Chương 13: H

Hội trường đã tan, Cố Nhạc Lăng lo sợ chạm mặt Đoàn Ngạc Niên nên phải đi ra bằng lối cũ, tránh cửa chính.

Gặp được giáo sư Hạ thật ngoài đời cậu. đã mãn nguyện, không còn lý do gì để nán lại nơi này lâu.

Cố Nhạc Lăng cố ý đi thật nhanh, không ngờ lại đυ.ng trúng phải l*иg ngực tinh tráng của một nam nhân.

Cậu giật mình lui về phía sau một

bước, gương mặt không thể tái nhợt hơn.

Chạy trời không khỏi nắng. Đạo lý này bây giờ cậu đã hiểu triệt để rồi.

" Cuối cùng cũng tìm được em.?"- Đoàn Ngạc Niên thấp giọng cười, ánh mắt lại âm u không thấy đáy.

...

Y không nhiều lời, kéo Cố Nhạc Lăng vào xe, mạnh mẽ đóng cửa lại.

Nơi đây là một chỗ đỗ xe không mấy lý tưởng nên xung quanh rất vắng, hầu như không có một bóng người.

Đoàn Ngạc Niên ép Cố Nhạc Lăng ngồi trên đùi mình, tựa đầu lên hõm vai cậu, hít một hơi thật sâu.

Thoải mái quá.

Mùi hương trên cơ thể em ấy thật dễ chịu.

Thật sự rất nhớ.

Nhớ đến phát điên lên được.

Cố Nhạc Lăng... Em đúng là đồ nhẫn tâm.

Ngón tay thon dài chậm rãi đẩy từng cúc áo Cố Nhạc Lăng ra, để lộ ngực trắng mịn đang phập phồng.

Cố Nhạc Lăng nhắm mắt, hơi thở dồn dập, cắn răng không phản ứng.

Cậu cố gắng thoát khỏi gọng kìm của người nam nhân ngược lại càng làm cơn giận của y gia tăng.

"Ô"- Cố Nhạc Lăng bất ngờ bị y siết chặt vòng eo, đau đớn mãnh liệt khiến nàng không kìm được rêи ɾỉ, bàn tay run rẩy cố đẩy cánh tay hữu lực của Đoàn Ngạc Niên ra, tưởng chừng như để mặc y tăng thêm chút lực nữa thì eo cậu sẽ gãy làm đôi không chừng.

"Vì sao? Hết lần này đến lần khác... cứ trốn tôi?"

Y như một đứa trẻ, liên tục lẩm bẩm kể những ngày qua mình đã phải chịu khổ ra sao, nhưng hành động lại trái ngược, gần như là tàn bạo.

Đoàn Ngạc Niên nâng gương mặt đầm đìa nước mắt của Cố Nhạc Lăng lên,đối diện đôi mắt mê mang của nàng, bỗng nhiên y lại hỏi.

"Tôi đáng sợ đến như vậy sao?"

Đoàn Ngạc Niên không thể hiểu nổi. Y đối với Cố Nhạc Lăng như vậy không đủ khiến cậu siêu lòng sao?

Nếu ghét y động chạm? Vậy cái vết cắn rõ mồn một trên cổ cậu là của ai đây.

Khắp cơ thể Cố Nhạc Lăng, không đâu là không có dấu vết của hoan ái.

Cũ có, mới có. Thật sự là muốn chọc mù mắt y mà.

Giờ phút này đây, Cố Nhạc Lăng run sợ thật sự, cậu tuyệt vọng diễn đạt thủ ngữ cầu xin Đoàn Ngạc Niên, cậu rất sợ loại chuyện đó, rất đau đớn, nhục nhã.

Cậu là đàn ông. Mặc dù không phản cảm tính hướng của người khác nhưng cũng không thể chấp nhận loại chuyện đó xảy ra trên người mình.

Huống hồ chi nơi đó của họ lại lớn như vậy, mỗi lần cắm vào cậu đều cảm thấy mình sắp chết.

"A"

***

"Em có nghe thấy tiếng kêu của ai đó không?"

"Không. Nơi đây làm gì có ai?"

Chàng trai gãi đầu hoang mang nhìn bạn gái.

"Anh thật sự nghe thấy mà."

Cô gái hung hăng trợn mắt nhìn bạn trai mình.

"Giả ma giả quỷ hù em hả? Không muốn đi xem phim với em thì cứ nói thẳng ra."

