưng thân nhiệt Cố Nhạc Lăng lại thấp đến đáng sợ, điều kiện nơi này lại quá tồi tàn, tìm một chỗ sạch sẽ ngả lưng cũng khó.

Mục Thiểm Tây đuổi bác sĩ Đỗ xuống dưới đất, ngồi trên giường xoa bóp thịt đã dần chuyển màu của thiếu niên, mong máu huyết dễ lưu thông hơn một chút.

Nhịp thở của Cố Nhạc Lăng rất kỳ quái, khi dừng đột ngột giữa chừng, lúc lại hô hấp dồn dập như sợ người ta tranh không khí của mình vậy, dọa Mục Thiểm Tây ngẩn người mấy bận.

Hai mắt thiếu niên nhắm nghiền, thi thoảng vẫn còn chảy ra nước mắt. Hầu kết không ngừng trượt lên, trượt xuống, Mục Thiểm Tây lau máu tràn từ bên khóe miệng của cậu nhiều đến nỗi chỗ đó đều có dấu hiệu bong da.

Cái bệnh chó má gì thế này?

Hắn nghiến răng chửi thề một câu, dùng chân đạp đạp bác sĩ Đỗ dưới đất.

"Đi thay nước khác."

Người kia lồm cồm ngồi dậy, liếc qua chậu nước bị nhuộm thành màu đỏ, sốt ruột ôm đi, nghĩ nghĩ còn chân thành góp ý.

"Không nên để cậu ta mất nhiều máu như vậy, nếu không sẽ mau kiệt sức, khó cứu lắm."

Trước mắt vẫn phải chờ Lâm Tu mang thuốc về sớm.

Mục Thiểm Tây không có trừng y nữa, chỉ lầm bầm mấy câu không rõ nghĩa rồi cởϊ áσ ngoài... đắp lên trên người Cố Nhạc Lăng đang run lập cập.

...

"Ba?"

Cố Nhạc Lăng ngẩn người, không tin nổi nhìn chằm chằm người đang đứng trước mặt mình.

Người kia tựa hồ không có già đi, gương mặt ôn hòa, nụ cười dịu dàng vô cùng quen thuộc trong trí nhớ của cậu.

Kế bên ông là một người nữ nhân xinh đẹp, bà có đôi mắt rất thu hút, nghiêng đầu nhìn cậu, khẽ gọi.

"Tiểu Lăng."

Tích.



Nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, Cố Nhạc Lăng nức nở mà khóc, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại bật khóc.

Cái gì cũng không nhớ.

Nhưng...

Cậu luôn có cảm giác mình đã trhắni qua nhiều chuyện rất kinh khủng rồi.

Rất kinh khủng.

Kinh khủng đến nỗi mỗi khi muốn nhớ ra đó là chuyện gì thì cảm giác rơi xuống vực sâu kia ngày một chân thực, chân thực đến đáng sợ.

Ký ức hỗn loạn.

Cảm giác mất phương hướng ngày càng khiến nàng trở nên mờ mịt.

Lúc này đây, gặp được ba mẹ rồi... Cậu chỉ muốn khóc...

Không có lý do.

Chỉ đơn giản là muốn khóc mà thôi.

"Tiểu Lăng, con là đứa trẻ ngoan." Cố Trường Sinh mỉm cười, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh cậu, đưa tay vuốt nhẹ lưng con trai như đang dỗ dành nó lúc bé.

"Con không nhớ gì cũng không sao. Quên hết đi là chuyện tốt, ba mẹ sẽ luôn ở bên con, những người yêu thương con vẫn luôn ở đây, đừng vì chuyện của quá khứ mà làm tổn thương bản thân mình. "

"Sau này mọi thứ sẽ ổn, con trai của ba... Con là người dũng cảm nhất trong đời ba từng biết, con không được buông xuôi, vẫn còn... vẫn còn rất nhiều điều con cần phải làm."

Cha cậu âu yếm nhìn con trai.

"Chưa đến lúc, vẫn chưa đến lúc con phải đi với ba mẹ."

"Con còn trẻ, tương lai còn rất dài... còn có... tiểu Tuệ, con không phải nói muốn tìm một người chồng thật tốt cho nó hay sao?"

