Chương 29: (H) Tập Nói

Ẩm thấp.

Bốc mùi.

Đây là tất chắn những gì hắn có thể cảm nhận được.

Người đàn ông bước đến mở cửa sổ, không khí bên ngoài lập tức tràn vào,gã vui vẻ nhếch miệng nói với đàn em.

"Tao nói, bọn cảnh sát không thể nào ngờ được chúng ta lại giấu thằng ranh này ở đây."

Những người khác tỏ ra rất kính phục hắn.

Một tên sờ sờ trần nhà, vẻ mặt hứng thú hỏi.

"Đại ca, anh tìm được tầng hầm này ở đây vậy?"

Người được gọi là đại ca kia chính là kẻ cầm đầu bọn bắt cóc, mấy ngày nay gã cùng đồng bọn đang lẩn trốn sự truy nã của cảnh sát, tìm nơi bí mật ẩn giấu con tin.

"Là nơi lẩn trốn lúc trước của Xích Đế, năm đó ổng cùng một vài thân tính mang vàng bạc đến đây cất giấu, tao còn là chân chạy vặt... chôm được vài thứ."

Nói đoạn, gã đưa tay vỗ vỗ khung cửa dính đầy bụi, gã nhăn mặt, ho khù khụ.

Thanh niên nằm dưới bị tiếng động này làm cho tỉnh, nhưng vì bị trói chặt nên không thể cử động, chỉ im lặng nhìn bọn người hung hăng trước mặt bằng ánh mắt sâu thăm thẳm.

"Nó tỉnh rồi."

Người đứng gần nhất thử dùng chân đá đá con tin.

Gã phủi tay, nhếch miệng ngồi xổm trước mặt thanh niên, ánh mắt có chút kinh ngạc.

"Mạng dai thật."

Bọn chúng cũng không ngờ tên này bị gã đánh đến vẹo cổ nhưng vẫn còn sống, mắt còn mở trừng trừng ra đấy.

Một đứa sống trong nhung lụa không hề bị hoảng sợ trong hoàn cảnh này, quả là có chút vi diệu.

Chưa hết, cái thằng kia còn đảo mắt nhìn bọn họ hết một lượt rồi bỗng cười khì khì.

Tầng hầm vốn chỉ có một chút ánh sáng le lói chiếu vào, không khí bí bách lại thêm tiếng cười âm trầm bất thường của thanh niên càng khiến cho mọi thứ trở nên đáng sợ.

Tám người có chút lạnh sống lưng, họ có cảm giác như kẻ bị trói ở đây không phải là thằng ranh kia mà chính là họ.

Nghẹt thở. Khó chịu.

Lạnh gáy.

Mắt chột là tên đầu tiên nổi giận, một cước tống vào bụng con tin, hắn mất kiên nhẫn gầm lên.

"Thao mẹ nó. Còn cười nữa liền vặn gãy cổ mày."

Thanh niên lập tức phun ra một bún máu, mặc dù không còn cười thành tiếng nhưng vẫn nhe hàm răng trắng tinh nhuốm đầy máu tươi trông vô cùng quỷ dị.

Gã đàn ông siết chặt tay.

Mẹ nó. Đồ thần kinh.

Trong lòng gã thầm có tính toán, nhận tiền xong sẽ gϊếŧ chết thằng nhóc này, vứt thật xa...

Mẹ kiếp. Vốn dĩ định tha cho nó.

Nếu không vì...

Nhớ đến đồng bạn bị đá đập chết tươi kia, gã nghiến răng nghe ken két.

Bọn con nhà giàu đúng là không thể xem vẻ bề ngoài...

Có trời mới biết, lúc bọn gã trốn cảnh sát về liền thấy thằng ranh này đã cởi dây trói, trên tay là tảng đã dính đầy máu tươi, tên trông giữ nó cũng bị đập cho não tủy văng khắp nơi....

"Nói với ba mày, chuẩn bị ba trăm triệu NDT,chỉ được đuqa một người đến giao tiền, một tay giao tiền, một tay nhận người."- Mắt chột hung hăng đạp lên người của thanh niên, thô lỗ áp điện thoại vào tai hắn.

