Chương 28: Cục cưng bé bỏng

Edit: Tứ Ngọc

Beta: Đắng.

----

“Đi bệnh viện? Vậy anh tự mình đi đi.” Úc Tưởng nói, liền duỗi tay muốn mở cửa xe.

Thư kí Vương liếc nhìn sắc mặt Trữ Lễ Hàn, một bên lặng lẽ khóa cửa xe, một bên cười nói: “Úc tiểu thư cũng đã tự mình xuống dưới, không bằng đi cùng nhau đi? Úc tiểu thư tận mắt nhìn thấy miệng vết thương lý xong, không phải cũng yên tâm hơn sao?”

Thư kí Vương vừa dứt lời, tài xế đằng trước cũng vô cùng lưu loát dẫm chân xuống, từ từ lái xe rời khỏi gara.

Úc Tưởng thầm hô: đồ bịp bợm.

Cô còn có thể lựa chọn sao?

Ở cùng trong một không gian với Trữ Lễ Hàn, quả thực có một chút áp lực. Nhưng điều Úc Tưởng cảm nhận được nhiều hơn cả áp lực chính là: Chán, cô nhịn không được quay đầu nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ đang tự mình xử lí vết máu quanh vết thương cho Trữ Lễ Hàn.

Tăm bông nho nhỏ được vệ sĩ cầm trong tay, nhìn qua có cảm giác chỉ cần dùng một chút lực cũng có thể nhẹ nhàng bẻ gãy nó.

Người vệ sĩ lúc này nhịn không được ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn nhìn Úc Tưởng, vô cùng tinh ý lên tiếng hỏi: “Tay chân tôi vụng về, hay là Úc tiểu thư tới làm đi?”

Loại trường hợp thế này, tất cả đều giống nhau, những cô gái sẽ làm vô cùng cẩn thân, sau đó thường xuyên qua lại, tình cảm cũng sẽ lớn dần lên.

Nhưng Úc Tưởng lại vẫy vẫy tay: “Anh cứ từ từ làm, không vội, tôi nhìn.”

Thậm chí cô còn tích cực đưa ra gợi ý cho đối phương: “Có dung dịch ô-xy già không? Sao anh không lấy một lọ dung dịch ô-xy già đổ vào, đem miệng vết thương rửa cho thật sạch?”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Xem ra cô rất giỏi trong sai khiến người khác.

Trong lúc nhất thời thật khiến cho người ta không thể hiểu rõ được, cô vừa rồi thúc giục hắn đi bệnh viện, là xuất phát từ chân tâm hay là giả ý.

Bên này, người vệ sĩ nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng đau.

Hắn lại giương mắt nhìn nhìn Úc Tưởng, nói: “Vẫn là thôi đi, sắp tới bệnh viện rồi, để cho nhân viên y tế chuyên nghiệp xử lí thì hơn.”

Hắn xem như đã nhìn ra, trong lòng vị Úc tiểu thư này không có nửa điểm nhu tình mật ý a.

Bên kia, Thẩm tổng nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị đạp sập vài giây.

Khi Nhiễm Chương bước vào cửa, những nhân viên mới khác cũng dần dần tới.

“Đây là làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì? Cướp bóc sao?” Mội nhân viên mới tới trừng lớn mắt, hỏi.

“So với cướp bóc còn đáng sợ hơn nhiều.” Người nhân viên lâu năm nghĩ nghĩ nói.

Thẩm tổng vẫn vô cùng lạc quan nói: “Lời nói cũng không thể nói như vậy……” Ông hỏi: “Ai muốn nhận cơ hội mở rộng của Livinan không?”

Mấy nhân viên mới vừa nghe thấy tên này, liền lập tức lên tinh thần: “Cái gì cái gì? Livinan cùng công ty có hợp tác sao?”

Thẩm tổng: “Mấy người xem đi, không phải vẫn vô cùng vui vẻ đó sao?”

Mấy nhân viên mới không hiểu chuyện ra sao: ????????

Người nhân viên làm lâu năm ngay lập tức gật đầu, nói: “Vậy nhưng thật ra…… dù thiếu một cánh cửa, nhưng công ty lại thu được nhiều hơn…… Còn có lẽ Úc Tưởng chính là người bị kẹp ở giữa chịu tội.”

