Chương 41

Chắn căn phòng rộng lớn chỉ còn mỗi một mình thiếu niên, trần nhà cũ kỹ có phần hư mòn, bắt đầu rỉ nước...

Không khí ẩm thấp, lạnh lẽo xuyên vào da thịt, tựa như khối băng đập mạnh vào l*иg ngực khiến Cố Nhạc Lăng run lên, hầu kết chuyển động vài cái lại bắt đầu ho khan.

Vì đang đào thoát nên Mục Thiểm Tây không hề đòi hỏi nhiều, mọi thứ đều được giản lược hết mức có thể, điều kiện nơi này quả thực rất kém.

Chỉ sợ Phi Dực gặp được tình trạng này sẽ điên lên mà gϊếŧ người...

Sinh hoạt của thiếu niên hoàn toàn không tách rời khỏi sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người. Ăn thực phẩm bổ dưỡng không hâm nóng lại lần thứ hai, mặc không dưới hai lớp áo, không được để da thịt tiếp xúc trực tiếp với không khí bên ngoài, nhất là khi trời đang lạnh. Cổ, ngực và bụng là ba nơi tuyệt đối không thể để gió lạnh thổi qua... Nhưng giờ đây, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, để lộ hai chân thon gầy bị gió lạnh đánh đến run rẩy.

Ngoài trời bây giờ đã xuống 16 độ.

Mục Thiểm Tây không hề biết bệnh trạng hiểm nghèo của cậu, lúng túng một hồi cũng không thể đưa người đến bệnh viện lúc này, đành tùy tiện vỗ vỗ lưng cậu để thiếu niên nôn hết ra huyết dịch còn đọng ở cổ họng.

Lâm Tu thấy thiếu niên thở gấp như sắp đứt hơi đến nơi, nghĩ nghĩ nên thay bộ quần áo dày dặn của Cố Nhạc Lăng ra cho người này hô hấp thuận hơn một chút.

Run như vậy, nói không chừng là bị sốt rồi.

Nhiều bộ quần áo của Mục Thiểm Tây đều dính máu gần hết, hắn chỉ còn dư lại một bộ dự phòng, không chút đắn đo liền mặc cho Cố Nhạc Lăng ... chỉ có điều quần của hắn quá dài, eo lại lớn hơn Cố Nhạc Lăng mấy vòng, hắn mặc kệ, vội vã dặn dò Lâm Tu trông chừng người thật tốt liền rời khỏi.

Cố Nhạc Lăng lạnh đến người đều run lập cập, cúi người muốn che khuất hai bàn chân sắp mất đi cảm giác vì lạnh nhưng vẫn không thấy tốt hơn.

Đôi môi hồng nhuận vì thiếu nhiệt mà trở nên tái nhợt. Ánh mắt vô tình chạm phải một tấm màn cũ kỹ ở dưới đất, vui mừng khôn xiết bò khỏi giường, ngã đau đến nổi ngực chấn động, ngậm chặt khóe miệng đang tràn ra máu tươi tanh nồng, chật vật bò đến bên cạnh tấm màn.

Một chút.

Chỉ một chút nữa.

Quấn chặt một chút có lẽ sẽ ấm hơn.

...

"Ầm."

"Ầm."

Thiếu niên giật thót người, sợ hãi nhìn cánh cửa chấn động mãnh liệt, ngón tay siết chặt tấm màn, tận lực thu mình vào một góc, l*иg ngực liên tục phập phồng, cơn buồn nôn không báo hiệu ập đến khiến cậu choáng váng đến hoa mắt, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, vừa dính dấp u khó chịu.

Cửa gỗ vang lên một tiếng giòn tan, bị giày da hiểm hóc đá thủng một lỗ, bên ngoài vô cùng hung hăng, nhất quyết phải mở bằng được cánh cửa, chẳng mấy chốc ý đồ của kẻ xâm nhập cũng thành công... cánh cửa ngã đổ một tiếng thật lớn, mang theo một đám bụi cặn mù mịt bay lên khỏi mặt đất.