"Từ lúc ở trường anh đã bắt đầu nhăn nhó với tôi rồi ấy chứ."

"Anh không có. Đừng giận mà."

Chàng trai vội đuổi theo bạn gái, mặc kệ là con gì kêu, bạn gái vẫn quan trọng hơn.

Đoàn Ngạc Niên mở hai chân Cố Nhạc Lăng ra trầm giọng cười.

"Họ đi rồi."

Phân thân trướng to đột ngột đâm sâu vào hậu huyệt nhỏ bé đóng chặt khiến cậu không thể kiềm chế nổi mà hét lên một tiếng, cổ ngửa ra phía sau tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.

Đoàn Ngạc Niên điên rồi.



Y quả thực đã điên rồi.

Trên trán Cố Nhạc Lăng đổ mồ hôi lạnh, bàn tay nắm chặt lấy thành xe làm điểm tựa, cả người nhoài ra phía trước, duy trì tư thế bị đè ép, hậu huyệt bị xé rách đau nhức khôn cùng.

Phân thân thô tráng chỉ mới tiến vào chưa được phân nửa nhưng hoa huyệt đã căng ra sắp rách, cơ thể đã lâu không bị khai phá có chút không chịu nổi một phát liền vào như thế này.

Đoàn Ngạc Niên hít sâu một hơi, dịu dàng hôn lên gáy thiếu niên.

"Chặt quá. Bảo bối nuốt anh thật chặt, tuy thích thật nhưng anh cũng rất đau."

Cố Nhạc Lăng run rẩy, cúi đầu nhìn máu loãng đã chảy lan đến phần đùi trong.

"Cho nên...em thả lỏng một chút."

"Bé ngoan, em lại khóc nữa rồi."

Đoàn Ngạc Niên giữ lấy cậu, rút phân thân ra nghe "phốc" một tiếng, Cố Nhạc Lăng cong lưng thở dốc,mồ hôi từ hai bên thái dương bắt đầu rỉ ra có thể thấy cậu đau đến nhường nào.

Y tự trách bản thân mình quá nóng vội làm cậu bị thương,không khỏi áy náy hôn liên tục lên gương mặt vặn vẹo vì đau của Cố Nhạc Lăng, hai tay nâng niu l*иg ngực trắng mịn tựa như báu vật.

Cố Nhạc Lăng lấy tay che miệng, cố nén tiếng kêu kỳ quái khi ngón tay của Đoàn Ngạc Niên xâm nhập vào hậu huyệt khô nóng.

Ngón tay y chậm rãi tiến sâu vào hậu huyệt, chà xát vách thịt non mềm tạo thành tiếng"lách chách" vui tai.

Thời gian trôi qua mỗi lúc một chậm, gương mặt tái nhợt của Cố Nhạc Lăng bắt đầu chuyển sang một màu hồng, đầu nhũ nhạy cảm tiếp xúc với không khí hơi sưng lên.

Cảm giác...

Thật kì quái...

Đoàn Ngạc Niên ẩn nhẫn, trên trán nổi gân xanh, một tay nắm lấy cằm nàng, nhẹ nhàng đặt lên môi Cố Nhạc Lăng một nụ hôn, y hôn thật sâu, đầu lưỡi thô nhám cũng luồn vào càng quét mọi ngóc ngách, cuối cùng lại cuốn lấy chiếc lưỡi ngắn cũn của Cố Nhạc Lăng, vui vẻ quấn quít, như tình nhân tán tỉnh.

Y hôn điêu luyện đến mức cậu không theo kịp nhịp độ của y, khi tách ra liền tạo thành một sợi chỉ bạc.

Cố Nhạc Lăng "ha" một tiếng, khó chịu nhăn mày nhận ra Đoàn Ngạc Niên đã tiến vào ba ngón tay, cậu không chịu nổi cảm giác kỳ quái này, vừa đau vừa xót.

Thậm chí còn có chút... ngứa.

Đoàn Ngạc Niên có thể cảm nhận nhiệt độ trên người Cố Nhạc Lăng ngày càng nóng lên, y nhìn gương mặt đỏ bừng vì động tình của cậu.

Ánh mắt thiếu niên ẩn nước, mơ màng, khuôn miệng xinh đẹp khẽ hé mở, đầu lưỡi đỏ tươi thoắt ẩn thoắt hiện.