Cuối cùng thì bọn họ cũng đã nói được điều gì đó của tiếng người, có lẽ vì họ cùng chiến tuyến với Úc Tưởng trong nhóm WeChat sáng hôm đó. Cũng không phải là điều hiển nhiên, cùng một lúc đối phó với hai người giàu có, Úc Tưởng hẳn là chỉ nên có niềm vui chứ không có cay đắng.

“Cho nên đây là Úc Tưởng hy sinh chính mình, đổi lấy càng nhiều tiền lương cùng tương lai cho chúng ta!” Người nhân viên lâu năm lên tiếng cảm thán.

Mấy nhân viên mới đến làm nghe xong lại chẳng hiểu ra làm sao.

Úc Tưởng, hy sinh chính mình?

Cô hy sinh cái gì?

“Đúng rồi, Úc Tưởng đâu?” Liêu Giai Phỉ đột nhiên lên tiếng, “Không phải cô ấy nói xuống lầu một lúc có chút chuyện sao? Tại sao còn chưa thấy quay lại?”

“Đúng vậy, Úc Tưởng đâu……”

Người đồng nghiệp mới ngoài miệng không nói, nhưng đáy lòng nhịn không được nghĩ: không phải là mượn cớ trốn việc rồi chứ?

Thẩm tổng lên tiếng: “Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, tôi đi vào trong gọi điện cho cô ấy một chút.”

Ông nói xong liền đi vào trong văn phòng, đến khi đi vào mới phát hiện bức tranh treo trên tường đã rơi xuống đất. Trái tim Thẩm tổng đập thình thịch, thầm được lắm nha, vừa rồi kích động đến nỗi đem bức tranh làm rơi luôn sao?

Thẩm tổng cúi người đem bức tranh nhặt lên, đang muốn đặt trở lại chỗ cũ, mới phát hiện cái đinh trên tường có một chút máu.

CMN!

Thẩm tổng cầm lấy bức tranh, lao ra ngoài: “Vừa rồi……”

“Làm sao vậy Thẩm tổng?” Mọi người ngơ ngác quay đầu lại.

Thẩm tổng sợ tới mức nói không lưu loát: “Vừa rồi đinh đóng trên tường của tôi hình như đã làm Trữ thiếu gia bị thương ……”

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều khẩn trương.

Khó trách Úc Tưởng đi mãi không thấy quay lại…… Xong rồi, bọn họ xong rồi.

Mấy nhân viên mới hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ mờ mịt nhìn xung quanh. Kể cả Ninh Ninh cũng có chút hoang mang.

Cô cúi đầu đang chuẩn bị dò hỏi chút tin tức bên phía Úc Tưởng, lại nhận được tin nhắn của Lăng Sâm Viễn trước.

Lăng Sâm Viễn: 【 Tại sao hôm nay em lại ở chỗ đó? 】

Ninh Ninh cắn cắn môi, nghe bên tai truyền đến tiếng ồn ào, lo lắng bàn tán của mọi người, cô nghĩ thầm: "Chẳng lẽ cô không thể xuất hiện ở chỗ này sao?"

Lăng Sâm Viễn: 【 Chuyện lần trước còn chưa điều tra rõ, em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. 】

Ninh Ninh: 【 Nhưng em muốn đi làm. 】

Lăng Sâm Viễn: 【 Được thôi, hoặc là em có thể đổi sang một công ty khác? Không phải em rất muốn tới thiết kế Huy Dương sao? Ngày mai anh sẽ bảo tiểu Lý làm một lá thư giới thiệu cho em. 】

Ninh Ninh: 【 không phải do chính em vào được, em không cần. 】

Ninh Ninh nghĩ nghĩ, lại nhắn thêm một câu: 【 Em muốn ở lại công ty này, nơi này không tồi. 】

Lúc sau Lăng Sâm Viễn cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa.

Ninh Ninh cầm di động, trong lòng không khỏi có chút lo lắng được mất, cô bắt đầu tự hỏi không biết Lăng Sâm Viễn giờ phút này đang suy nghĩ cái gì……

“Ninh Ninh, rót một ly nước cho cấp Z.” Bên kia có người nói.

Ninh Ninh lúc này mới tạm thời buông di động xuống, xoay người đi rót nước.

Cô đưa nước cho Nhiễm Chương đang ngồi một góc trên sô pha, thấp giọng hỏi: “Học tỷ làm việc ở đây lâu chưa? Cô ấy làm về cái gì vậy?”

