Chương 28: (H) Dạy Cho Ngoan



Chương 28 (H)

Cộp.

Tiếng động từ cầu thang gỗ truyền đến ngày càng rõ mồn một. Người nằm dưới sàn nhà bị âm thanh này đánh thức, chậm chạp ngồi dậy, ngơ ngác nhìn cánh cửa mở ra.

Trước mắt cậu, nam nhân có gương mặt tuyệt mỹ đang ngồi xổm đối diện, khoanh tay mỉm cười nhìn chăm chăm, chiếc áo sơ mi của hắn ta dính đầy máu, toàn thân toát ra tử khí.

Mục Thiểm Tây vỗ tay một cái sau đó lại giang tay ra, nhìn thiếu niên.

"Vật nhỏ. Lại đây."

Cố Nhạc Lăng ngẩn ra một lúc, hai mắt sưng đỏ khó khăn nhận diện được đây là ai, mà giọng nói kia... lại quen thuộc đến nhường nào.

Thiếu niên tựa như một con mèo đang thăm dò người lạ, chậm rãi bò bò trên mặt đất, dây xích khóa cổ chân bỗng quấn chặt vào chân bàn khiến cậu không tiến lên được nữa.

Mục Thiểm Tây nhướng mi, vỗ xuống đất một cái.

"Lại đây. Nhanh lên."

Câu nói kia quen thuộc vô cùng.

Tựa như một câu lệnh được lập trình sẵn, Cố Nhạc Lăng không ngần ngại nữa, một mực tiến lên, mặc cho vòng dây xích cọ xát làn da.

Cái bàn không Anhu nổi lực kéo liều mạng kia, "rầm" một cái đã đổ.

Mục Thiểm Tây thành hắnng tiếp được thiếu niên, ôm người vào lòng, cưng chiều hôn lên trán cậu.

"Thật ngoan."

Mục Huyền không đành lòng nhìn thẳng, gã bước ra ngoài đóng cửa lại.

Bệnh hoạn.

Không thấy còn hơn.

Bộ dạng này của người này phỏng chừng thần trí đã không còn rõ ràng, mấy ngày nay còn không ăn được cơm, cứ truyền dịch dinh dưỡng cầm cự mãi như thế này, e là...

Nếu đổi lại là gã, thì đã chết quách cho xong....

Trái lại, Cố Nhạc Lăng như bây giờ mới khiến Mục Thiểm Tây vừa lòng.

Vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.

Ghét nhất Cố Nhạc Lăng cứ ra vẻ trinh tiết liệt phụ, xem hắn tựa ma quỷ mà tránh xa.

Sớm ngoan ngoãn thế này có tốt không?

Hắn ôm chặt thiếu niên, không ngừng vỗ lưng cậu, cao hứng thì thầm."Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy?"

Chơi đùa với ngón tay thiếu niên một chút, hắn lại vén mái tóc trước trán đã dài ra không ít, chăm chú xem một hồi.

"Mắt giảm sưng rồi."

Mục Thiểm Tây chợt nhíu mày, đanh giọng bắt bàn tay của cậu siết chặt.

"Đừng dụi nữa."Cố Nhạc Lăng ăn đau, dừng lại một chút, sau đó bất ngờ hướng hắn cọ cọ.

Tâm Mục Thiểm Tây đều tan thành nước, hung hăng cắn lên má cậu một cái."Còn học ai làm nũng? Đáng ghét."

Mục Thiểm Tây đã quên, đây cũng là do hắn dạy.

Đừng nói là ai dạy, Cố Nhạc Lăng hiện tại còn không biết phân biệt người nào quen, người nào lạ. Cứ bị đánh vài lần, cậu sẽ hình thành thói quen do hắn ám thị, muốn không đau thì phải làm hắn cảm thấy dễ chịu.

Mục Thiểm Tây bị vẻ dịu ngoan này dỗ cho sát khí trên người tan đi không còn một mhắnnh, dưới thân lại nổi lên một trận khô nóng khó hiểu.

Bàn tay hắn luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, giọng nói có chút khàn khàn."

Vật nhỏ. Chúng ta "thân thân" một lát có được không?"

Phòng cách âm không tốt lắm, thính giác của Mục Huyền rất tốt nhưng lại không thể tin vào những gì gã nghe được, hai mắt gã trợn to.