Giọng nói bên đầu dây kia có gấp gáp.

"A Uyên, con không sao chứ?"

Mục Thiểm Tây không đáp, tầm mắt đảo qua đảo lại trên chân của Mắt chột đang đạp trên người hắn . Người đàn ông sốt ruột nắm lấy tóc hắn, kéo mạnh, giận dữ quát.

"Thành thật một chút cho tao. Nói."

Mục Thiểm Tây nuốt xuống một ngụm máu đang chực trào ra, không những không thấy đau mà sợ mà còn vươn đầu lưỡi liếʍ sạch máu còn đọng trên môi.

Gã mất hết kiên nhẫn, đoạt lấy điện thoại, tự thân bàn điều kiện với Mục gia, ánh mắt lạnh băng nhìn người nằm dưới đất như vật chết.

"Ba trăm triệu chia cho tám người...không đủ a."Mắt chột nghe thấy thanh niên lẩm bẩm điều gì không khỏi tránh xa nó ra một chút.

Mẹ. Đồ thần kinh.

Giữ mạng nó đến ngày mai. Xong việc, xử lý luôn người giao tiền.

Bọn họ có tám người, trong tay đều súng, còn có thiết bị theo dõi, đảm bảo không ai qua mặt được.

Mục Thiểm Tây khó khăn quay mặt vào tường, hắn có thể nghe tiếng xương cốt răng rắc.

Chậc.Đau muốn chết.

Có điều. Nơi này... thật thích....

Bọn người bắt cóc cũng không ngờ rằng thiết bị theo dõi kia lại "lừa" bọn họ.

Bọn Mục gia kéo đến hơn khoảng mười người thế mà cái máy không báo lấy một tiếng động.

Cũng may là lợi thế về quen thuộc địa hình, bắn súng không tồi, bọn người đến giải cứu hắn chết gần hết.

Chỉ có điều, lúc mở cửa tầng hầm... người đã biến mất. Gã điên tiết đạp cánh cửa một cái, mặt đỏ lừ quát.

"Tìm người."

...

Bốn người băng qua cánh rừng sâu, ai nấy đều chạy trối chết không dám dừng lại.

Chỉ có Mục Thiểm Tây là an nhàn được người cõng trên lưng.

Cũng không phải...

Nếu không nhìn cái cổ như sắp bị xoay ngược lại của cậu thì trông có vẻ khá an nhàn đấy.

Bọn họ có tất chắn bốn người, một người dẫn đường, hai người thay phiên nhau cõng người còn lại.

Đường còn xa, mà sức người có hạn...

Đoàng.

Người cõng Mục Thiểm Tây bất ngờ bị trúng đạn, y quỵ xuống, lập tức trào máu mà chết.

Cũng may là Mục Huyền đã nhanh chóng đỡ lấy Mục Thiểm Tây. Nếu không với thương tích của hắn hiện tại, ngã một cái liền xong đời.

Người dẫn đường cau chặt mày, giúp Mục Huyền đem người vào bụi rậm lẩn trốn, thở hổn hển một hồi rồi mới run rẩy đeo tai nghe lên.

"Tam gia, bọn chúng đang truy lùng sát phía sau... ngài nói phải làm sao để đưa cậu chủ về an toàn đây"

Đầu dây bên kia yên lặng một chút, lát sau mới lên tiếng.

"Đánh lạc hướng chúng."

Mục Huyền ngẩn ra, mồ hôi chảy ra cũng không thèm lau.



Đánh lạc hướng?

Làm thế nào?

Bất chợt, người tưởng chừng đã ngủ yên trên vai y cũng thức giấc, hắn nhe răng mỉm cười.

"Mục Huyền sẽ giúp chúng ta, không cần lo."

Nhìn nụ cười của thanh niên ít hơn y mấy tuổi kia... chợt cảm thấy... lạnh người.

Người dẫn đường tựa như ngộ ra điều gì đó, phức tạp nhìn một hồi rồi mới đáp.

"Tôi hiểu rồi. Tam gia."

...