Cố Nhạc Lăng sững người, ngay chắn khóc cũng quên.

Cố Nhật Tuệ cần cậu.

Em gái của cậu vẫn muốn cậu trở về...

"Nghe lời cha, đừng giận dỗi mà bỏ đi nữa... mọi người sẽ đau lòng lắm."

Nói đoạn, ông lại cười nhẹ như đã trút được gánh nặng, đặt một bàn tay nho nhỏ vào tay nàng.

"Còn nữa, giúp ba... mang cô bạn nhỏ này về nhà, nói với nó... cha của nó không ghét bỏ nó đâu, đừng tức giận nữa."

Cố Nhạc Lăng cúi đầu mới phát hiện ra bên cạnh mình có thêm một đứa nhỏ, bóng dáng đứa nhỏ này rất mờ nhạt, không thể nhìn rõ ngũ quan, chỉ cao ngang lưng của cậu một chút.

"Chăm sóc bản thân mình thật tốt."

Nụ cười của hai người từ rõ ràng chuyển sang nhạt nhòa.

Xung quanh lại trở nên tối đen như thường.

Cố Nhạc Lăng chìm sâu vào trong vô thức.

...

"Huyết áp đã tăng lên trở lại."

"Máu phù hợp, không bị bày xích như lần trước."

Phi Dực thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi lạnh chhắny dài trên sống mũi cao thẳng, nhìn gương mặt nhỏ nhắn bị bao phủ bởi ống thở ô xy, cậu bắt đầu tập trung lấy ra mảnh kính nhỏ xíu găm vào phổi, động tác rất cẩn thận, ngay chắn thở một hơi cũng không dám.

Chỉ cần bất cẩn để nó đi sâu vào bên trong một chút, sẽ bị tràn dịch...

Thêm một mảnh.

Lại thêm một mảnh.

Tất chắn đều không bỏ sót.

Tiểu Ca không được bỏ cuộc. Ba luôn ở bên cạnh con.

...

Thiên Bác ôm vai Cố Nhật Tuệ đứng ở ngoài, nhìn Phi Dực bước ra mới hỏi một câu.

"Đứa nhỏ thế nào?"

Anh vẫn không tháo ra khẩu trang, cách một lớp vải nói chuyện khiến giọng của anh còn trầm hơn bình thường.

"Ca phẫu thuật rất tốt, đứa nhỏ không sao."

Nói đoạn, anh liền xoay người rời khỏi.

"Chờ đã."

Cố Nhật Tuệ lên tiếng, hai mắt hơi đỏ lên, chậm rãi nhìn thẳng vào thằng ngươi màu xanh nhạt của Phi Dực.

"Anh không có gì muốn nói với em sao?"

Phi Dực dừng lại, nhẹ giọng nói.

"Anh sẽ nói chuyện với em sau. "

Bóng lưng rộng lớn trải dài trên hành lang bệnh viện khiến anh thoạt nhìn lúc này... trông rất cô đơn.

Đoàn Ngạc Niên nhìn người đã rời đi, trong lòng đột nhiên nhảy sinh ra loại dự cảm chẳng lành.

Vì sao Cố Nhật Tuệ lại vô cùng hốt hoảng khi nhìn thấy đứa nhỏ kia.

Còn nữa, mối quan hệ giữa đứa nhỏ và Phi Dực là gì? Tại sao anh ta lại muốn Cố Nhật Tuệ và anh em Kang gia hiến máu.

Vì sao anh ta lại biết một trong số họ sẽ có người có nhóm máu phù hợp với đứa nhỏ mà không phải ai khác?

Đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?

...

"Giáo sư Normand, ngài đi thăm con trai đấy à?"

Viện trưởng ôn hòa chào hỏi, ánh mắt phát sáng nhìn người nam nhân cao hơn mình tới mấy chục cen- ti mét, thầm tự hỏi trên đời tại sao lại có người hoàn hảo đến như thế.

Phi Dực đã thay ra đồ phẫu thuật, cởi bỏ khẩu trang ra liền hiện ra gương mặt tuyệt mỹ khiến người ao ước, anh cũng không vội đi, lễ độ đáp trả.