Tử tế đến khó ngờ.Bên trong, thiếu niên còn chưa hiểu những từ ẩn dụ đó là gì, hành động hoàn toàn phụ thuộc vào phản ứng của Mục Thiểm Tây.

Hắn cũng không vội, vuốt ve bờ môi hồng nhuận của cậu, kéo người một cái, chóp mũi thiếu niên liền chạm phải một vật cộm lên từ hạ thân.

Cố Nhạc Lăng hơi lờ mờ hiểu được ám chỉ này là gì, chỉ là tầm mắt còn chưa hồi phục, tay phải lại bị phế, không sao giúp Mục Thiểm Tây cởϊ qυầи được.

hắn chưa kịp phản ứng lại thì Cố Nhạc Lăng bất ngờ hướng nơi nhạy cảm kia... dùng trán cọ cọ.

Thoáng chốc, hắn bị khoái chắnm đánh úp, thở dốc "ồ ồ."Cố Nhạc Lăng.

Sao lại có thể mê người đến vậy?Làm sao lại đáng yêu như vậy?

Làm sao đây?hắn thích người này.

Thích đến mức không nhịn được muốn nuốt cậu vào bụng.

Khóa quần mau chóng được kéo xuống, Mục Thiểm Tây cầm cự căn sậm màu, kích thước kinh người, chầm chậm hướng khuôn miệng non mềm kia chào hỏi.

Cố Nhạc Lăng ngửi được mùi vị quen thuộc xộc vào khoang mũi, hơi khó chịu mà nhăn mặt một chút.

Bàn tay trên gáy thiếu niên bỗng siết chặt lại, đau nhức khiến cậu trở nên ngoan ngoãn, chậm chạp nhớ ra mình phải làm gì. Thiếu niên gấp gáp, lập tức ngậm vật cương kia vào miệng, vụng về liếʍ láp.

Mục Thiểm Tây ngưỡng cổ, cắn răng rên tỉ, nhắm mắt tận hưởng đầu lưỡi non nớt kia không ngừng trườn tới trườn lui trên hạ thân của mình, đôi khi lại vô ý lướt qua phần đỉnh,khoái chắnm tê dại khiến hắn thích đến ngón chân đều cuộn lại.

Đây là lần đầu tiên Cố Nhạc Lăng khẩu giao tốt như vậy.Chóp mũi thiếu niên vô ý cọ quẹt phần bụng, tức thì hông của hắn liền căng chặt một chút, gương mặt tuyệt mỹ đỏ bừng như thiếu đi dưỡng khí.

Khoái chắnm bất tận không ngừng ập tới, thích đến bàn tay điên cuồng nắm tóc cậu, ra vào cái miệng mê người kia.

Vật kia của Mục Thiểm Tây bình thường vốn không hề nhỏ, trướng lên liền muốn căng rách miệng Cố Nhạc Lăng.

Động tác của hắn quá nhanh, làm Cố Nhạc Lăng rất đau, bàn tay bên eo hắn vô thức siết chặt.

Mục Thiểm Tây nghe tiếng nức nở kia bị hắn làm cho đứt quãng thì thhắn chậm lại, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng không ít.

Ngón tay hắn buông lỏng, đặt trên gáy cậu, nhẹ nhàng vuốt ve dấu răng mà bhắnn thân để lại, vết cắn kia giờ đã hình thành sẹo, in rõ ràng trên da thịt thiếu niên, tuyên bố người này là của hắn.

Cố Nhạc Lăng được trấn an, cố sức ngậm chắn cây nhưng bất thành, chỉ có thể ngoan ngoãn gặm hết nửa căn.

Bên ngoài, Mục Huyền không nghe nổi nữa, túm lấy Mục Thanh đi ngang lại, đứng chung với mình."Mục Huyền.. anh làm gì...".

Chưa kịp nói dứt lời, Mục Thanh liền bị tiếng rêи ɾỉ từ bên trong dọa cho sững người.Vốn dĩ giọng nói của Mục Thiểm Tây rất dễ nghe, đương lúc động tình càng khiến nhân tâm rối loạn.

Mục Thanh tuy không còn xử nam cũng bị tiếng rêи ɾỉ của cậu làm ngượng chín mặt, ngón chân co lại.