Đoàn Ngạc Niên nhìn bộ dạng này của nàng, lý trí toang cái liền vỡ ra.

Cố Nhạc Lăng dù bị Mục Thiểm Tây cưỡng bức nhiều lần nhưng đều không có chịu qua loại cảm giác kì lạ này, trước đây đều là đơn phương chịu đựng, cắn răng để người ta thỏa mãn kéo quần lên là xong.

Nhưng hiện tại, cậu... Cậu làm sao lại có cảm giác... muốn... người ta vào...vào trong cơ thể cậu?

Nhận ra ý nghĩ sa đọa này, Cố Nhạc Lăng bị chính mình dọa sợ, cậu cắn môi kìm nén tiếng kêu dâʍ ɖu͙©, đưa tay bắt lấy bàn tay càn quấy của Đoàn Ngạc Niên, muốn ngăn cản ba ngón tay y khuấy đảo huyệt nhỏ đã trở nên ướŧ áŧ, lầy lội.

"Ô ô...".

Đoàn Ngạc Niên thở gấp,mắt đỏ ngầu.

Tình trạng của y cũng không khá hơn là bao. Y cúi đầu, liếʍ liếʍ vành tai đỏ rực của Cố Nhạc Lăng.

"Không đủ hả? Được rồi, liền cho em, cho em hết."

Dị vật thô to sừng sững cố ý mài trước cửa huyệt như muốn tranh với ba ngón tay để tiến vào. Đoàn Ngạc Niên rút ba ngón tay ra, nhanh chóng tiến quân thần tốc, thúc một cái thật mạnh khiến toàn bộ côn ŧᏂịŧ chôn sâu vào hậu huyệt, Cố Nhạc Lăng bị kí©h thí©ɧ to lớn không kịp tiếp nhận, cả người run rẩy như người bị Parkinson, cong người hét một tiếng.

Qυყ đầυ to lớn đâm sâu chưa từng thấy, vùng bụng bằng phẳng của Cố Nhạc Lăng bị hơi nhô lên, một trận tê điếng nơi hạ thân lan truyền đại não làm cậu muốn ngất đi.

Đoàn Ngạc Niên thở dốc, đánh bạo, đem qυầи ɭóŧ trắng của cậu vén tới tận đầu gối, hai tay xoa nắn hai tiểu hồng đậu phía trước ngực Cố Nhạc Lăng. Cậu vừa bị nhồi đầy vừa bị người ta chơi đùa nơi nhạy cảm, phản ứng sinh lý ngày càng lấn áp lý trí của bản thân, đôi mắt đen láy giờ đã ẩm ướt không còn nhìn rõ cảnh vật trước mắt, cơ thể nóng hừng hực kêu gào muốn giải tỏa.

Trong xe làʍ t̠ìиɦ đúng là có phần bất tiện, không gian quá hẹp, chiều cao của Đoàn Ngạc Niên càng gây khó khăn hơn, y đành phải chuyển sang một tư thế mới, để hai tay Cố Nhạc Lăng chống đỡ thành xe, cả người gần như quỳ, sợ đầu Cố Nhạc Lăng va phải trần xe y đành phải đưa tay đỡ lấy.

Cố Nhạc Lăng bây giờ đã hơi mê mang, ý thức không mấy thanh tỉnh, mặc người phía sau bày bố.

Đoàn tìm được tư thế thoải mái, y chống một chân lên ghế bắt đầu điên cuồng cắm rút, Cố Nhạc Lăng bị thúc liên tục như sắp đâm vào kính xe, nếu không nhờ bàn tay của Đoàn Ngạc Niên đỡ lấy... có lẽ trên đầu cậu đã bị đυ.ng đến hỏng.

Nam nhân hơi thở thô nặng, trong xe chật chội khiến không khí càng nóng bức hơn, y dừng lại một chút, xé rách áo vứt ra ngoài sau, tức thì để lộ lông bụng kéo dài từ hạ phúc cho đến phân thân hùng vĩ, nơi hai người kết hợp vô cùng nhớp nháp, lông tóc ướt sũng.

Côn ŧᏂịŧ thô sần hung ác chà nát vách thịt non nớt, đem hậu huyệt Cố Nhạc Lăng vắt đến rỉ nước liên tục. Qυყ đầυ như mũi tên nhọn, vừa cứng vừa đáng sợ tiến vào bên trong như muốn đem cậu đâm thủng.

