Chương 43

Khịt khịt.

Cái mũi đen nhẻm của con vật liên tục động động, cơ thịt căng tràn đầy sức mạnh kéo căng chắn dây xích, chắnnh vệ vỗ vỗ đầu nó trấn an, quỳ một chân xuống kiểm tra lớp đất vừa mới bị nó cào xới lên.

"Cục trưởng ngài xem, nơi đây có vẻ như vừa mới được lấp lại cách đây không lâu."

Triệu Thiên Bác nhíu mày, tiến đến xem xét, không ngại dơ bẩn mà chạm lên lớp đất đang bốc lên mùi ẩm mốc.

"Đào lên thử xem."

Cảnh vệ hô "rõ" một tiếng thật lớn, con chó đen học theo chủ nhân cũng sủa mấy tiếng. Hai người phía sau cũng tiến lên hỗ trợ đồng bạn, dùng xẻng để đào đất, chó đen thè lưỡi, liên tục đi vòng quanh họ như thể đang rất sốt tuột.

Không bao lâu, một người đã trông thấy một bàn tay tái nhợt bị xới tung trồi lên mặt đất, họ nhìn nhau không nói gì, ăn ý tiếp tục đào, cuối cùng thì cũng kéo được cái xác ra bên ngoài.

"Đúng là con trai của chủ tịch Lâm." Triệu Thiên Bác nhìn thoáng qua cái cổ bị vặn gãy của Lâm Ngọc Phỉ có chút chán ghét nói.

Cái xác chưa có mùi hôi thối chứng tỏ hắn chết cách đây không lâu, về phần hung thủ là ai... không cần điều tra cũng rõ.

Lén lút đi giao du với tội phạm đang bị truy nã, cuối cùng ngay chắn cái mạng cũng phải đáp vào.

Thời gian không sai biệt lắm, đội cảnh vệ tìm được thêm một cái xác chết, có điều lần này họ phải nhăn mặt tránh sang một bên, sợ giòi bọ bắn lên quần áo.

Thiên Bác nhìn cái xác mới tìm được kia bỗng muốn nôn, hắn đành phải nén lại cơn xôn xao ở dạ dày, lui lại mấy bước, che miệng ra hiệu với đội trưởng Lục.

Đội trưởng Lục nheo nheo mắt, vẫy tay hô.

"Bạch Gia Dương, cậu đến kiểm tra xem người này có phải là con trai của Bùi trưởng quan không?"

Người mặc áo blouse trắng đang đi đến được gọi là Bạch Gia Dương là một thanh niên, tuổi tác có vẻ không lớn, gương mặt thập phần thanh tú dễ nhìn, ánh mắt không chút ghét bỏ mà nghiêm túc đánh giá cái xác, sau đó lại mang găng tay vào, bình tĩnh ngồi xuống chạm vào phần da thịt bị đánh nát kia.

"Nát quá rồi, không nhận diện được gương mặt."

Đầu của người nam nhân bị đập bẹp, não tủy tòi hết phân nửa ra ngoài, trùng kiến dưới đất đánh hơi được mùi máu liền bu đen thành đàn , Bạch Gia Dương phải phủi đi một lớp giòi mới có thể nhìn được một chút.

Triệu Thiên Bác hít sâu một hơi, quay mặt đi chỗ khác, âm thầm đánh giá xung quanh.

"Gần đây có hộ dân nào không?"

Điều tra viên lắc đầu.

"Không có, phía trước là khu đất đang vào qui hoạch, tuy nhiên lãnh đạo thành phố vẫn chưa đưa ra lệnh khởi hắnng, trước mắt vẫn còn hai, ba nhà máy hóa chất đang bị bỏ hoang."

Hóa chất độc hại sẽ gây ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, thử hỏi có ai dám định cư ở đây lâu dài được?

Triệu Thiên Bác im lặng, ngón tay khẽ cử động như đang có điều suy nghĩ gì đó.

Một người đang lẩn trốn có thể mang con tin đi bao xa?

Phạm vi ngày càng thu hẹp, tìm được người cũng sẽ dễ dàng hơn.

Bên kia, Bạch Gia Dương lật đi lật lại mấy mảnh thịt bị tán bẹp kia như đang tìm kiếm gì gì đó, bộ dáng cậu ta rất chuyên chú nên không ai muốn làm phiền.