Nhiễm Chương: “Học tỷ?”

Ninh Ninh: “Chính là Úc Tưởng.”

Nhiễm Chương: “Công việc của cô ấy chính là tôi.”

Ninh Ninh: ????????????

Ninh Ninh nói lắp một chút: “Nhưng, tại sao……”

Nhiễm Chương cúi đầu, cầm lấy di động, không lên tiếng nữa. Trong lúc nhất thời chỉ còn lại tiếng âm thanh trò chơi truyền ra từ điện thoại của anh ta.

Ninh Ninh nhịn không được hỏi: “Anh tới đây chờ cô ấy sao? Nhưng mà cô ấy vừa mới rời đi rồi.”

Nhiễm Chương cũng không ngẩng đầu lên: “Tôi biết.” Lúc anh nhìn cô rời đi, cô cũng không thèm liếc anh một cái.

Ninh Ninh: “Vậy anh có muốn quay về hay không……”

Nhiễm Chương: “Không cần.” Anh lúc này mới ngẩng đầu: “Cô nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi đi.” Rõ ràng là anh không thích sự lắm lời của Ninh Ninh.

Ninh Ninh xấu hổ mà cười cười, lúc này mới xoay người rời đi.

Cô cảm thấy công ty này rất kỳ quái, từ trên xuống dưới đều vô cùng kỳ quái……

Mà trong một góc Nhiễm Chương hưởng thụ sự yên lặng khó có được này.

Không có người dò hỏi, thúc giục, không có ai sắp xếp hết tất cả mọi thứ cho anh ta…… Anh ta như được thoát khỏi gồng xiềng trong một thời gian ngắn……

Anh ta thích nơi này.

……

Sự việc xảy ra bên Văn hóa Khải Tinh, rất nhanh đã truyền đến tai của Trữ Sơn.

“Thuốc! Thuốc đâu! Mau đi lấy thuốc cho Trữ đổng!” Thư kí Lưu vội vàng quay đầu nói.

Người hầu gật đầu, nhanh chóng chạy đi.

Khi viên thuốc trợ tim đè ở trên lưỡi của Trữ Sơn, lớp bọc đường tan ra, đại não của ông ta rốt cuộc cũng lấy lại được một tia bình tĩnh

“Xảy ra chuyện gì sao Trữ đổng?” Thư kí Lưu run giọng hỏi.

Trữ Sơn thở dài một hơi: “Loại chuyên tai tiếng này…… Quên đi, cậu đã ở bên tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng không giấu cậu. Mới sáng sớm hôm nay, Trữ Lễ Hàn cùng Tiểu Viễn đều đi đến Văn hóa Khải Tinh, cậu biết Văn hóa Khải Tinh không? Chính là công ty mà Úc Tưởng làm. Hai anh em bọn họ ở trước mặt của bao nhiêu nhân viên trong công ty, vì một đứa con gái mà vung tay đánh nhau, không chỉ đập nát một cánh cửa, thậm chí còn đổ máu……”

“Đổ... Đổ máu sao?” Thư kí Lưu lắp bắp kinh hãi.

“Chuyện này không thể kéo dài thêm được nữa, như vậy, cậu tự mình đi làm đi. Cầm hợp đồng tới tìm Úc Tưởng……”

Thư kí Lưu hãi hùng khϊếp vía gật đầu.

Hắn nghĩ thầm ngày hôm đó tại phòng bệnh, chính là vị Úc tiểu thư kia đúng không? Khi đó hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng không ngờ được mọi việc xảy ra nhanh chóng như vậy, một phát không thể vãn hồi. Kể cả có là Đát Kỷ họa quốc cũng không thể nhanh được như vậy a……

Đáy lòng thư kí Lưu không nhịn được có chút chua xót.

Liền lần này, tránh tới bao nhiêu người đủ mười kiếp cũng khó đây.

Vào lúc Úc Tưởng nhận được điện thoại của thư kí Lưu, cô thậm chí còn cho người ta treo điện thoại 3 lần.

Cuối cùng khi nhận được một tin nhắn, mới chịu nghe máy.

“Úc tiểu thư hiện tại đang ở nơi nào? Nếu tiện, tôi sẽ đem hợp đồng tới nói chuyện cùng cô?” Thư kí Lưu khách khí nói.

Úc Tưởng: ????????

Úc Tưởng: “Ở bệnh viện.”