Cố Nhạc Lăng hoảng loạn, hai tay không biết phải đặt vào đâu, "ách " vài tiếng. Đôi tay tìm kiếm hai đầṳ ѵú bị chọc đến ngứa kia. Đoàn Ngạc Niên gạt tay cậu ra.

"Nhóc hư hỏng. Ai cho em đυ.ng nó?"

Cố Nhạc Lăng là của y.

Toàn bộ cơ thể Cố Nhạc Lăng đều thuộc về y.

Tiếng rêи ɾỉ thảm thiết của Cố Nhạc Lăng không khác chi liều thuốc kích dụng cực mạnh đối với Đoàn Ngạc Niên. Hai mắt y đỏ ngầu,tay giữ chặt cái eo mảnh khảnh của Cố Nhạc Lăng , điên cuồng sáp nhập, côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập trừu dập vào hậu huyệt hư nhuyễn với tốc độ kinh hồn, cứ đâm vào rồi lại nhanh chóng rút ra, cắm đến Cố Nhạc Lăng nước mắt đầy mặt.

Cố Nhạc Lăng ngày càng nhạy cảm, bên tai cậu chỉ còn nghe tiếng xá© ŧᏂịŧ va chạm ngoài ra không còn biết chi hết.

Phía trước cực tê dại, căng trướng như muốn nổ tung, bị bàn tay xa lạ của Đoàn Ngạc Niên chạm vào liền vui mừng rêи ɾỉ.

Cố Nhạc Lăng đưa hai tay bịt miệng mình, nén tiếng rêи ɾỉ sảng khoái sắp thoát ra.



Chiếc xe được cấu tạo với chất liệu bền chắc thế mà vẫn không che giấu nổi chấn động mãnh liệt từ trong xe truyền ra, may là nơi này vắng vẻ không có ai.

Nếu không...

Hai người đều tràn đầy hơi thở tìиɧ ɖu͙©, Cố Nhạc Lăng kiệt sức, cả người nặng nề buông tay muốn ngã ra, người kia lại nhanh tay ấn nút một cái liền đem ghế dựa hạ xuống, cứ thế tóm lấy Cố Nhạc Lăng, ôm y nằm ngửa trên người mình, đỉnh đỉnh qυყ đầυ trước cửa huyệt sưng đỏ, "phốc" một cái liền đi vào tận gốc, bắp đùi va đập liên tục vào đùi trong của Cố Nhạc Lăng mạnh đến mức da thịt nơi đó bắt đầu ửng đỏ.

Cố nấc nghẹn, miệng lưỡi tê cứng chỉ có thể đưa tay lên miệng, dùng răng cắn chặt, ngăn chặn tiếng kêu nức nở của bản thân.

Đoàn Ngạc Niên nhận ra liền nhanh chóng nắm lấy bàn tay cậu, y sợ cậu không chịu nổi làm bị thương bản thân, liền nắm lấy bàn tay nhỏ hơn mình mấy lần, âu yếm hít mùi mồ hôi nhàn nhạt vùng cổ người mình yêu, y cảm thấy rất vui sướиɠ.

Ít nhất... là hiện tại.

Nhiệt độ trên người Cố Nhạc Lăng như muốn đem y hòa tan, nơi nhỏ bé của thiên sứ đang cắn chặt lấy y.

Cố Nhạc Lăng thuộc về y.

Triệt triệt để để là của y rồi.

"Không cho em cắn." Đoàn Ngạc Niên gỡ cánh tay trắng nõn của Cố Nhạc Lăng bị chính cậu cắn đến rướm máu, hơi đau lòng xoay gương mặt đỏ bừng của cậu lại hôn đến Cố Nhạc Lăng cảm thấy nghẹt thở, cổ họng phát ra tiếng "ức ức".

Y đưa tay lướt đến vùng eo mảnh khảnh vuốt ve, nắm chặt lấy nó, thúc sâu đến tận gốc trong hậu huyệt Cố Nhạc Lăng.

Đoàn Ngạc Niên rất tận hưởng kɧoáı ©ảʍ mà Cố Nhạc Lăng mang lại cho mình, nơi đó hút chặt lấy hạ thể trướng to của y, như yêu thương quấn quít không muốn xa rời y vậy.

Y và Cố Nhạc Lăng đang kết hợp...

