Thời gian không biết từ lúc nào đã trôi qua hơn một giờ.
Lý Thành Hà đang tựa vào sô pha ngủ gật.
Trên cổ tay của Cao Trì buộc một sợi dây nhựa, đầu bên kia được buộc vào cổ của con gà trống. Ông ấy đang cố mở to đôi mắt đỏ au, không dám ngủ gật.
Sau khi được ông ấy trấn an và xoa dịu, con gà trống kia đã không hề kêu la ầm ĩ nữa mà đang nằm ở một bên của ghế sô pha.
Khi đường chân trời của bầu trời đen thẳm kia rốt cuộc đã xen lẫn một chút màu trắng, con gà trống vốn dĩ đang nằm dưới chân Cao Trì đột nhiên ngóc cổ dậy. Tiếng gáy cao vυ"t của nó vang vọng khắp sảnh chính khu biệt thự.
Cố Chi Tang đã chuẩn bị xong từ lâu, cô mạnh mẽ mở to hai mắt và vung mười tám lá bùa vàng trong tay về phía trước.
Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra, những lá bùa này không bị thổi bay xuống đất mà lại treo lơ lửng giữa không trung và xếp thành hàng. Các lá bùa đều lấp lánh ánh sáng màu vàng.
Lý Thành Hà bừng tỉnh từ trong cơn mơ, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Không đợi ông ấy khϊếp sợ xong thì nhiệt độ không khí ở trong biệt thự đã đột nhiên giảm xuống. Cái lạnh thấu xương xuyên thẳng qua lớp quần áo của ông ấy và Cao Trì, khiến bọn họ run lẩy bẩy.
Con gà trống có linh tính nhạy cảm bị tà ma xuất hiện bốn phía làm cho cực kỳ sợ hãi, kêu la ầm ĩ.
Cố Chi Tang lạnh lùng nói: “Hai người hãy lui ra sau đi!”
Nói xong, hai tay cô nhanh chóng làm một kết ấn phức tạp, thấp giọng nói: “Kim Cương Tát Đóa Pháp Thân Chú.”
Mười tám lá bùa vàng bị luồng gió tràn ngập âm khí thổi qua hơi rung lên rồi đột nhiên tự bay tới và dán xung quanh chữ “Tĩnh” kia.
Đây là đấu pháp “Cửu Tự Chân Ngôn” cao thâm nhất trong Đạo Môn: dàn hàng binh lính thành một đội ngũ tấn công trước, sau đó niệm quyết pháp “Đấu” để tiến hàng chiêu sát thủ.
Ở uy lực của bùa và quyết pháp “Đấu”, các tà ma ẩn giấu trong trận pháp đã không thể không hiện ra.
Một luồng gió mang theo âm khí quét ngang qua. Dù Cao Trì và Lý Thành Hà đang rét run đứng ở khá xa cũng nhìn thấy nhiều bóng dáng xám xịt đang không ngừng nhào về phía Cố Chi Tang.
Nhưng người con gái liễu yếu đào tơ kia lại cực kỳ vững vàng, không hề chịu ảnh hưởng từ bọn chúng.
Đầu ngón tay của cô đang kẹp ba miếng ngọc phù được vẽ bằng chu sa.
Tuy rằng uy lực của phù vàng không hề nhỏ nhưng chỉ dựa vào nó để hoàn toàn phá hủy hai trận pháp liên hoàn hung ác kia thì cũng có chút khó khăn. Những ngọc phù này sẽ được dùng để phá hủy mắt trận.
Cố Chi Tang đồng loạt ném ra ba miếng ngọc phù. Chúng bay lên không trung, vẽ ra một đường màu đỏ rồi bay thẳng đến trấn áp trên mắt trận.
Một tiếng gào thét sắc bén và đau đớn truyền ra từ trong chữ “Tĩnh”. Ngay cả hai người khác đang ở bên ngoài cũng nghe thấy rất rõ ràng. Khuôn mặt của hai người đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Một tia sáng màu xanh tím mờ ảo từ bên ngoài cửa sổ rơi vào trong phòng. Những bóng dáng xám xịt kia bỗng nhiên đều biến mất, nhiệt độ không khí vốn dĩ đang lạnh lẽo đến run rẩy cả người cũng đột nhiên trở nên ấm áp hơn. Các dòng khí và âm thanh xung quanh đều bình tĩnh trở lại.