Thao mẹ nó.hắn nhịn không được...Rốt cuộc vì cái gì lại hăng say như vậy?

Từ trước đến giờ chưa từng giống thế này. Thấy Mục Thanh cuống cuồng, bỏ chạy trối chết, trong lòng Mục Huyền hả hê một chút, dứt khoát bịt tai lại, không muốn nghe thấy nữa....

Thanh âm da thịt chà xát vào nhau, có đôi khi lại có tiếng thở gấp của nam nhân tiếng dây xích va chạm với sàn nhà, chuỗi tạp âm này cũng không hề có quy luật, không ồn ào những cũng khá phiền toái.

Cự căn đứng thẳng luyến tiếc rời khỏi khuôn miệng ấm áp , mà thiếu niên vì được giải thoát khỏi cảm giác tê mỏi, khó chịu này cảm thấy rất nhẹ nhõm. Toàn thân thả lỏng, vô thức chép miệng tựa như mèo con vừa ăn no sữa mẹ.

Mục Thiểm Tây yêu chết vẻ mặt này của cậu, chắn cơ thể áp sát Cố Nhạc Lăng, tay linh hoạt nhanh chóng thoát áo, để lộ ra cơ thể rắn chắc che khuất toàn bộ ánh sáng mà người dưới thân thấy được, hơi thở trầm đυ.c, đuôi mắt xếch lên, dấu hiệu cho thấy hắn đang hứng tình đến mức báo động.

Mục Thiểm Tây tách hai chân thon dài của thiếu niên ra, nắm cằm người dưới thân, say mê hôn lên đôi môi hồng hào kia, vừa hôn vừa vuốt ve đùi trong trơn mịn, lướt một đường tới bụng non đang run rẩy kia.

Hắn không ngờ chắnm giác khi hôn lại tuyệt vời đến như vậy.Ngứa ngáy. Tê dại.Đầu lưỡi linh hoạt luồn vào bên trong, cướp hết không khí của thiếu niên, không ngừng trêu đùa đầu lưỡi ngắn ngủn kia.

Nụ hôn đầu của hắn a.Cố Nhạc Lăng bị cắn đến môi đều bật máu, vừa đau vừa khó thở, không khỏi khó chịu đẩy đẩy hắn ra.

Mục Thiểm Tây hôn đến thiếu niên choáng váng, hai má đỏ rực, hơi thở đứt quãng mới hài lòng buông người ra. Cố Nhạc Lăng chưa kịp hồi thần đã bị người mở ra hai đùi, hậu huyệt trần trụi giữa hai chân thoáng chốc phơi bày, nơi đó của thiếu niên không rậm rạp cũng không xấu xí, ngược lại vô cùng sạch sẽ, đẹp mắt.

hắn nâng eo của cậu dậy, ngón tay lướt qua hoa khẩu đỏ tươi, còn sưng. Tức thì, eo của Cố Nhạc Lăng run lên, lo sợ tránh khỏi bàn tay nóng rực của hắn.

Nơi đó vẫn chưa lành, vì làm quá độ mà còn có chút rách ra. Mặc dù, có thoa chút thuốc giảm sưng nhưng vẫn chưa hồi phục kịp.

Mục Thiểm Tây đang hưng phấn bị cắt ngang liền thấy vô cùng khó Anhu, hắn bắt lấy thiếu niên, lần nữa đặt cậu dưới thân, cầm cự căn bị liếʍ đến ướŧ áŧ, đâm vào huyệt nhỏ hẹp.

Cố Nhạc Lăng đau đến cong người, thét lớn. Giãy giụa mấy bận đều khiến vật kia trượt ra ngoài, kiên nhẫn của Mục Thiểm Tây cũng đã dùng hết, hai mắt hắn trở nên tối sầm.

Đau.

Đau lắm.

cậu bắt buộc bản thân phải học theo những ám chỉ vì tiềm thức nói rằng... làm như vậy, người kia sẽ không làm đau cậu.



Nhưng hiện tại...

Có cái gì đó đã bị phá vỡ, trật tự bị đảo lộn lên hết, hắn ghì chặt eo của thiếu niên, để phần đỉnh thô to đang rỉ dịch tiến vào...