"Không ngờ cậu ta lại giấu người ở đây." Hai mắt Lâm Ngọc Phỉ phát sáng, nghiêng người để đồng bạn tiến vào.

Bùi Thần Siêu tuy hơi lo sợ nhưng thay vào đó lại càng hưng phấn. Nghĩ đến cơ thể tuyệt vời kia một lần nữa khiến huyết quản đều sôi sục, chắn người nóng như bị lửa thiêu đốt.

Kí©h thí©ɧ hơn chắn: Đây chính là người được Mục Thiểm Tây bảo hộ, không muốn chia sẻ cho một ai khác. Tưởng tượng đến tên khốn kia trở về liền thấy bảo bối của hắn bị người làm ô uế... chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt của hắn lúc đấy thôi đã hưng phấn đến run rẩy rồi.

Cố Nhạc Lăng tuy chưa hồi phục lại thần trí, nhưng đổi lại cậu có linh cảm nhạy bén khác thường, ánh mắt chạm phải tầm mắt nóng bỏng của Lâm Ngọc Phỉ liền rụt lại, tấm màn bị kéo chặt hơn một chút.

Nam nhân xoa xoa tay, chầm chậm tiến lại gần như sợ làm kinh động đến tiểu dã miêu, ánh mắt tham lam lướt qua đường cổ trắng ngần rải rác hôn ngân chói mắt kia... không khỏi nuốt nước bọt một tiếng.

Thật xinh đẹp.

Cố Nhạc Lăng so với trước đây càng có loại cảm giác khiến người muốn lăng nhục, làn da trắng mịn, gương mặt thanh tú trời sinh, hơi thở gấp gáp càng tăng thêm vẻ kiều nhược.

Bùi Thần Siêu vẫn còn hơi do dự nhìn ra bên ngoài, chần chờ không dám ra tay.

"Cậu dụ tên chó săn kia đi xa thật rồi chứ?".

Lâm Ngọc Phỉ phiền chán phất tay. "Hắn bị bắn thuốc mê rồi, dù cậu có chơi tiểu mỹ nhân này mấy chục lần nữa cũng không ai phát hiện ra được đâu."

Nói đoạn, hắn giật tấm màn đang quấn chặt của Cố Nhạc Lăng ra, thích thú khi thấy thiếu niên liên tục lùi lại, ánh mắt hiện lên mấy phần địch ý, cổ họng hậm hực gầm gừ như thú non gặp phải đại địch.

Lâm Ngọc Phỉ thử chạm vào gương mặt thanh tú kia liền bị tránh khỏi, Cố Nhạc Lăng căng chặt sống lưng, thân thể dựa sát tường nhà lạnh băng, môi giật giật có chút tái đi, thấp giọng cảnh cáo hắn.

"Ai u, tính tình thật lớn đâu." Lâm Ngọc Phỉ khoái chí vỗ tay, ánh mắt càng hiện lên vẻ thèm muốn, hận không thể lột sạch Cố Nhạc Lăng ra rồi làm cậu ta đến khóc lóc van xin gã xuất vào bên trong.

Bùi Thần Siêu đứng bên ngoài cũng bị hai người gợi lên hứng thú, dùng ngón trỏ xoa ngón cái, gương mặt lộ rõ trạng thái động tình, liếʍ liếʍ môi liên tục.

"Cậu xem, tiểu mỹ nhân này trở nên thú vị như vậy đều là nhờ vào công điều giáo của Mục Thiểm Tây cả. Nghe nói cậu ta không dùng phương pháp của điều giáo sư mà vẫn khiến một người bình thường trở thành sủng vật đấy."

Lâm Ngọc Phỉ cúi đầu, trừng mắt nhìn Cố Nhạc Lăng, âm thầm đánh giá... người này không giống sủng vật chút nào... giống một con mèo hoang nhỏ luôn cảnh giác với mọi thứ, sẵn sàng cắn người nếu bị đe dọa.