Mục Thiểm Tây bị một trận tê nhức ở cổ làm cho tỉnh giấc, hắn chau mày, khó chịu lắc lắc cổ một hồi, người trong lòng cũng vì thế mà thức dậy theo, ngọ nguậy trên người cậu một hồi.

À. Nhớ ra rồi.

Đêm qua Cố Nhạc Lăng "giở chứng", vừa khóc nức nở vừa kêu "đau" gần mấy tiếng đồng hồ.

Hắn vừa đau lòng, vừa cảm thấy phiền toái.

Ban đầu, Mục Thiểm Tây cũng đã dự định bỏ đi, nhưng gần đây cậu cũng đã hình thành thói quen ngủ chung với Cố Nhạc Lăng, căn bản vắng cậu liền không thể yên giấc.

Vì thế nên kiên nhẫn một chút, thử ôm người lên ghế dỗ dành, không ngờ lại nín thật...

Bất giác, hắn cũng ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Rốt cuộc hắn là đang dưỡng tình nhân hay là nuôi con trai vậy?

...

Cố Nhạc Lăng chép miệng, khó chịu rút vào l*иg ngực của Mục Thiểm Tây, ngọng ngịu kêu

"Đau đau."

Hắn tức giận đến bật cười, đặt bát cháo vơi hơn phân nửa lên bàn, nghiến răng vỗ vào mông thiếu niên mấy cái.

"Là no. Không phải đau."

Người kia vẫn cố chấp lắc đầu liên tục, không ngừng kêu "au au" rồi nhìn bát cháo như gặp phải vật gì đáng sợ lắm vậy, một mực nháo loạn không muốn ăn tiếp.

Mục Thiểm Tây từ bỏ, hắn vốn không phải là người kiên nhẫn.

Dỗ được người này tập ăn đã không dễ, nói không chừng chút nữa liền nôn ra như mấy lần trước. Tuy mắt của Cố Nhạc Lăng đã không còn sưng nhưng thị lực vẫn chưa phục hồi, sinh hoạt hơn phân nửa đều dựa vào Mục Thiểm Tây, có điều hắn vẫn tận hưởng điều này mà không một chút ghét bỏ.

Hắn dí dí ngón tay lên đầu cậu, ngữ khí thập phần trêu đùa.

"Vật nhỏ thật đáng thương. Đã bị câm còn bị ngốc?"

Quả thực, Cố Nhạc Lăng đã hoàn toàn trở thành một người ngốc.

Nếu không làm sao có chuyện nàng lại hướng Mục Thiểm Tây làm theo mọi thứ hắn ám thị?

Cố Nhạc Lăng ngơ ngác không hiểu sao bị hôn mấy cái liên tục.

Mục Thiểm Tây chỉ cười nói.

"Người ngốc thì có phúc của người ngốc."

Cứ như vậy bây giờ cũng rất tốt,xem như là hắn tình nguyện nuôi thêm một đứa "con trai" nhược trí.

Cố Nhạc Lăng như bây giờ. Hắn thích.

Mục Thiểm Tây cũng không phải không rõ điều này, chỉ là không muốn chữa trị cái đầu bị đánh hỏng của cậu .

Rất thích như bây giờ.

Một người làm theo tất chắn những gì hắn muốn mà không mang theo tạp niệm.

Đây là vật nhỏ của hắn. Vật nhỏ của riêng hắn.

Không phải là Cố Nhạc Lăng, cũng không phải là anh vợ quái quỷ gì gì đó.

Phải rồi. Chỉ là vật nhỏ của hắn thôi.

Mục Thiểm Tây mãn nguyện chôn đầu vào đường cổ trắng ngần của thiếu niên, hít một hơi thật sâu hương thơm quen thuộc, không nhịn được lại liếʍ cắn một chút.

Cố Nhạc Lăng nhíu mày, bất mãn kêu "au au", tay đẩy đẩy đầu hắn ra.

Sinh lực của nam nhân này luôn tràn trề, nhất là buổi sáng.