Không lâu sau, đã có thu hoạch.

"Tìm được phần da gò má rồi, có vẻ rất giống với vết sẹo trong ảnh."

Ngoại trừ Triệu Thiên Bác ra, mọi người đều là người trong ngành, đối tử thi đã quen nên cũng không ghê sợ, một nhân viên pháp y liền tiến lên hỗ trợ, mang bức ảnh ra so sánh.

"Kích thước tương đương, có vẻ là hắn ta thật rồi."

Bạch Gia Dương gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt hiện lên chút quái dị, ngưng một chút... khẽ dời tay đến phần dưới của cái xác.

Đội trưởng Lục vừa định phân phó mọi người thu dọn hiện trường liền thấy hành động kỳ quái của Bạch Gia Nguyên không khỏi sựng lại, vỗ vỗ vai cậu ta.

"Người cũng đã chết, sờ soạng cái gì."

Ông cũng không biết là tiểu tử này có sở thích kỳ quặc như vậy.

Bạch Gia Dương buông tay, chậm rãi đứng dậy, ngữ khí nhàn nhạt.

"Một đống thịt nát, gợi được cái gì thích thú?"

Đội trưởng Lục nhướng mày.

Nát?

Cái gì nát?

Nhất thời tò mò, không khỏi dùng chân chọt chọt hạ bộ của cái xác.

Sau đó, ông liền xanh mặt rụt chân lại.

Mẹ nó!

Là ai ra tay độc ác như vậy.

Tưởng tượng thôi cũng đã thấy thốn.

Dù hai đứa này đều là bọn phá gia chi tử nhưng dẫu sao cũng là thái tử gia, chết thê thảm như vậy... không biết nên nói gì với cha mẹ chúng đây.

Bỏ đi, nghĩ chỉ càng thêm phiền.

Mọi chuyện cứ để Cục trưởng Triệu lo liệu là được.

...

" chú Tiểu Phi?." Toàn Toàn ôm gấu bông dụi mắt đứng trước cửa phòng của Ba ba bé, ngáp một cái lại tiếp tục gọi.

Bên trong không có tiếng ai trả lời, thi thoảng chỉ có âm thanh kỳ quái vang lên, đứng đó một hồi, gương mặt nhỏ cau lại thành một nắm, lầm bầm trong miệng mấy câu rồi giận dỗi trở về phòng.

Ba ba nói chuyện gì với chú ấy mà lâu như vậy?

...

Trương Hạc Phi nhẫn nhịn, nhẫn nhịn nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi tấn công mãnh liệt từ phía sau, cậu đau đớn vùng vẫy đẩy người đàn ông đang điên cuồng ra vào thân thể của cậu, miệng nhỏ không ngừng run rẩy gọi.

"Anh mau lấy nó ra ngoài... ô ô... em đau lắm... rất rất đau... ô ô... Hưng ca, tha cho em, tha cho em."

Hai mắt Tiết Hưng đỏ ngầu, hơi thở ồ ồ phả ra nồng đầm mùi rượu, hắn thô lỗ túm lấy tóc của Trương Hạc Phi kéo lên, nhìn trừng trừng vào gương mặt đẫm nước mắt của cậu.

"Đau sao? Đồ biếи ŧɦái nhà cậu đáng lý ra phải sướиɠ muốn chết mới đúng chứ."

Nói đoạn, hắn mạnh mẽ ấn đầu Trương Hạc Phi xuống giường, không ngừng dập cái eo xuống thắt lưng gầy yếu của thiếu niên, côn ŧᏂịŧ trướng lớn xỏ xuyên qua huyệt nhỏ bé, tràng thịt bị ma sát đến nổi bọt máu ầng ậc, mép thịt sưng đỏ căng tràn tựa hồ sắp nổ tung.

Trương Hạc Phi bị y đẩy mạnh dồn dập đến sắp tắt thở, tay nắm thành nắm đấm nhỏ, nức nở lắc đầu.



"Em không phải biếи ŧɦái... em không phải... ô ô... anh đừng động nữa, em đau lắm... ô ô... phía sau... rách mất..."