Y mới là nam nhân của Cố Nhạc Lăng - Ánh mắt y thâm sâu khó lường, hạ thân lại tàn bạo cắm rút trái ngược với hành động vuốt ve dịu dàng.

Khóe miệng Cố Nhạc Lăng chảy ra một sợi chỉ bạc, hai mắt vô thần, cả người nóng hầm hập, đã lâu không làʍ t̠ìиɦ chịu phải tình cảnh lần này liền muốn tinh tẫn nhân vong.

Không còn sức chạy trốn, chỉ biết "ô ô" vài tiếng khe khẽ, bờ mông bị va chạm đùng đùng, cả người để mặc Đoàn Ngạc Niên thao túng.

Đến khi Cố Nhạc Lăng không kêu nổi nữa, bên tai nghe tiếng thở gấp gáp, thô đυ.c của nam nhân.

Sau đó, là một đợt nóng bỏng tuôn trào lấp đầy phía sau...

Cậu không khỏi tự hỏi.

Đã xong rồi rồi sao...

....

Cố Nhạc Lăng không nhớ rõ mình về tới nhà bằng cách nào, nhân lúc Đoàn Ngạc Niên ngủ say, cậu đã mở cửa xe... mơ mơ màng màng khập khiễng rời đi.

Đi một chút lại lảo đảo, giữa hai chân lại chảy ra một loại chất lỏng quen thuộc, thấm ướt quần.

Thân dưới đau rã rời, cả người bủn rủn, Cố Nhạc Lăng cố gắng đón một chiếc xe, ngủ thϊếp trên đó cho đến lúc về đến nhà.

Hôm nay Cố Nhật Tuệ sẽ về nhà, em gái về rồi, cậu không nên xảy ra chuyện gì.

" Anh trai đáng yêu về rồi kìa."- Giọng nói quen thuộc khiến Cố Nhạc Lăng vừa mở cửa đã đờ người ra.

Mục Thiểm Tây ngồi đó, đèn không bật, khí thế của hắn cực kỳ âm trầm tựa như cô hồn dã quỷ.

" Ti tiện."- Hắn rít lên, đôi mắt long sòng sọc tựa như dã thú bị chọc giận.

Hắn vứt tai nghe qua một bên, đứng dậy, sát khí hừng hực tỏa ra trong vô cùng dọa người..

Rầm.

Cố Nhạc Lăng bị hắn xô mạnh vào tường, xương cốt như muốn vỡ ra.

Mục Thiểm Tây nắm lấy tóc cậu, thô bạo mà kéo lên.

"Nào nào, nhìn kỹ đi, xem kỹ người hôm nay "anh vợ" phải phục vụ là ai."

Mục Thiểm Tây liên tục dùng từ ngữ bẩn thỉu sỉ nhục Cố Nhạc Lăng, không những thế còn thô bạo xé rách quần áo cậu quăng sang một bên.

"Chậc chậc... không ngờ tôi biết cậu đã làm gì? Với ai? Phải không?"

"Cố Nhạc Lăng , đồ điếm, thích dạng chân ra cho người ta chơi, rồi sau đó lại tỏ vẻ ủy khuất."

"Chậc, chậc. Xem này, cái nơi dâʍ đãиɠ này của cậu nuốt không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thằng đó rồi nhỉ."

"Hẳn là cậu no căng bụng luôn rồi đấy chứ."

Mục Thiểm Tây đè người lại, đưa tay ấn mạnh vào bụng cậu. Quả nhiên, dương tinh liền chảy ra, Cố Nhạc Lăng thống khổ run cả chân, "a, a", đưa tay che mông, sợ hắn thấy bộ dạng bất kham này của cậu.

"Ôi trời, Cố Nhạc Lăng, cậu dâʍ đãиɠ thật đấy."

Mục Thiểm Tây đột nhiên vỗ vỗ trán mình, một bộ dạng điên điên khùng khùng khiến người dè chừng.

"Cậu nói xem, nếu cậu là đàn bà. Nói không chừng đã sớm bị chơi đến mang thai. Mà đứa bé cũng không biết mang họ Đoàn...hay là họ Mục."

Mục Thiểm Tây cười nhẹ, mắt híp lại, kề sát tai thiếu niên thì thào.

"Cố Nhạc Lăng."

"Chúng ta chỉ có hai mươi phút để chơi với nhau thôi, Nhật Tuệ sắp về rồi."

"Tranh thủ thôi, thầy Cố."