Có điều, hắn dư sức khống chế con mèo hoang này.

Nghĩ là làm, Lâm Ngọc Phỉ bất ngờ ép người vào tường, kề sát gương mặt vào da thịt tinh mịn của thiếu niên, điên cuồng liếʍ cắn.

Bùi Thần Siêu nhìn đến hạ thân căng nhức, đương lúc muốn giải khai quần, thì bị tiếng hét của đồng bạn dọa cho mềm nhũn.

"Giúp... giúp... tao...". Gương mặt Lâm Ngọc Phỉ cau chặt, vặn vẹo đến biến dạng, thống khổ rít gào.

Hắn không hề lường trước được Cố Nhạc Lăng sẽ cắn người, còn chọn vành tai là nơi yếu hại để hạ khẩu, lúc cắn lại dùng hết sức lực, như thể sợ khi nương tay người chết sẽ là mình vậy.

Bùi Thần Siêu thấy tình hình không tốt lắm, bèn đến giúp hắn một tay. Gã giữ chặt khớp hàm của Cố Nhạc Lăng muốn kéo cậu ra khỏi Lâm Ngọc Phỉ nhưng không thành, thiếu niên càng điên cuồng cắn, mạnh đến nỗi vành tai của Lâm Ngọc Phỉ bị xuyên thủng, y đau đến phát điên mà la oai oái.

Bùi Thần Siêu hết cách đành tàn nhẫn ra tay, dơ tay tát dùng mấy phần sức lực, không lưu tình giáng xuống mặt Cố Nhạc Lăng. Thiếu niên bị tát vào mặt khiến sắc mặt thay đổi, nhưng vẫn kiên quyết không nhả, máu tươi từ trong cổ họng liên tục tràn ra... ướt đẫm vành tai của Lâm Ngọc Phỉ

Bùi Thần Siêu nhìn thấy cảnh tượng này càng kinh sợ, ra tay càng mạnh hơn. Thân thể Cố Nhạc Lăng chấn động dữ dội, không chịu nổi lực đánh của người nam nhân trưởng thành phải nhả ra... Ngã ra đất, "ô ô" mà bò qua một bên.

Lâm Ngọc Phỉ ôm tai bị cắn thủng tránh sang một bên, giận dữ nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất, đưa chân đạp mấy phát, đạp đến hai chân vừa mới được cố định của Cố Nhạc Lăng bị phế.

Sự tỉ mỉ chăm sóc của Phi Dực và mọi người gần một tháng trời trong phút chốc liền trở thành con số 0.

Bùi Thần Siêu sợ hắn nổi điên gϊếŧ chết người, đành phải ra tay cản lại.

"Đủ rồi, cậu không phải nói là muốn chơi nó sao?"

Lâm Ngọc Phỉ nghiến răng thu chân, máu đang chảy dầm dề trên tai, gằn từng tiếng.

"Sao lại không? Thứ đ* điếm còn ra vẻ thanh cao này phải chơi lạn nó, tốt nhất là chúng ta cùng vào một lúc, tao không tin chơi nó hư rồi Mục Thiểm Tây còn có hứng thú với nó."

Nói đoạn, hắn điên tiết vừa xé vừa kéo quần của Cố Nhạc Lăng xuống, ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm qυầи ɭóŧ nhạt màu hiện ra, hắn nâng nửa người dưới của cậu lên, ý đồ muốn tiến vào.

Cố Nhạc Lăng lại cắn răng khép chặt chân, sợ hãi run lên bần bật, gương mặt tràn đầy nước mắt.

"Đồ chó dám cắn tao..."

Do người không phối hợp, Lâm Ngọc Phỉ chỉ có thể đâm đâm trên da bụng hơi tái xanh của cậu, gã mất mãn mà liên tục đánh vào bụng dưới của Cố Nhạc Lăng, ý đồ muốn trả thù.

Gã biết Lâm Ngọc Phỉ cũng có máu bạo ngược như anh.. nhưng không ngờ... Gã này so với y càng điên khùng hơn tưởng tượng.