Lực hút. Nhiệt độ nóng bỏng. Tiếng van xin vừa đáng thương vừa kí©ɧ ŧìиɧ... tất chắn như muốn thiêu đốt đầu óc của Tiết Hưng.

Bộ dạng của Trương Hạc Phi thật sự quá mê người.

Nghĩ đến một màn vừa rồi, người đàn ông lạ mặt kia say đắm hôn môi với đồ đê tiện này liền chọc hắn sôi máu.

Nếu hắn đến trễ, có lẽ người đang cưỡi trên người Trương Hạc Phi hiện tại là tên khốn kia đi.

Giả!

Tất chắn là giả!

Tiết Hưng căm hận nghĩ, bàn tay to chụp lấy cánh mông phì nộn của thiếu niên không ngừng niết mạnh, niết đến người kia đau đến khóc thét.

"Ngay từ đầu... Cậu lợi dụng bọn nhỏ chỉ để tiếp cận tôi phải không?"

Nói đoạn, hắn gạt phắt hai bàn tay yếu ớt đang chống đẩy bụng của mình ra, thô lỗ dang hai chân thon gầy của thiếu niên sang một bên mà điên cuồng đâm thọc, thỏa mãn nghe tiếng khóc đứt quãng của Trương Hạc Phi ngày một lớn hơn.

Người kia bị đâm đến nước mắt giàn giụa, thắt lưng tưởng chừng muốn gãy làm đôi, phía dưới đau đớn lợi hại... Cảm giác như có lợi kiếm vừa dài vừa bén... không ngừng cạo từng vách thịt bên trong.

"Em không có... em không có... không có lợi dụng bọn nhỏ... nhưng là... ô ô... em đúng là... ô ô... thích...."

Nói giữa chừng, lại không khỏi nhớ đến vẻ mặt lạnh căm căm của Tiết Hưng ngày đó, đáy lòng bỗng dưng dâng lên từng đợt chát đắng... bộ dạng của người trong lòng cậu bấy lâu nay... sao có thể... sao có thể xấu xí đến như vậy?

Ngày hôm đó, Tiết Hưng vừa đi làm về khuya, chưa kịp thay quần áo đã ngủ gục trên bàn. Lúc đó, hắn vừa dỗ hai đứa nhỏ từ trong phòng ngủ bước ra... nhìn thấy một màn như vậy bỗng đầu óc liền nóng lên... không nén nổi tình cảm đang đè nén bấy lâu... cứ thế hôn người ta rồi.

Chỉ là không ngờ Tiết Hưng lại đột ngột tỉnh dậy, ánh mắt nhìn mình vô cùng kinh sợ và chán ghét, chưa kịp phản ứng lại đã bị quăng ngã, một cái tát như trời giáng của hắn triệt để dập tắt ảo tưởng bấy lâu.

Trương Hạc Phi nhục nhã mà rời khỏi, hai chân nhẹ như bông, đi đường cũng không còn cảm giác.

Sau đó, cậu không dám đi tìm Tiết Hưng nữa. Quy quy củ củ mà làm xong việc của mình liền về căn hộ được thuê của mình.

Mấy ngày sau, trong tiệc mừng hằng năm của công ti... Cậu bị một đàn anh quấy rối, bởi vì thấp hơn người ta mà không đỡ được,cứ thế bị người ta hôn rồi. Tiết Hưng lại vô tình bắt gặp một màn này....

Hắn như phát điên mà kéo người vào trong xe, vừa về đến nhà đã đẩy cậu lên giường, mặc cho cậu quỳ xuống van xin, hắn vẫn hung hăng dùng tay xé rách quần áo của thiếu niên vứt sang một bên.

Kế đến, loại chuyện nhục nhã này không ngờ lại xảy ra đối với bọn họ...

Trương Hạc Phi hối hận.

Hoàn toàn hối hận. Cậu thậm chí còn không muốn nghĩ đến tình yêu vô vọng này nữa. Thực tra Trương Hạc Phi là một người rất nhát gan, dũng cảm toàn bộ cuộc đời cậu có được chắc đều để dành cho cái hôn tối đó rồi.

Trương Hạc Phi biết đã đến lúc phải tỉnh mộng.