Mục Thiểm Tây thở dốc một hồi, bàn tay theo thói quen mò xuống qυầи ɭóŧ bên trong của thiếu niên, dịu dàng xoa nắn dương v*t mềm mại kia.

Cố Nhạc Lăng cảm thấy kì quái liên tục vặn vẹo người, nơi nhạy cảm bị người chạm vào quả thực có chút... khó chịu.

Hơi thở của người đang ôm thiếu niên ngày càng thêm thô nặng, ngón tay hắn linh hoạt vuốt ve mặc cho Cố Nhạc Lăng bất lực giữ cổ tay cậu.

"Au au."

Mục Thiểm Tây gặm tai cậu một cái, thấp giọng dạy dỗ.

"Không phải đau. Đây là sướиɠ."

Vật trong đũng quần hắn cũng sắp căng rách, sống lưng nhạy cảm của thiếu niên vô tình chạm phải liền có hơi... rụt lại một chút.

Vật yếu hại bị người xoa nắn, không ngừng mạnh mẽ sờ sờ bóp bóp, kɧoáı ©ảʍ trùng trùng điệp điệp khiến cậu vô thức rêи ɾỉ... thậm chí còn hơi ưỡn người một chút theo nhịp.

Qυყ đầυ run run, theo nhịp tay đều đặn của Mục Thiểm Tây liền mau chóng đạt cao trào.

Nhìn mảng dịch gần như trong suốt trên trên tay, bóp bóp mặt thiếu niên.

"Người kì quái. Ngay cả tinh tr*ng cũng kỳ quái."

Nhìn không giống như tϊиɧ ŧяùиɠ của nam giới, mà có điểm giống dịch thủy của phụ nữ khi làʍ t̠ìиɦ.

Thiếu niên gương mặt đỏ bừng còn do dư vị cao trào, chắn người nhũn ra, há miệng liều mạng thở dốc

....

Có điều Mục Thiểm Tây ghét nhất khi quan hệ.

Không có bαo ©αo sυ.

Cố Nhạc Lăng là người duy nhất cậu thích chơi trần...

Ai bảo cái huyệt nhỏ của cậu làm hắn mê mệt như vây.

Hắn rất luôn mạnh bạo dù tiểu huyệt có hay chảy máu. Nhưng hôm nay, có lẽ thói quen đó sẽ bị phá vỡ vì hắn đã bắt đầu biết đau lòng người này rồi.

Mục Thiểm Tây mải mê làm tiền hí cho thiếu niên, mà người kia có vẻ rất sợ làm chuyện đó, liên tục giãy giụa, không ngừng kêu đau.

Chất dịch trong suốt chhắny đến mép đùi trong, thậm chí còn dính trên quần của Mục Thiểm Tây, hai chân trắng nõn run run bị một tay cậu nâng lên, tay còn lại vẫn hăng say vuốt ve hậu huyệt hồng hào.

Cố Nhạc Lăng vùng vẫy một hồi cũng không thoát khỏi, lo sợ chôn mặt vào ngực của hắn, ngón tay siết chặt vạt áo, thấp giọng nức nở.

Nói cho cùng, loại chuyện này đã thành ám ảnh tâm lý của cậu, dù cho là có bị ngốc đi vẫn không cách nào bình thả đón nhận

....

Nắng chiều len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu vào nửa gương mặt tuấn mỹ của Mục Thiểm Tây làm hắn trông có vẻ ôn nhu hơn thường ngày.



Tuy nhiên, nếu không tính loại chuyện hắn đang làm thì càng ôn nhu hơn rồi.

Nhờ có khúc dạo đầu nên thiếu niên ít ăn đau hơn, nhưng chắnm giác trướng muốn rách vẫn không biến mất, vẫn sợ hãi theo bản năng sờ sờ vật to lớn kinh người kia đang chôn sâu vào cơ thể mình.

Không khác mấy.

Cảm giác cũng thích không kém.

Thậm chí còn có phần dễ đi vào hơn bình thường, người kia cũng không khóc như sắp tắt thở, lỗ tai hắn cũng thảnh thơi.

Tuy nhiên, Cố Nhạc Lăng vẫn khó chịu, cậu không ngừng với tay ra sau, một mực muốn lấy thứ kì quái kia ra.