"Vâng, vừa mới chuyển sang phòng hồi sức. Tôi đang định đi thăm thằng bé."

Viện trưởng sờ cái đầu bóng loáng của mình, giọng điệu rất sầu muộn.

"Cũng may mà cháu nhà không sao, lần này tổn thất quá nghiêm trọng, tôi chỉ sợ người nhà của bệnh nhân sẽ dỡ bệnh viện lên mất thôi."

Phi Dực biết là mình không thể cứ ngang nhiên đi như vậy đành nán lại trò chuyện với ông mấy câu.

"Mấy trường hợp khác không cứu được sao?"

Viện trưởng gật gật đầu, ngữ khí có phần nghiêm trọng.

"Trước mắt có bốn mươi đứa nhỏ được cứu sống, tình trạng nguy kịch."

"Tử vong chiếm khoảng hai mươi tám ca, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, chỉ còn trông vào ý trời thôi."

"Giáo sư Normand, ngài cũng biết: Học sinh của Khánh Hoàng đều là nhân tài của đất nước. Hơn nữa, mấy đứa nhỏ đó đều là bạn học của con trai ngài, giáo sư Kim... coi như tôi vô liêm sỉ..."

Viện trưởng có ý muốn quỳ xuống liền bị Phi Dực chắnn lại, cậu hô lên. "Viện trưởng."

"Cầu xin ngài... ở lại đây, giúp chúng tôi một lần, chữa trị cho các bé."

"Chỉ một lần này thôi."

Phi Dực bối rối đỡ ông dậy, đoán chừng viện trưởng cũng đã chịu áp lực không ít từ phía gia đình bệnh nhân, nay ông may mắn gặp được bác sĩ thiên tài là anh đây... giống như người sắp chết khát ở sa mạc tìm được suối nguồn.

"Cầu xin ngài."

Phi Dực than nhẹ một câu.

"Viện trưởng, ngài không nên làm như vậy. Dù sao cũng là trưởng bối, tôi không nhận nổi cái lễ này của ngài đâu."

Hít sâu một hơi, cậu gật đầu.

"Được rồi, tôi sẽ ở lại đây... giúp mọi người một tay, chỉ là tôi cũng không dám chắc năng lực hạn hẹp của mình có làm cản trở mọi người hay không thôi."

Viện trưởng mừng như bắt được vàng, ông liên tục lắc đầu nói. "Làm sao có thể."

Được sự đồng ý của người ta rồi nên viện trưởng cũng không dám làm mất thêm thời gian nữa, ông chân thành nói.

"Tôi sẽ liên hệ với nhân viên điều dưỡng chuyển cháu nhà sang phòng điều trị cao cấp, mọi chi phí chữa trị bệnh viện sẽ miễn phí. À... thôi cũng không còn sớm, tôi cũng không làm mất thêm thời gian của ngài, khi có dịp, tôi sẽ ghé sang thăm cháu."



Phi Dực gật đầu, lễ độ nói tạm biệt rồi mới đi.

Đi được mấy bước lại chắnm thấy choáng váng, suýt ngã gục, may mà anh nhanh tay nắm lấy thanh chắn hành lang bệnh viện mới tránh bị té ngã.

Phi Dực xoa xoa thái dương đang đau âm ỉ, hít sâu thở ra một lúc mới dám bước tiếp.

Xem ra nên cố gắng loại bỏ tật xấu thức đêm này rồi.

...

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng không hề thấp nhưng Đoàn Ngạc Niên vẫn c thấy rất lạnh lẽo, cậu không dám nhìn vào biểu tình của Cố Nhật Tuệ lúc này.

Quá đáng sợ.

Triệu Thiên Bác nhẹ giọng hỏi thăm.

" Nhật Tuệ, em chưa ăn gì thì phải... hay để anh kêu tiểu Dĩnh..."

Cố Nhật Tuệ phất tay, giọng nói khàn khàn.

"Em không đói.".

Hai nam nhân nhìn nhau, không hiểu sao lại nảy sinh ra chắnm giác đồng cảm, từ lúc vào đây đến giờ... biểu hiện của Cố Nhật Tuệ rất lạ.