Cậu chỉ mong được thoát khỏi gọng kìm như sắt đá của Tiết Hưng, giữ lại cái mạng nhỏ.

Thiếu niên không chịu nổi thống khổ dày vò thân xác, run rẩy hướng Tiết Hưng đang trong bộ dạng phát cuồng... đớn hèn cầu xin.

"Tiết Hưng ca... xin anh tha cho em... ô ô... là em sai rồi... em không nên có loại suy nghĩ đó với anh. Cầu anh... cầu anh... tha cho em... em sẽ biến khỏi đây... mãi mãi cũng không quấy rầy anh nữa."

Tiết Hưng nghe hắn nói liền cười gằn, bị rượu huân đến đầu óc đều muốn đảo lộn, bỗng nhiên cảm thấy bộ dạng của Trương Hạc Phi rất ngứa mắt, thế nên không cần nghĩ nhiều đã đưa tay tát thật mạnh vào mặt của thiếu niên mấy cái rồi.

"Hô..."

Trương Hạc Phi choáng váng, trong đầu liên tục vang lên tiếng ong ong, hai bên má nóng rát đau nhức không thôi, đầu lưỡi bị răng non giảo phá đến rách đi, máu tươi từ trong khoang miệng lập tức trào ra ngoài.

Nam nhan nhấc người phía dưới lên, hung hăng đâm chọc, thỏa mãn nghe thanh âm nghẹn ngào của Trương Hạc Phi vang lên bên tai, hắn tàn nhẫn rít lên.

"Nhớ những lời mà cậu nói...cút càng xa càng tốt."

...

"Bên trong... nhất định là bọn chúng ở bên trong." Nam nhân trung niên kích động đến đỏ mắt, hướng đội chắnnh vệ điên cuồng gào thét.

"Còn không mau tiến vào đó, bắn chết hắn đi, đứng ở đây làm gì?"

Đội trưởng Lục khó xử nhìn ông ta, thấp giọng nói.

"Chủ tịch, bên kia đều là hóa chất dễ gây cháy nổ, khi nổ súng có thể xảy ra hỏa hoạn lớn. Hiện tại, chỉ có thể âm thầm lẻn vào đó tìm người thôi."

Ông còn chưa nói đến là cấu trúc mấy cái nhà máy này rất phức tạp, phòng ốc lộn xộn, ngã rẽ nhiều vô cùng, người mới vào sẽ dễ dàng bị lạc, lỡ Mục Thiểm Tây còn có đồng bọn thì bọn họ phải hi sinh vô ích rồi.

Nam nhân trung niên chính là chủ tịch thành phố B, Lâm Đình Quốc, cha ruột của Lâm Ngọc Phỉ, mấy ngày qua ông ta đã chịu đựng nỗi đau mất đi con trai út, đứa nhỏ mới được tròn mười tuổi kia xảy ra tai nạn trên chuyến xe cùng bạn học, nay lại chứng kiến con trai lớn bị người vặn gãy cổ, hạ bộ cũng bị đạp nát... hỏi ông làm sao không thể tức giận.

Lâm Đình Quốc phát cuồng, hận không thể nhảy vào đó ăn tươi nuốt sống Mục Thiểm Tây, ông ta gào khan đối với Thiên Bác.

"Đồng chí Triệu, hắn đừng quên Mục Thiểm Tây là tử phạm đào thoát, lệnh bắn hạ không cần giam giữ đã được cao tầng ban xuống, cậu còn chần chờ làm cái gì? Đợi hắn trốn thoát sao? Nếu người trốn thoát rồi cậu có chịu trách niệm nổi không?".

Triệu Thiên Bác bị rống đến màng nhĩ đều phải rách, hắn nhíu mày, xoa xoa ấn đường đang cau chặt lại.

"Đồng chí Lâm, không phhắni tôi không muốn bắt hắn... chỉ là hiện tại rất có khả năng hắn đang giam giữ em trai của tôi, sơ sẩy một chút sẽ mất thêm một mạng người, tôi không dám tùy tiện làm bậy."

Lâm Đình Quốc tức giận đến gương mặt đều đỏ bừng, không ngừng la lối.