Lâm Ngọc Phỉ dùng lực đâm, Cố Nhạc Lăng cũng phải đình chỉ nôn, đau điếng nơi bụng khiến cậu phải giật nảy, nghẹn khí há hốc mồm, nơi yếu hại bị đả thương trí mạng khiến cơn sốc phác tác, cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, bàn tay muốn đẩy cái người hung ác đang muốn gϊếŧ của mình ra nhưng cuối cùng cũng chỉ vô lực trượt dài xuống.

Cho mày chết.



Cho mày chết.

Cho mày chết.

"Này... này... sẽ chết người đấy."

Lâm Ngọc Phỉ khinh rút phân thân đen xì về, lấy qυầи ɭóŧ thiếu niên lau đi chất dịch kỳ quái trên bụng cậu, gã nhe răng cười.

"Cho nó chết, dám cắn tao cũng phải lường trước hậu quả này."

"Mày nói thằng đ* này có phải bị dị tật đầu óc không? Tại sao liên tục bị người khác khi dễ mà không chống trả lại được kia chứ?"

Gã cười khoái chí, đưa tay vỗ vỗ lên gương mặt không còn chút máu của Cố Nhạc Lăng nghiến răng nghiến lợi mà cười nhạo.

"Nói không chừng mày lại thích người khác chơi phía sau của mày... mày nói có phải không?"

"*** dơ bẩn, đàn bà, *** điếm."

Có trách thì trách gương mặt của Cố Nhạc Lăng quá dễ nhìn... khiến người sinh ra tà tâm muốn lăng nhục.

Thiếu niên không còn sức kháng cự, vì mất máu quá nhiều khiến gương mặt cậu trở nên trắng bệch, miệng nhỏ chậm rãi khép mở như đang tham lam hớp lấy vài ngụm không khí cuối cùng.

Máu từ vết thương liên tục nhỏ xuống e tạo thành vũng, Bùi Thần Siêu nhìn thấy cảnh này liền bị kí©h thí©ɧ, máu bạo ngược trỗi dậy, đũng quần căng thành túp lều nhỏ.

Lần này còn khiến người kinh diễm hơn chắn lần hắn chứng kiến bộ dạng "mê hoặc" của Mục Thanh.

Càng thê thảm càng kí©h thí©ɧ y muốn châm chiếm người đó.

Hầu kết chuyển động mấy cái, y nắm lấy hai chân thon gầy của Cố Nhạc Lăng dang rộng, vội vã giải phóng du͙© vọиɠ đang căng trướng.

Chỉ là trong khoảnh khắc y muốn tiến vào, bóng lưng cao lớn của nam nhân chậm rãi tiến đến... mang theo sát khí ngút trời, thiết côn trong tay ma sát với sàn nhà tạo thành thanh âm "két két" rợn người.

Bùi Thần Siêu giật mình quay người lại, hạ thể lõα ɭồ trong không khí. Trong nháy mắt, huyết mạch như muốn nổ tung, y run rẩy gọi ra cái tên quá đỗi quen thuộc.

"A... Lão đại."

Người kia không nói gì... sắc mặt tối tăm bước đến... dùng đầu gậy vén mảnh vải che đậy phần bụng của thiếu niên sang một bên.

Lâm Ngọc Phỉ tuy có chút sợ nhưng vẫn rất tự tin tình bạn lâu năm giữa bọn hắn và Mục Thiểm Tây, nên không ngần ngại già mồm nói lý.

"Thứ đê tiện này muốn câu dẫn tớ. Cũng may là không bị mắc mưu của nó. Lão đại, thứ da^ʍ tiện này giữ lại chỉ thêm bẩn mắt."

Bùi Thần Siêu nhanh trí phụ họa.

"Lâm Ngọc Phỉ nói đúng. Lão đại, tiện nhân này cũng sắp chết rồi... tìm một nơi vắng vẻ chôn người đi là xong..."