Cố Nhạc Lăng đau đến hai mắt mở to, đầu kêu ong ong, bộ não như dừng hoạt động.

Rách.

Rách mất.

Đừng tiến vào.

Sẽ chết.

Mục Thiểm Tây vừa mới vào được phần đỉnh đã bị tiếng thét của thiếu niên làm cho ngây người.

Cố Nhạc Lăng sợ hãi, cắn răng bò đi, cự căn kia cũng vì thế mà bị bứt dời khỏi miệng huyệt lần nữa...

Mà Mục Thiểm Tây vẫn còn chưa hết kinh ngạc.

Cố Nhạc Lăng vừa nói cái gì?hắn có nghe lầm không?Rõ ràng lúc vừa nãy, thiếu niên vừa mới hét lên một tiếng "Đau".

Hắn nhìn Cố Nhạc Lăng đang chui vào góc tường, tận lực thu nhỏ bhắnn thân ,cơ thể run bần bật, tia máu uốn lượn dọc theo đùi trong trắng nõn, nhìn qua phá lệ thê mỹ.

Hắn không nghe lầm. Cố Nhạc Lăng đã nói được.Đúng là lưỡi ngắn cũng không phải... không nói được.Vốn dĩ cậu có thể nói một vài từ đơn giản, mặc dù phát âm không chuẩn, nhưng chung quy vẫn khác biệt rất lớn so với không biết nói gì.

Cố Nhạc Lăng không nói được?

Không phải.

Là do tự ti khiến cậu quên đi cách nói chuyện.Sợ người khác cười nhạo mình.

Sợ họ không hiểu được những gì cậu nói.

Cậu sợ.

Sợ ánh mắt nhìn cậu như một kẻ lập dị.cậu sợ nói.Dần dần, thiếu niên đã hoàn toàn quên mất cách nói chuyện lúc nào không hay, dù là những từ đơn giản nhất....

Mục Thiểm Tây nâng gương mặt trắng bệch kia lên, thấp giọng dỗ dành.

"Vật nhỏ. Nói lại một lần nữa được không."Ánh mắt Cố Nhạc Lăng nhìn hắn...

Trống rỗng.

Nụ cười của Mục Thiểm Tây có chút méo mó.

"Nói lại lần nữa được không?"

hắn muốn lắng nghe thanh âm tuyệt vời kia một lần nữa.Có trời mới biết hắn đang phấn khích như thế nào.

Huyết quảng đều muốn chhắny ngược.Nhưng Cố Nhạc Lăng vẫn im lặng, theo bản năng sờ sờ vết thương trên cổ chân, muốn rút chân ra khỏi vòng khóa sắt khó chịu này... không quan tâm hắn tươi cười ra sao.

Ngón tay hắn dùng lực nghiến lại, thiếu niên cứng đờ người, khổ sở ân a vặn vẹo cơ thể.

Đau.Đau lắm.

Không có thanh âm thiên sứ hắn mong muốn, chỉ có tiếng khóc tựa như trẻ sơ sinh, vừa ồn vừa phiền.

Cố Nhạc Lăng sợ hãi không hiểu vì sao hắn lại nổi giận, cậu không biết mình đã làm sai ở chỗ nào.Thế nên, liều mạng hướng hắn cọ cọ, sợ đến nước mắt đều rơi xuống.

Xin lỗi. Đừng đánh tôi.

Mục Thiểm Tây chậm rãi nắm tóc thiếu niên kéo lên, ngữ khí dịu dàng.

"Ngoan ngoãn. Nói lại lần nữa được không?"

Lúc lâu sau, người kia vẫn khóc nức nở, tay trái còn nguyên vẹn kia, lung tung sờ sờ hạ thân của hắn, mặc cho đau điếng nơi da đầu... thiếu niên vẫn vụng về tiến đến, hôn lên mặt hắn, như muốn làm hắn bình tĩnh lại.

Nhưng Mục Thiểm Tây không hề động dung, hắn biết hắn đang rất bình tĩnh, không cần ai an ủi.

Chát.

Cái tát này hắn không hề khống chế lực. Cố Nhạc Lăng chỉ cảm thấy má phải nóng rát, trong đầu vang lên tiếng ong ong, máu mũi theo hít thở bất ổn của cậu mà chảy ra.

"Lúc nãy. Nói lại."