Chính là loại cảm giác mọi người đều mờ mịt nhưng chỉ có cô là sáng tỏ mọi chuyện

Triệu Thiên Bác nhìn Phi Dực bước vào phòng liền lập tức đứng dậy, cảm giác như được giải thoát vỗ vỗ vai anh.

"Em ấy đang chờ cậu." Rồi ra hiệu với Đoàn Ngạc Niên ra ngoài, trả lại không gian cho hai người nói chuyện.

Đoàn Ngạc Niên cũng không có liên quan gì trong chuyện này, chỉ là hiện tại người có khả năng tìm được Cố Nhạc Lăng chính là Triệu Thiên Bác, nên y mới theo sát không rời thôi.

Y gật gật, theo sau Triệu Thiên Bác bước ra ngoài.

Người đã đi rồi, Cố Nhật Tuệ hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn anh nhiều thêm mấy phần chất vấn.

"Anh nói đi, tại sao anh biết một trong số người bọn em có cùng nhóm máu với đứa nhỏ này."

Phi Dực không đáp vội, kéo ra một cái ghế, tiếng ma sát của chân ghế với sàn nhà như tâm trạng của anh lúc này... nặng nề vô cùng.Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé dưới lớp chăn, ánh mắt có chút thất thần.

"Chẳng phải khi nhìn thấy nó, em cũng đã hiểu nguyên nhân rồi sao?"

Cố Nhật Tuệ là người lớn lên cùng với Cố Nhạc Lăng, hình dáng của thiếu nhân lúc nhỏ ra sao cậu đều nhớ rất rõ.

Chính vì thế, cô không giống như những người khác... vừa nhìn thấy đứa nhỏ này, gương mặt lập tức tái nhợt.

Trên đời này.... làm gì có chuyện người giống người đến như vậy được?

Cố Nhật Tuệ đã tin vào phán đoán của mình nhưng cũng đồng thời lại cầu mong lời phủ nhận từ Phi Dực, cô hoàn toàn không thể tiếp thu được sự thật này.

"Là thật sao?"

Giọng nói của Cố Nhật Tuệ lạc hẳn đi.

"Đứa nhỏ này là của anh hai?"

Phi Dực nhắm mắt, không nói, gật đầu thừa nhận.

Cố Nhật Tuệ tưởng chừng như sắp ngã quỵ, dù đã lấy tay che miệng nhưng vẫn không ngăn được tiếng khóc nức nở phát ra từ cổ họng.

"Tên khốn nhà anh, tại sao đến bây giờ mới nói ra."

Cô điên cuồng đập túi xách lên ngực của Phi Dực, khàn giọng gào lên.

"Nếu như em đến trễ một chút, có phải đứa nhỏ này sẽ chết luôn không?"

"Tại sao anh lại giấu em, anh giấu đến ngày hôm nay... anh không cho thằng bé gặp cha của nó, anh tàn nhẫn lắm."

Phi Dực ôm cô lại, run rẩy vỗ vỗ lưng cô, con ngươi nổi đầy tơ máu.

"Anh xin lỗi, chỉ là... chỉ là anh không biết, anh không biết phải làm sao. Thân thế của Tiểu Ca rất phức tạp, anh sợ Nhạc Lăng biết được nó còn sống sẽ không biết phải làm sao."

Cố Nhật Tuệ nào còn nghe được gì nữa, trong đầu cô bây giờ là một mớ hỗn độn, như có một tảng đá chèn giữa ngực khiến cô hít thở không thông.

"Cháu của em, cháu của em... sao lại thành ra thế này? Nếu em đến chậm một bước... có phải sẽ không cứu được nó không?"

Phi Dực hít sâu một hơi, chậm rãi vỗ lưng cho cảm xúc của cô ổn định lại.

"Đã không sao, thằng bé đã được an toàn, em rất giỏi, tiểu Tuệ... em là một người cô tốt, em đã cứu mạng thằng bé."

Bên ngoài, hai người còn lại cũng không khá hơn Cố Nhật Tuệ, đều là một bộ dạng thất lạc hồn phách.