Mục Thiểm Tây vẫn không đáp lại, đưa tay áp lên l*иg ngực phẳng lặng của Cố Nhạc Lăng... như đang thăm dò nhịp đập bên trong, hắn chú tâm đến nỗi hai kẻ gây án kia đang sôi nổi đổ tội cho thiếu niên được thế càng nói càng hăng.

"Lão đại... tớ đã giúp cậu giải..."

Lâm Ngọc Phỉ chưa kịp nói dứt câu thì thiết côn mạnh mẽ giáng ngang đầu... tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên.

Gương mặt tuyệt mỹ của Mục Thiểm Tây trong đôi mắt của Lâm Ngọc Phỉ trở nên méo mó, gã không hề biết được vì sao... đó là do thái dương của gã đã bị đánh nát, máu cứ thế bắn lên mặt Bùi Thần Siêu đang đứng phía sau.

Ánh mắt anh lạnh đăm đăm, nhìn hai người bạn của mình như thể nhìn mấy con chuột đang giãy dụa trước khi chết.

Hắn cũng không ngờ bọn chúng lại lần theo tìm được nơi này...

Mục Thiểm Tây giơ thiết côn lên, quai hàm hơi căng ra, dáng vẻ lấy lực mà được đà giáng xuống một đòn nữa.

"Có phải tao nên cảm ơn mày không?"

" Mày thật tốt."

Da thịt rung động mấy tiếng bang bang, gương mặt của gã bị Mục Thiểm Tây đánh đến biến dạng. Ngón tay theo quán tính còn hơi chút co giật, đến lúc chết vẫn chưa kịp nhận ra mình đã chết.

Bùi Thần Siêu đờ người chứng kiến bộ dạng điên cuồng của Mục Thiểm Tây, ngã người ra sau, run rẩy hướng hắn dập đầu mãnh liệt.

"Lão đại... tớ sai rồi... là tớ hồ đồ... tớ không nên nghe lời của đồ khốn này... tự tiện đến đây."

Mục Thiểm Tây quăng thiết côn xuống đất, vì dùng lực tay quá độ khiến bả vai co rút, hắn cau mày lắc lắc cổ vài lốp cốp mấy tiếng, tầm mắt đặt trên người Bùi Thần Siêu chưa dề di chuyển.

....

Mỗi một bước chân tiến tới đều khiến Bùi Thần Siêu sợ hãi đến phát điên mà phun ra toàn bộ lời thật lòng.

"Đều là do Lâm Ngọc Phỉ hết... nó nói... nó nghi ngờ cậu ra tay với dượng hai của nó, còn nói muốn hủy hoại món đồ cậu yêu thích nhất. Tớ... tớ chỉ đến xem thôi..."

"Lão đại, niệm tình xưa... cậu không thể... không thể vì một người sắp chết mà ra tay với tớ được."

Người kia không nói gì, chỉ đưa tay đặt lên đầu y như đang ước lượng gì gì đó. Đột ngột, lại nghiêng đầu nhìn hạ thân ướt đẫm nướ© ŧıểυ của y.

"Mày đây là... đang sợ tao sao?"

"Sợ cái gì... chúng ta... đều là bạn tốt."

Không nên chọc điên hắn.

Vì cái gì hết lần này đến lần khác muốn thử thách giới hạn của anh...

Sắc mặt Mục Thiểm Tây càng trở nên vặn vẹo, cổ của Bùi Thần Siêu càng trở nên vặn vẹo theo.

Khi h buông tay, đầu tên khốn kia đã bị xoay ngược, lưỡi rớt ra ngoài giống như một con chó.

...

Người đàn ông mang kính được mở trói liền run rẩy tiến đến thiếu niên đang nằm trên giường, nhìn qua gương mặt âm trầm của Mục Thiểm Tây liền run lên, bàn tay run rẩy nhấc tấm chăn đang phủ lên người của người nọ ra.

Trời ơi...

Sao lại có thể... bị thương thành cái dạng này?