Lập tức, cổ tay liền bị người phía sau giữ chặt, dùng miệng ngăn chặn những tiếng phàn nàn của thiếu niên, phía sau cũng thâm nhập sâu hơn một chút.

Mục Thiểm Tây làm rất vội vàng, thiếu niên bị động tác của hắn làm cho kinh sợ.

Cố Nhạc Lăng ngồi trên người hắn, eo bị khống chế, cánh mông nõn nà liên tục va đập, hoa huyệt cật lực cắn nuốt phân thân thô tím, xung quanh bao phủ một loại chất dịch lành lạnh, lầy lội bất kham, trên ghế cũng dính không ít.

Tư thế này khiến hắn đi vào rất sâu, sâu đến đáng sợ. Trái lại với những lần trước, thiếu niên không khóc mà còn nhẹ giọng rêи ɾỉ, vụng về lặp lại từ duy nhất cậu học được.

"Ân... Đau...ân..a...đau."

Hắn mê chết giọng nói đáng yêu này, hung hăng cắn cắn gáy thiếu niên một hồi, va chạm dưới thân ngày càng mãnh liệt như muốn đâm hỏng cậu.

Nhạc Lăng run lên, đôi mắt ẩm ướt, mơ màng, dùng tay trái còn nguyên vẹn nắm lấy hai tiểu hồng đậu đã cứng lên của mình, ngây ngô xoa nắn.

Tiếng rêи ɾỉ trầm thấp gợi chắnm của Mục Thiểm Tây cùng với thanh âm khàn khàn, non nớt của thiếu niên chậm rãi hòa vào nhau, tạo thành một bản giao hưởng mờ ám, kí©h thí©ɧ chưa từng thấy.

Hắn ghì chặt eo của cậu, qυყ đầυ thô nhọn đang hung hăng chà xát với vách thịt lập tức phun trào.

Nguồn nhiệt nóng bỏng kí©h thí©ɧ người phía trên đến hét lớn, ngón tay vò nát vạt áo đang nắm chặt.

Mục Thiểm Tây buông tay, khí lực kinh hồn trên eo cũng giảm bớt, Cố Nhạc Lăng mệt mỏi ngã gục trên người hắn, hai chân vô lực rũ xuống, quần ngủ còn mắc lại ở cổ chân lộ ra phần thịt đùi trắng mịn kia in đầy dấu tay vừa to vừa đỏ.

Nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, làʍ t̠ìиɦ với vật nhỏ... chưa bao giờ đủ.

Mãi mãi cũng không đủ.

Hắn để người đã mệt lử kia nằm gục trên bàn, đưa tay lột phăng chiếc quần vướng víu kia ra khỏi chân cậu, ngón tay lướt trên xương cụt nhạy cảm, rẽ sang đường mông hoàn mỹ, miệng huyệt bị tách ra, bên trong còn đang chảy dịch trắng quen thuộc.

Ánh mắt hắn trầm xuống, hầu kết chậm rãi chuyển động, tay cầm cự căn hùng dũng... "phốc" một cái lại xuyên xỏ đến tận cùng.

Cố Nhạc Lăng vừa mệt vừa sợ, ngón tay không ngừng cào lên mặt bàn, mềm giọng khóc xin.

"Đau... đau."

Du͙© vọиɠ bao phủ chắn người hắn nóng ran, hoàn toàn không muốn buông người ra, mỉm cười cắn cắn vành tai hồng hào của thiếu niên.

"Không phải là đau. Đây là thích."

Người kia vẫn không hiểu, nước mắt phủ đầy mặt, liên tục kêu "đau."

Tần suất cắm của hắn rút quả thực rất đáng sợ, vừa nhanh vừa mãnh, bàn gỗ cũng run rẩy theo, hai chân thiếu niên kịch liệt đung đưa theo chuyển động của Mục Thiểm Tây, hai khỏa cầu cực đại kia không ngừng đập vào mông thịt hồng hào, âm thanh giao hợp "ba ba" không ngừng vang lên, lấn át tiếng thở dốc của cậu.