Hai người Cao Trì chờ đợi một lúc ở bên ngoài với trái tim đập thình thịch, sau đó mới chậm rãi đi về phía sảnh chính, trong lòng còn hơi run sợ: “Đại sư Cố, vừa rồi là…?”
“Là tà ma, đã bị tôi diệt sạch rồi.” Vẻ mặt của Cố Chi Tang hiện lên chút mệt mỏi.
Phá trận pháp Đại Hung đã tốn khá nhiều linh khí của cô, mà cô lại còn vẽ hơn hai mươi lá bùa. Hơn nữa, thân thể rách nát này còn chưa được nuôi dưỡng khỏe hơn nên bây giờ đã có chút không kiên trì nổi.
Trong giọng nói của Cao Trì có chút run rẩy áp lực, nhưng cũng có chút chờ mong: “Đại sư, vậy cha của tôi?”
Cố Chi Tang chỉ vào chỗ bên cạnh mình: “Bây giờ, ông ấy đang ở ngay chỗ này, chỉ là ông không thể nhìn thấy được.”
Cô dán phù Thiên Nhãn đã vẽ lúc trước lên trên người của Cao Trì.
Vừa dán lá bùa lên thì Cao Trì đã có thể nhìn thấy thân thể gần như trong suốt của một người đàn ông đang đứng ở bên phải cô.
Khi nhìn thấy gương mặt của người đó thì người đàn ông 40 tuổi kia ngay lập tức rơi nước mắt lã chã.
Lúc này, ông ấy quỳ gối thẳng xuống mặt đất, dập đầu liên tiếp ba cái về hướng đó rồi nức nở nói: “Cha!”
Người đàn ông có thân thể trong suốt này chính là người cha đã bị tự thiêu vào hơn hai mươi năm trước của ông ấy: Cao Lâm!
Cao Lâm đã bị trấn áp và tra tấn trong nhiều năm, hồn thể đang cực kỳ suy yếu, như thể sắp tiêu tan ngay lập tức vậy. Khi nhìn thấy người đàn ông đang quỳ trên mặt đất, trong ánh mắt của Cao Lâm đã hiện lên vài phần tỉnh táo.
Nhưng không biết ông ấy nghĩ đến điều gì, khuôn mặt của ông ấy đột nhiên trở nên cực kỳ dữ tợn: “Cao… Sóc…!”
Nghe thấy tiếng kêu khàn khàn của cha mình, Cao Trì lại dập đầu một cái, cũng cực kỳ phẫn nộ, run rẩy nắm chặt hai tay. Bởi vì cái tên Cao Sóc này chính là người chú tốt lành kia của ông ấy!
Đúng lúc này, Cố Chi Tang cảm nhận được sự biến đổi của luồng khí xung quanh, vẻ mặt của cô nghiêm túc hơn.
Cô dùng chân đạp Cao Trì ra xa ba mét, sau đó một tay nhanh chóng kết ấn, xông thẳng đến Cao Lâm.
Hồn thể trong suốt kia đang có vẻ mặt cực kỳ dữ tợn, tràn đầy hận thù. Một làn sương mù màu xám đang quay cuồng trong hồn thể của nó, khiến cho hồn phách của ông ấy càng ngày càng ngưng tụ rõ ràng hơn.
Đây chính là oán khí của Cao Lâm.
Ông ấy đã bị hại chết, còn bị trấn áp trong chính căn nhà của mình và nhìn từng người thân yêu chết thảm, còn bị trận pháp tra tấn ngày đêm.
Nên bây giờ, khi ông ấy được thả ra và khôi phục lại ý thức thì sự oán hận mạnh mẽ đã lập tức bóp méo linh hồn ông ấy.
Ông ấy đang chuyển hóa thành một Lệ Quỷ!