Thật tàn nhẫn. Nói không chừng nửa đời sau của người này đều phải bị phế đi.

Nơi đây không có thiết bị hỗ trợ, điều kiện vệ sinh lại kém, nguy cơ nhiễm trùng chắc chắn sẽ cao. Muốn cứu người này sống e là...

Nam nhân lập tức xanh mặt, không dám nhìn lại kẻ bắt cóc mình, hít sâu một hơi... mở hộp y tế, lấy ra băng gạc, chỉ khâu cùng thuốc tê.

Mục Thiểm Tây nóng lòng. Nếu Cố Nhạc Lăng xảy ra chuyện gì... Hắn sẽ khiến cho đám cặn bã này chôn cùng.

Bồi táng một tên rồi lại một tên.

Mạng người hắn có thể lấy... rất nhiều... rất nhiều.



....

Triệu Quang Hồng tiếp nhận cốc nước trên tay của cháu trai, uống một ngụm thuận khí hỏi.

" Nhật Tuệ đâu?"

Triệu Thiên Dĩnh nhấc rèm cửa sổ cho không khí thoáng một chút, không quay đầu lại trả lời ông.

"Em ấy đi theo anh hai rồi."

Ngón tay nhăn nheo của ông lập tức siết lại, gương mặt trở nên cau có.

"Nó đi theo Thiên Bác làm gì?"

Triệu Thiên Dĩnh khó hiểu nhìn ông, mái tóc vàng chóe dưới ánh sáng phụ trợ càng thêm chói mắt.

"Thì là... anh hai nói tìm được dấu vết của tên bắt cóc em họ để lại nên em ấy nhất quyết muốn đi theo."

Ai cũng biết Cố Nhật Tuệ luôn xem anh trai mình như mạng sống, nay người lại xảy ra chuyện, cô không phát rồ lên đã là may rồi.

Triệu Quang Hồng trợn mắt nhìn y, giọng điệu ẩn ẩn tức giận.

" Không hiểu bọn nó nghĩ gì trong đầu nữa. Đó là nơi có thể để con bé biết sao? Lỡ tiểu Tuệ nhất quyết muốn đến đó thì chúng bây có cản lại được không?"

Thiên Dĩnh xoa xoa lỗ tai rung động, thở dài một hơi.

"Lần này Felix cũng tham gia vào điều tra, giữa anh ấy và tiểu Tuệ có quen biết, ông còn lo chuyện gì nữa."

Nhắc đến cái tên này giống như đang châm ngòi cơn giận của ông bùng phát. Sắc mặt lập tức sa sầm, lớn tiếng quát.

"Felix, Felix, mày nói như thể c ta tài giỏi lắm. Chăm sóc Cố Nhạc Lăng tốt đến nỗi bây giờ người ở đâu cũng không rõ."

"Giờ lại còn dính dáng đến tiểu Tuệ, mau mau gọi cháu gái tao về đây. Còn đứng đó lẩm bẩm nữa tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Thiên Dĩnh hậm hực rời đi, trước khi rời khỏi còn không nhịn nỗi, dỗi ông một câu.

"Ai mà biết được... em họ bị một tên biếи ŧɦái để ý gắt gao kia chứ."

Bọn họ hoàn toàn không thể ngờ được... Mục Thiểm Tây chơi lớn đến mức đang bị truy nã còn muốn mang thêm thêm tội danh bắt cóc người.

Đây là tiết tấu muốn tự sát chứ không phải là đào thoát.

Nhìn xem bây giờ khắp nơi... đâu đâu cũng phát lệnh truy nã hắn. Tên này có mọc cánh cũng khó thoát, làm sao hắn có thể động đến ngón tay của Cố Nhật Tuệ?

Triệu Quang Hồng lắc đầu, thầm than trong lòng.

Chính vì suy nghĩ chủ quan như vậy nên bọn họ mới liên tiếp đẩy cháu của ông vào khốn cảnh. Trong nháy mắt, bộ dáng của Triệu Quang Hồng như già thêm mười tuổi, chắn người uể oải không có một chút tinh thần.