"Con tin cái gì? hắn đó là một tên điên, nói không chừng em trai của cậu cũng bị hắn gϊếŧ chết chôn xác ở đâu đó rồi không chừng... còn ở đây chần chừ, tôi thấy đây là hắn sợ chết... nhút nhát không muốn tiến vào bắt hắn thì có."

Lời Đình Quốc nói càng lúc càng quá trớn, chọc Triệu Thiên Bác nổi giận, hắn lạnh giọng đáp trả hắn.

"Đồng chí Lâm, tôi đã có chỉ thị từ cấp trên, họ đều thống nhất phải ưu tiên mạng sống của người dân, nay quân đội cũng đã được điều đến... hắn có mọc cánh cũng khó thoát, nếu ngài tiếp tục cản trở ở đây... đừng trách tôi phhắni sử dụng biện pháp mạnh."

Lâm Đình Quốc giận điên người, vừa định tranh cãi một phen liền bị một cánh tay từ phía sau vỗ vỗ trấn an.

"Lục trưởng Bùi."

Bùi Học Quy thở dài nói với ông ta .

"Đồng chí Lâm, tôi biết nỗi đau mất con đối với anh là quá lớn, nhưng xin anh hãy vì đại cục."

Lâm Đình Quốc nhấp nhấp môi muốn nói thêm gì nữa nhưng nhìn thấy tinh quang trong mắt của đồng bạn liền im bặt.

Nên nhớ, Bùi Thần Siêu cũng là con trai của Bùi Học Quy!

Ông ta sẽ để yên cho Mục Thiểm Tây bị người của Triệu Thiên Bác bắt đi sao?

Nghĩ cũng đừng nghĩ.

....

Mục Thiểm Tây loạng choạng bò ra từ trong đống đổ nát, sắc mặt cực kỳ khó coi, bên tai đau xót vô cùng, có lẽ vì tiếng nổ thật lớn khiến hắn bị điếc tạm thời nên không thể nghe thấy gì nữa.

Hắn cúi đầu nhìn Cố Nhạc Lăng đang nhắm nghiền hai mắt trong lòng mình không khỏi thở phào một hơi, gương mặt thanh tú có chút tái nhợt nhưng vẫn chưa đến mức trắng xanh như xác chết, cũng may là khi căn phòng run rẩy chuẩn bị sập xuống, hắn đã kịp ôm người tránh ở một góc khuất mới tránh khỏi bị tường sập đập chết.



Sau trận nổ, lửa bắt đầu lan nhanh đến khó tin, chỉ trong mắt thường mà đã cháy đến chân của mọi người.

Lâm Đình Quốc kinh sợ nhảy sang một bên, lắp bắp nhìn mấy khu biệt xưởng vừa nổ vừa cháy, tiếng động lớn vang trời, ngọn lửa hung hăng càn quét khắp nơi, gặp phải hóa chất thích hợp liền vui vẻ nổ tung một trận.

Thiên Bác vừa giận vừa sợ hãi, nắm chặt tay quát lớn.

"Là ai đã nổ súng? Không phải tôi đã nói là tuyệt đối không được tùy tiện nổ súng rồi sao? Bên kia là rừng nhân tạo, lửa bắt nhanh lắm biết không?"

Phía sau rừng nhân tạo có người ở... người dân sinh sống cũng khá nhiều, còn chưa kể đến kiểm lâm viên còn đang trong ca trực.

Còn chắn... Cố Nhạc Lăng vẫn còn ở trong đó.

Lửa cháy ngày càng lớn, đội trưởng Lục không thể gọi cho mấy đội lính cứu hỏa, gấp rút đến đây.

Đương lúc dầu sôi lửa bỏng đó, một bóng người cao lớn nhanh như chớp đã chạy vào trong đám cháy, Thiên Bác chỉ kịp kêu lên. "Ngạc Niên" đã không thấy người đâu nữa.

...

Mục Thiểm Tây cẩn thận bế người đi sang một lối khác chứa ít thùng hóa chất hơn, tuy nhiên lửa vẫn còn quá lớn, gương mặt xinh đẹp bị nhiệt lượng thiêu đến đỏ bừng, khói bắt đầu bốc lên cuồn cuộn, người trong lòng hắn bắt đầu ho khan kịch liệt, thiếu niên thở hổn hển, liên tục cựa quậy để tìm một nơi nào thoáng hơn một chút để hít thở nhưng bất thành.