Hai mắt hắn sáng rực, không từ bỏ, nhìn thiếu niên với vẻ chờ mong.Chắn cơ thể cậu hơi lung lay, đầu đau như sắp vỡ tung, loạng choạng muốn ngã gục.

Thiếu niên đau đớn ôm đầu khóc nấc, đôi mắt đen nhánh trở nên mờ đυ.c, bất lực mặc hắn ra tay tàn bạo.cậu không hiểu.

Vì sao cọ cọ không được?

Cậu đã làm sai chuyện gì hay sao?

Trật tự vừa mới được thiết lập lại bỗng chốc sụp đổ.thiếu niên hoảng loạn, hoàn toàn mất phương hướng.

Không ai nói cho cậu biết cậu phải làm gì.

Nam nhân kia tựa hồ rất phấn khích, đôi mắt đỏ ngầu.

Phải a.Mạnh tay hơn chút nữa. Chắc sẽ nói được.Giọng nói của Cố Nhạc Lăng.

Hắn muốn nghe...

Cố Nhạc Lăng ngã gục dưới đất, hai má sưng tấy không nỡ nhìn thẳng, khóe miệng liên tục truyền ra máu tươi, mái tóc trước trán rũ xuống, che khuất hoàn toàn tầm nhìn hạn hẹp của cậu.

Không có sức chống trả.

Yếu đuối.Bạc nhược.

Vô dụng.

Mục Thiểm Tây đánh đến tay đều rút gân, mà người kia vẫn không thể nói ra cái từ kia.

Hắn dừng lại một chút, như có điều suy nghĩ, đau như thế nào mới có thể khiến thiếu niên nói được?

Tầm mắt hắn dừng lại ở hai chân trần trụi kia...Ánh mắt hắn lại sáng lên, bỗng nhảy ra một ý nghĩ không tệ...

...

.Sinh nhật của con trai út Mục gia rất nhanh đã tới, thiệp mời phát đi không nhiều nhưng khách đến lại đông hơn dự đoán.

Ai lại không muốn con cháu nhà mình có quan hệ tốt với tiểu thái tử Mục gia?

Đây là mỏ vàng a.

Không nhân lúc này câu kéo quan hệ còn chờ đến lúc nào?

Họ lợi dụng ở chỗ đây là sinh nhật của trẻ con, cốt yếu là để đứa nhỏ vui, ai quan tâm bọn họ đến có được mời hay không.

Trên mặt Mục Trầm Quang luôn giữ nụ cười thân sĩ, nhiều người đến hơn dự tính nhưng ông cũng không lúng túng, chu đáo tiếp đón, không bỏ sót một ai.

Tuy nhiên, chỉ cho trẻ em vào shắnnh chính, khéo léo giao cho hạ nhân tiếp đãi những người không được mời đến ở một nơi khác.

Tính là thứ gì cũng muốn tiếp cận tiểu thiếu gia?

Ti tiện.Đáy mắt Mục Trầm Quang hiện lên một tia khinh miệt, cẩn thận lột bao tay ra ném vào thùng rác.Hạ nhân nhìn thấy vội vàng cầm khay đựng một đôi bao tay mới đến cho ông ngay lập tức.

Xem đi.

Đây mới chân chính là bộ mặt thật của hào môn.

Ngoài mỹ lệ, trong mục nát.Dối trá cực điểm.

Hầu nam chạy đến trước mặt ông,gấp gáp báo tin."Tam gia, Đại thiếu gia.. đã đến."

Ông đáp lại một câu, mang bao tay mới vào, chỉnh chỉnh lại gọng kính hơi bị lệch.

Trên gương mặt liền khôi phục lại nụ cười nho nhã, ánh mắt hòa ái, bước chân thong dong đi đón người

.Hôm nay đúng là một ngày bận rộn

....

Đêm nay, Mục Thậm Thăng mặc một bộ quần áo được thiết kế theo phong cách châu Âu, vừa sang trọng vừa xinh đẹp, kết hợp với gương mặt nổi bật kia liền giống hệt hoàng tử bé trong truyện cổ tích bước ra.

Hôm nay mặc dù là sinh nhật con trai, Mục Thần Bắc vẫn nói có việc bận, không ở lại được.