Nếu Nhật Tuệ cũng không may xảy ra chuyện gì... sau này ông chết đi... làm sao dám đối mặt Minh Nguyệt đây.

...

Bệnh viện Trung ương thành phố A.

"Tổng cộng có bao nhiêu em học sinh được chuyển vào đây?"

Bác sĩ trực ban lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển đáp.

"Là năm mươi em, nhưng trong đó đã có sáu em tử vong. Viện trưởng, tình hình trước mắt quả thực rất nguy cấp, chỉ sợ không đủ số máu truyền cho mấy đứa bé."

Viện trưởng bệnh viện đỡ trán, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng.

"Là học sinh của Khánh Hoàng?"

Bác sĩ trực ban gật đầu, vụ tai nạn lần này rất nghiêm trọng. Học sinh của Khánh Hoàng đa số đều là con nhà thế gia, nghe đâu con trai của nghị viên đang tham gia tranh cử có học ở ngôi trường này... không biết có phải là một trong năm mươi đứa trẻ ở đây không.

"Thiếu khoảng bao nhiêu?"

Bác sĩ trực ban đắn đo, thầm ước lượng.

"Khoảng chừng hai mươi trường hợp, bây giờ e là phải liên hệ với người nhà của bệnh nhân, đề nghị hiến máu gấp, chậm trễ một chút niêna e là sẽ có thêm trường hợp tử vong."

Viện trưởng mệt mỏi gật đầu.

"Cứ như vậy đi, liên hệ luôn với những bác sĩ không có ca trực hôm nay... toàn bộ... toàn bộ đều phải đến đây."

Năm mươi sinh mạng a.

Hơn niêna, những đứa nhỏ này đều ngậm nữa vàng khi mới sinh ra, mạng của chúng quý giá đến mức nào... ông đều hiểu rõ.

....

"Phi Dực." Đoàn Ngạc Niên hốt hoảng, nhanh tay đỡ người đứng vững.

"Anh làm sao vậy? Có cần nghỉ ngơi một lát không?".

Sắc mặt Phi Dực rất tiều tụy, dưới hai mắt còn có quầng thâm, mấy ngày nay đều không ngủ được, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cơ thể sẽ không chịu nổi mà đổ bệnh.

"Không sao." Anh thở ra một hơi, phất tay chỉ chỉ lên bàn. "Cậu lấy di động trên bàn giùm tôi.

Đoàn Ngạc Niên dụi hai mắt đau xót vì nhìn màn hình liên tục, nheo mắt một hồi mới nhìn thấy được di động của Phi Dực đang rung lên liên tục.

Anh mệt mỏi nhận lấy điện thoại, màn hình hiển thị dãy số lạ mắt, không khỏi cảnh giác nhấn chấp nhận cuộc gọi.

"Xin chào?"

Đoàn Ngạc Niên không biết Phi Dực nghe phải chuyện gì mà sắc mặt vô cùng tái nhợt, sụp đổ trong ánh mắt có thể dễ dàng nhìn thấy.

Phi Dực hít sâu một hơi, cố để giọng nói của mình thật bình tĩnh.

"Hiện tại đang thiếu máu để truyền sao? Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến đó ngay."

Đoàn Ngạc Niên không khỏi lo lắng hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Phi Dực không đáp, đáy mắt hiện lên mấy phần giãy dụa... nhưng cuối cùng cũng buông xuôi.

"Đoàn Ngạc Niên, anh giúp tôi... liên lạc với Cố Nhật Tuệ, tốt nhất là anh em Triệu gia cũng đến đây..."

Mọi chuyện vì sao cứ liên tục ập đến... anh tự hỏi... có phải ông trời rất ghét bỏ mình không, vì sao luôn bắt anh phải chịu nỗi đau khi chứng kiến người mình yêu quý nhất liên tiếp bị thương tổ?

Anh đã làm gì sai sao?