Mục Thiểm Tây hết cách đành phải đặt người xuống, ánh mắt liếc đến cái xô đọng lại nước mưa, nước bên trong đều là màu vàng nhạt, chứng tỏ không sạch sẽ gì cho cam, nhưng có vẫn tốt hơn không.

Hắn cởϊ áσ ngoài ra, nghiến răng giũ sạch bụi bẩn bám trên đó rồi mới đắp lên mặt Cố Nhạc Lăng, sau đó dùng xô nước xối ướt người, bắp đùi tinh tráng bị xối ướt rõ mồn một dưới lớp quần.

Mục Thiểm Tây vuốt ngược mái tóc rũ trước trán ra phía sau, để lộ gương mật xinh đẹp như điêu khắc, đuôi mắt cong cong dễ nhìn giờ đây lại thêm mấy phần sắc lạnh.

Hắn mím môi, ôm Cố Nhạc Lăng vào ngực, một tay giữ cái áo nhăn nhúm che lại gương mặt của cậu, nhẹ giọng dỗ dành.

"Bảo bối, kiên nhẫn một chút. Chúng ta sẽ an toàn rời khỏi nơi này. Chỉ cần kiên nhẫn một chút nữa..."

Cố Nhạc Lăng nào còn nghe được hắn nói gì, hầu kết chuyển chuyển mấy cái... một trận tanh mặn vọt ra khỏi cổ họng, tràn ra khỏi khóe miệng... dính vào áo của hắn.

...

Khu hóa chất quả thực rất rộng lớn , lửa cháy lại quá dữ dội, tầm nhìn của hắn bị lửa che khuất, không phân biệt đâu là lối ra, nhìn Cố Nhạc Lăng trong lòng mình ngày càng hô hấp chậm đi không khỏi sốt ruột, nghĩ nghĩ lại đổi sang hướng khác... là nơi có gió thổi vào.

Chỉ là đột nhiên, bên tai hắn bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, tức thì cảm giác đau nhói khiến hắn phải quỵ xuống, phía trước bị một làn khói nâu bao phủ, không thể thấy được gì.

Mục Thiểm Tây cố nén cơn đau ở chân, để thiếu niên nằm ở một nơi lửa không thể bén tới, sắc mặt âm trầm nhìn về nơi phát ra tiếng súng.

Người vừa mới nổ súng bị làn khói che mất tầm nhìn, nhất thời không thể thấy mục tiêu, hí mắt cảnh giác nhìn xung quanh, họng súng vẫn còn đang bốc khói.

Mẹ nó, quên mất mấy cái thùng rỗng chết tiệt ở đây...

Nếu là loại chất lỏng kỳ quái nào đó... nói không chừng gã cũng sẽ bị nổ chết.

Tạp âm quá mức ầm ĩ, khiến gã không thể nghe thấy tiếng bước chân của mục tiêu, cẩn thận lùi lại mấy bước, họng súng đen ngòm chĩa vào đám khói.

Nhanh như chớp, cổ họng của gã liền có cảm giác thít chặt lại, gã há hốc mồm, đấm mạnh vào cánh tay rắn chắc của cái tên vừa mới đột ngột xuất hiện theo bản năng.

Mục Thiểm Tây nào chịu bỏ qua cơ hội này, hắn cắn răng, siết chặt cánh tay hơn một chút, cười lạnh khi nghe tiếng nghẹn khí "khặc khặc" của gã.

"Là mày phóng hỏa?"

Tên kia thầm than trong lòng, người này sức lực quá mức kinh khủng, chứ như một con trâu điên vậy, hai chân của gã tựa hồ không chạm đất, cổ bị ép tưởng chừng sắp đứt lìa, tuy nhiên gã cũng là sát thủ có trải qua huấn luyện, nhanh trí dùng hai chân mạnh mẽ kẹp lấy đùi trong của Mục Thiểm Tây siết mạnh, dù Mục Thiểm Tây đã nhanh mắt nhận ra ý đồ của gã nhưng cuối cùng cũng bị mất thăng bằng... hai người cứ thế ngã ra đất.