Triệu Thiên Bác ước lượng vóc dáng cùng tuổi tác của đứa nhỏ bên trong liền ngày càng xanh mặt.

Làm sao em họ lại có đứa con... lớn như thế này được?

Điều này, quả thực rất... rất hoang đường.

Đoàn Ngạc Niên thì hốt hoảng tựa người vào tường, gương mặt tái nhợt, trong đầu chỉ còn đọng lại suy nghĩ duy nhất.

Cố Nhạc Lăng có con với một người nữ nhân khác.

...

Cố Nhật Tuệ ngắm nhìn gương mặt tinh tế của cháu trai, hai mắt tràn đầy yêu thương không gì sánh được, cô muốn chạm vào gương mặt quen thuộc kia nhưng lại sợ móng tay của mình sẽ làm đau đứa nhỏ nên đành rụt lại.

"Mẹ của nó ở đâu?"

Phi Dực không muốn nói nhiều về Diệp Thu, chỉ qua loa trhắn lời.

"Cô ấy đã mấy lần muốn tìm Cố Nhạc Lăng để giao đứa nhỏ lại cho em ấy nhưng không gặp được người, trùng hợp lại gặp anh."

Cố Nhật Tuệ hừ lạnh.

"Không nuôi nổi thì đừng có...". Sực nhớ ra đây là cháu của mình, nói vậy cũng không hay lắm nên đành im lặng.

"Có chuyện gì thì có thể bàn lại mà, thì ra mười năm trước vì cô ta ôm đứa nhỏ bỏ đi mà tâm trí anh của em mới trở nên như thế. Nếu không nhờ ma sơ Lý dẫn anh ấy đi điều trị thì bây giờ anh ấy đã sớm bị điên rồi."

Phi Dực lắc đầu.

"Chúng ta không đứng trong lập trường của cô ấy nên không thể nói một chiều như thế được."

"Hơn nữa, tình cảnh của Diệp Thu không thể bảo đảm cho tiểu Ca một cuộc sống tốt nữa nên mới nhờ đến chúng ta."

Cố Nhật Tuệ ngưng mi.

"Cô ta hiện tại thế nào?"

Phi dực lắc đầu.

"Bệnh rất nặng".

Cố Nhật Tuệ chỉ nhớ Diệp Thu là một đứa nhỏ ở cô nhi viện, lớn hơn cô mấy tuổi, lúc nào cũng thích tranh anh trai với cô để có bạn chơi chung.

Cô vén mái tóc trước trán của đứa nhỏ ra để lộ vầng trán no đủ.

Là một đứa nhỏ rất sáng sủa.

Không giống mẹ lắm.

Hiện tại, thần trí của anh hai không được bình thường, cô không muốn anh trai của cô chịu thêm kí©h thí©ɧ nào nữa.

Đứa nhỏ này chỉ cần có Cố Nhạc Lăng là đủ.

"Phi Dực em xin lỗi... vừa nãy... em đã nói lời quá đáng với anh." Cố Nhật Tuệ hít hít mũi, giọng nghèn nghẹn áy náy nói.

Phi Dực mỉm cười, bước đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô như lúc hai người còn ở cô nhi viện.

"Không cần suy nghĩ nhiều, anh không giận em, Tiểu Tuệ. Vì anh đã sớm coi em là em gái của mình, người nhà của em cũng là người nhà của anh."

Lúc bấy giờ, thiếu nữ mới mỉm cười, gương mặt xinh đẹp càng trở nên sáng láng.

"Cảm ơn anh Phi Dực, anh đã vì bọn em làm rất nhiều chuyện."

Em không coi anh là người ngoài, anh đã cảm thấy vui vẻ.

Cảm ơn em, Cố Nhật Tuệ

"Đứa nhỏ này tên là gì?"

"Tiểu Ca."

Cô áp mặt xuống giường bệnh, ngắm nhìn sườn mặt tinh tế của Tiểu Ca, nhẹ giọng thầm thì.

"Bảo bối, con có một người cha tên là Cố Cố Nhạc Lăng, và con cũng có một người cậu, tên cô của con là Cố Cố Nhật cô. Con phải nhớ, không được quên, có biết không?