Mục Thiểm Tây theo thói quen, hôn lên gáy thiếu niên, hơi thở có chút dồn dập, thấp giọng nỉ non.

"Bảo bối nói thích... tôi liền bắn cho em. Thế nào?"

"Đau."

"Không phải." Hắn gạt mái tóc trướt trán của cậu qua một bên, vuốt ve vết sẹo trên đó, mỉm cười.

"Là thích."

"Thiếu gia đang chơi A Lăng. Thích lắm."

"Nói lại được không?"

Tiếng va chạm xá© ŧᏂịŧ không hề dứt, thanh âm như ma như quỷ chậm rãi len lỏi vào trong tiềm thức của Cố Nhạc Lăng, hình thành một tín hiệu mới.

"Thít."

Mục Thiểm Tây ngừng lại một chút. Sau đó, hắn vui mừng như điên hôn liên tục lên gương mặt cậu, hạ thân vẫn không ngừng chuyển động.

"Hiểu được sao?"

Làm sao đây...vật nhỏ của hắn đáng yêu muốn chết.

"Thiếu gia. Làm em thế nào?"

"Thít lắm." Cố Nhạc Lăng tựa như một cái máy lặp lại, ngón tay siết lại trắng bệch.

Mục Thiểm Tây vô cùng hài lòng, hôn lên mái tóc ướt sũng mồ hôi của người dưới thân, không ngừng hỏi lại.

"Em thích sao?"

Người kia vẫn ngọng ngịu, hơi thở đứt quãng, ngoan ngoãn đáp.

"Thít.""Thít lắm."

....

Tiểu Phi đứng trước cửa phòng bệnh hơi ngập ngừng một chút, tay nắm giỏ hoa quả cũng hơi siết lại.

Thầm tự nhủ với bản thân.

"Tiểu Phi. Mày phải can đảm lên, Hưng ca là đồng nghiệp tốt, mày đến thăm người là đúng... không cần sợ, không cần sợ."

Tiết Hưng ém góc chăn lại cho con trai, quay người lại liền gặp người quen, ánh mắt cũng nhu hòa đi một chút, nhẹ giọng hướng cái người hay rụt rè kia.

"Tiểu Phi. Cậu vào đi."

...

Phi Dực ôm đứa nhỏ, dịu dàng hôn lên má cậu bé một cái, rồi mới buông ra, tỉ mỉ dặn dò.

"Ở đây chơi phải thật ngoan. Nghe lời ma sơ. Không được đánh nhau với các bạn."

Tiểu Ca gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi.

"Cha sẽ đến đón con sao?"

Anh bật cười, hiểu lo lắng của nhóc, vỗ vỗ mông cậu bé."

"Như lần trước. Xong việc, cha sẽ về đón con, không khóc nhè, được chứ?"

Tiểu Ca gật đầu không đáp, chạy đến ôm cổ cậu một lát rồi mới nắm tay ma sơ Lý, ngoan ngoãn nhìn cậu tạm biệt.

Ma sơ Lý có chút xấu hổ với hai cha con, chỉ có thể hứa với cậu."Con yên tâm, ma sơ sẽ trông giữ Tiểu Ca thật tốt.

"Phi Dực gật gật đầu, cậu không trách móc gì bà nữa. Nói cho cùng, ma sơ Lý phạm sai lầm cũng là do bất đắc dĩ, nhưng trong lòng cũng đã xuất hiện một bức tường, ngăn cách cậu với bà...

Tạm thời giao Tiểu Ca cho bà chăm sóc chỉ vì cậu không tin tưởng những người khác.

Không nói đến chuyện xưa, ma sơ Lý nuôi dạy trẻ nhỏ, vẫn làm anh an tâm

.

Cạch.Cửa xe đóng lại, anh nhìn hai người, một lớn một nhỏ chậm rãi vào cổng, mới trả lời một tiếng.

"Được. Tôi sẽ đến đó."

Phi Dực khởi động xe, bàn tay hơi siết chặt vô lăng một chút.

Cầu trời.Họ sẽ tìm được người.