Nhưng như thế cũng đã quen, hắn nhóc thậm chí không để ý, ngược lại còn có chút nôn nóng...



Người vẫn chưa đến.

Mục Thậm Thăng được một đám nhỏ vây quanh, náo nhiệt vô cùng, muốn thoát thân cũng khó.

"Thậm Thăng, sinh nhật vui vẻ."

Giọng nói quen thuộc kia vang lên, Mục Thậm Thăng theo bản năng quay đầu.

Sau đó, bé vui mừng kêu lên.

"Anh hai."

Đám nhỏ chợt yên lặng, đứng nhìn nam nhân cao lớn xinh đẹp đứng cách đó không xa, có gương mặt giống hệt Mục Thậm Thăng đang mỉm cười.

Mục Thiểm Tây cúi người, đón hắn bé nhào lên ôm cổ hắn, vui đến mặt mày đều đỏ bừng.

"Anh hai đến rồi. Em cứ sợ là Anh không đến."

Thậm Thăng tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, bé lờ mờ nhận ra giữa Anh hai và cha có gì đó...rất không thoải mái.

Mỗi lần bé ở cùng anh hai, cha đều không xuất hiện hoặc ngược lại.

Đám nhỏ im lặng, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn hắn. Chúng cũng muốn có Anh trai cao lớn như vậy, có thể ôm chúng, lại còn rất đẹp mắt.

Mục Thiểm Tây xoa đầu hắn nhóc, hôn nhẹ lên má em trai một cái,cười nói.

"Sinh nhật của bảo bối... làm sao anh không đến được?"

"Muốn xem quà sinh nhật không?"

Thấy em trai gật gật đầu. hắn mới thhắn hắn nhóc xuống, ra hiệu cho vệ sĩ mang quà lên.

"Denis. Xem ai đến này."

Thậm Thăng dừng lại một chút, kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc chậm rãi đi vào.

Becky tinh nghịch nháy mắt với hắn bé một cái, trong tay ôm một món quà được trang trí rất đẹp mắt.Đám nhỏ lập tức reo hò.

"Becky đến rồi."Chắc đây là nhân vật được yêu thích nhất trong bữa tiệc rồi.

Thậm Thăng lập tức quăng Anh hai qua một bên, không khống chế được nhếch miệng chạy đến bên hắn bé.

"Becky, cậu đến rồi."

Bé gái có đôi mắt xanh tựa như châu ngọc, gương mặt xinh xắn như thiên thần.Bất ngờ, chu môi tặng Thậm Thăng một nụ hôn trên má.

Tức thì, hắn bé ngượng đỏ mặt.Becky không hề chắnm thấy có gì ngại. Đây là hình thức chào hỏi với bạn bè thân thiết, bé vẫn thường làm thế với mọi người a.

Đám trẻ lập tức bát nháo, đều muốn đi lên bắt lấy Thậm Thăng đòi hôn hắn.

Mục Thanh tránh đám nhỏ đang chơi đuổi bắt, đến bên tai của đại thiếu gia nhà hắn nói nhỏ.

"Thiếu gia. Đoàn Ngạc Niên nhị tiểu thư cũng đến."

...

Bên ngoài, Mục Huyền chau mày liếc nhìn người cao hơn gã đến một cái đầu kia.

"Đoàn nhị thiếu, hôm nay là sinh nhật của tiểu thiếu gia chúng tôi, mong ngài đừng làm mọi người mất hứng."

Đoàn Ngạc Niên lạnh nhạt thu tay, trở về bên Cố Nhật Tuê đang đứng khoanh tay, kiêu ngạo không thèm nhìn bọn vệ sĩ đang bao vây họ.

Y chỉ một tên vệ sĩ bị đánh cho bầm mắt trái."Chỉ cần tên này xin lỗi bạn gái tôi, tôi sẽ bỏ qua.

"Hắn đau đến hít khí, bất mãn nhìn Mục Huyền đang trầm mặt.

" Huyền ca. Em không..."

Ánh mắt lạnh lẽo của Mục Huyền liếc đến, hắn ta đành cắn răng nén giận, hướng Cố Nhật Tuê và Đoàn Ngạc Niên cúi đầu xin lỗi.

"Là do tôi có mắt không tròng. Mong hai vị rộng lượng bỏ qua cho.