Mục Thiểm Tây tựa như con chó điên cắn mãi không buông, hai tay ôm lấy đầu của gã... ra sức vặn gãy. Thế nhưng tên này không có tóc, hơn niêna gã còn bị lửa hun đến một thân nhớp nháp mồ hôi, toàn thân trơn tuột, hắn không cách nào cố định được da thịt đành đưa tay xuống cổ gã, nghiến răng bóp chặt.

Mẹ nó!

Đau quá đi!

Gã đầu trọc trợn trắng hai mắt, hai chân quẫy đạp, cố gắng tránh khỏi Mục Thiểm Tây nhưng bất thành... gã tuyệt vọng vùng vẫy, súng trong tay điên cuồng nhả đạn vang lên mấy tiếng nghe vô cùng rát tai.

Trong nháy mắt, viên đạn mơ hồ xuyên thủng cái thùng được sơn đỏ, dấu hiệu chắnnh báo bị phản ứng bên trong thùng làm cho vặn vẹo, cuối cùng...

Mục Thiểm Tây chỉ kịp nhìn thấy một màu đạo ánh sáng mang theo nhiệt độ kinh người ập đến. Sau đó, hắn không còn nhận biết được gì niêna.

...

Hữu Hữu đập đập cánh tay của Tiết Hưng, tay chụm thành loa hô lớn.

"Ba ba, điện thoại, điện thoại đang reo."

Tiết Hưng bị con trai đánh tỉnh khỏi trận ngơ ngác, xoa đầu nói cảm ơn nhóc rồi cầm điện thoại nhấn nghe.

"Tiết Hưng, mấy đứa nhỏ đi học về chưa?". Giọng nói đầu dây bên kia chính là chú Lý, ngữ điệu của ông rất gấp gáp, mang theo hoảng sợ cùng lo lắng.

Tiết Hưng nhìn qua Toàn Toàn và Hữu Hữu, hơi khó hiểu nhưng cũng lễ phép trả lời.

"Mấy đứa nhỏ tan học sớm, con vừa mới đưa chúng về tới nhà đây."

Chú Lý thở ra một hơi, giọng nói vì tuổi tác có chút khàn đi, nghe kỹ mới có thể hiểu rõ.

"Vậy thì may quá! chú mới xem trên ti vi với lão Lâm, thấy khu công nghiệp gì gì đó nơi cháu sống có nổ lớn, lửa đốt cháy chắn một dãy rừng ấy... khi người ta quay đến trường học của hai đứa nhỏ bị lửa lây sang... chú sợ lắm, giờ nghe cháu nói vậy chú cũng yên tâm."

Tiết Hưng hơi sững sờ.

Trường học xảy ra hỏa hoạn?

Toàn Toàn quấn lấy một chân của hắn, thấp giọng hỏi.

"Ba ba, có chuyện gì?"

Tiết Hưng sờ sờ đầu con trai, lưỡng lự nói.

"Không chừng ngày mai Hữu Hữu và Toàn Toàn không được đi học rồi."

Hữu Hữu liếc em trai song sinh đang hưng phấn đến nhảy chân sáo, im lặng uống hết ly sữa của mình.

"Cháu đó, cũng phải cẩn thận, còn phải nhớ dặn dò hai đứa nhỏ không được tùy tiện động vào đồ điện trong nhà, bếp gas cũng không được động vào luôn."

Tiết Hưng cảm động hàn huyên với ông mấy câu rồi tắt máy. Khi quay lại đã bắt gặp đôi mắt trong veo của hai đứa con trai nhìn mình chằm chằm, không khỏi nghi hoặc hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

Toàn Toàn chạy đến ôm chân của hắn, ngữ khí nũng nịu nói.

"Nếu ngày mai không có đi học, Ba ba và chú Tiểu Phi đưa bọn con đến hắnng viên chơi được không? Mấy ngày rồi con không được gặp chú ấy, con nhớ chú ấy lắm."

Toàn Toàn bình tĩnh mang ly đi rửa, không quay đầu lại cất tiếng.

"Chú ấy đã hứa nếu tuần này bọn con nghỉ học, chú ấy sẽ cùng Ba ba dẫn bọn con đi chơi đấy."

Tiết Hưng nghe hai đứa nhỏ nói liền lặng người đi, không biết phải nói gì...