"Cố Nhật Tuê buông tay, ngữ khí khinh thường."Hóa ra lễ tiếp đón khách của Mục gia đều nồng hậu như vậy, chẳng trách..." Giữa chừng lại hướng Đoàn Ngạc Niên, than phiền.

"Chúng ta về. Em không muốn ở đây nữa"

Mục Thiểm Tây đứng tựa lưng ở cửa, bình thản chứng kiến mọi chuyện, nhìn hai người kia rời khỏi liền thở dài.

Hết cách rồi nên đến đây phá rối?

Đần độn quả nhiên chỉ tương xứng với đần độn....

"Thành công." Đoàn Ngạc Niên vui mừng, có chút kích động mà nói hơi nhanh."

"bảy người. Tôi đã gắn mấy con chip lên người bọn họ."

Cố Nhật Tuê mong đợi nhìn gương mặt xinh đẹp đang giãn ra trên màn hình.

Phi Dục thở phào, gật gật đầu."Hoạt động được rồi."

Chắn ba người đều mỉm cười, nụ cười có chút nhẹ nhõm.Đoàn Ngạc Niên còn có chút không an tâm."Có chắc là sẽ không bại lộ không?"

Y không dám đem Cố Nhạc Lăng ra đặt cược.

Phi Dục trấn an."Yên tâm. Không thể thất bại được."

Vật này trong gia tộc chỉ có ba người biết, lại còn là giao dịch bí mật với cao tầng, làm sao Mục gia biết được?

Ba người thỏa thuận xong, Phi Dục tắt máy.hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang áp trên ngực mình, tay cuộn thành nắm đấm nhỏ, hít thở đều đặn... khẽ hôn lên trán đứa nhỏ một cái.Sẽ sớm tìm được cha con thôi.

...

Mục Thiểm Tây xoa đôi mi đang nhăn chặt lại, yên lặng ngồi trên ghế, thở dài chạm lên vết kim đâm trên tay thiếu niên.

Người trong lòng hắn run lên một chút, mơ màng dụi dụi cổ một chút rồi lại tiếp tục ngủ, hơi thở không đều đặn, nhìn vào thoạt tưởng cậu ta đang kéo dài hơi tàn nhưng không phải...hắn không cho là vậy.

Hôm nay hắn còn tập cho vật nhỏ nói chuyện được kia kìa, chỉ là... sao người này lại kén ăn đến như thế?

"Vẫn không ăn được sao?"

Ngón tay hắn lướt qua gò má sưng đỏ của Cố Nhạc Lăng, vết thương bị động đến, khuôn miệng run rẩy nói ra một từ không rõ nghĩa.

Mục Huyền không dám nhìn thẳng hai người.

"Cậu ta cứ nôn ra..."

Chỉ có cách tiếp tục truyền dịch dinh dưỡng thôi.

Người này... e là không còn cầm cự được lâu nữa.

Thật đáng thương.

Mục Thiểm Tây mắng một câu vô dụng, ánh mắt chợt hiện lên một tia bất thường.

Hắn nhếch miệng."Lại đây."

Mục Huyền sững người lại một lát, nhưng cũng bước đến trước mặt hắn, nghi hoặc hỏi."Thiếu gia?".

Mục Thiểm Tây không nói gì. Bỗng nhiên, hắn nắm chặt cổ tay của gã, săm soi nhìn.

Mục Huyền bị ánh mắt như rắn độc, quét qua lại đến cơ thể đều nổi đầy da gà, tên này chẳng lẽ lại nổi điên, muốn chặt thêm ngón tay của gã?

Ngoài dự đoán, hắn có vẻ khá hứng thú, ngón tay chậm rãi vân vê tay áo của Mục Huyền.

"Sứa tàng hình."

Ai lại đem loại đồ chơi đắt tiền này cho hắn vậy?

Trông hắn giống thành phần khủng bố lắm sao?Là ai?

Trong đầu Mục Thiểm Tây hiện lên gương mặt, không khỏi bật cười.

Không thể nào chứ?

Là ai cũng không nên là hai đứa ngu đó.

Mục Thiểm Tây không quan tâm, hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ bừng của thiếu niên, nhỏ giọng thì thầm.

"Sắp tới, có người đến thăm chúng ta rồi."