Thư kí Lưu nghe vậy, thầm mắng: Cmn, thật sự là đánh nhau đến nỗi phải vào bệnh viện sao?

Mí mắt hắn hơi giật giật, hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được Trữ Lễ Hàn áo mũ chỉnh tề, cả người tự phụ ưu nhã, lúc động tay sẽ là cái dạng gì.

Chuyện này quả thật không thể trì hoãn thêm nữa!

Úc Tưởng: “Để ngày mai đi, ngày mai tôi rảnh.”

Thư kí Lưu nghẹn họng, nhưng cũng chỉ có thể đáp: “Được.”

Đây chính là tặng không tiền a! Cô có thể không tâm động sao? Vậy mà còn phải đợi đến ngày mai! Là tôi thì tôi không thể đợi được nữa rồi!

Úc Tưởng tắt xong điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Trữ Lễ Hàn.

Nhân viên y tế đang xử lí vết thương cho anh.

Nam nhân ngồi nghiêm chỉnh ở đó, sắc mặt không thay đổi, trên người mang cỗ khí chất riêng biệt.

Úc Tưởng chậm rãi đi đến trước mặt hắn, quơ quơ di động: “Đây là nguyên nhân Trữ đại thiếu gia tới Văn hóa Khải Tinh sao?”

Trữ Lễ Hàn chậm rãi ngước mắt, cũng không lên tiếng.

Úc Tưởng nói tiếp: “Tôi nhận được điện thoại của thư kí Lưu bên cạnh Trữ tổng.”

Trữ Lễ Hàn cùng Lăng Sâm Viễn tới nhanh, đi cũng vô cùng nhanh.

Bởi vì bọn họ bản chất cũng chỉ là muốn làm cho Trữ Sơn mất đi lý trí, ở trong tình huống không suy nghĩ được gì, đưa ra quyết định nhanh nhất.

“Ông ta hẹn gặp em sao?” Trữ Lễ Hàn lúc này mới đã mở miệng.

Úc Tưởng gật đầu nói: “Tôi nói ngày mai tôi rảnh.”

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn khẽ nhúc nhích: “Em rất thông minh.”

Đối mặt với đống tài sản lớn như vậy, cô không khỏi có chút chờ đợi.

Đứng trước khối tài sản kếch xù như vậy, cô không khỏi chờ đợi. Chỉ khi một người như Trữ Sơn kiêu ngạo như ông ta thì cô mới cần cúi đầu nhặt tiền.

Úc Tưởng: “Cảm ơn, nếu anh đã muốn làm chuyện tốt, vậy không bằng ngày mai cho tôi mượn vệ sĩ của anh đi?”

Trữ Lễ Hàn đáy mắt xuất hiện một tia ý cười.

Anh nhìn cô, nhưng lại không lập tức đáp ứng.

“Anh nghĩ xem, ông ấy đã thỏa hiệp, nhưng tài sản như vậy ở trên người tôi, vạn nhất xong việc ông ấy càng nghĩ càng tức giận, quyết định thuê người gϊếŧ tôi, không phải là tôi sẽ chết trên con đường vĩnh viễn không lấy được tiền sao?”

“Trữ tiên sinh, xong rồi.” Y tá nói.

Trữ Lễ Hàn gật đầu, lễ phép nói “Cảm ơn”, sau đó anh mới chậm rãi đứng lên: “Tôi có biện pháp tốt hơn.”

Úc Tưởng: “Hả?”

Trữ Lễ Hàn: “Tôi tự mình đưa đi, thế nào?”

Úc Tưởng: “Quan hệ tốt, nhưng là không có tiền đồ, anh xem được không?”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Còn rất mưu mô.

Anh cho cô nhiều cơ hội tranh thủ như vậy, cô liền không lấy luyến tiếc sao?

“…… Được rồi.” Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt lên tiếng.

Úc Tưởng cũng vô cùng thuận miệng khen một câu không hề có chút tình cảm nào: “Anh thật là xuất sắc!” Yêu, yêu!

Trên thực tế, gần giống như Trữ Lễ Hàn khen cô thông minh, không phải muốn nói chuyện với nhau về công việc sao? Lại không ít khối thịt.

Nhưng Trữ Lễ Hàn lại vô cùng không "lịch sự".

Anh chưa nói cảm ơn.

Ngược lại còn hỏi: “Ưu tú chỗ nào?”

Úc Tưởng nghĩ một lúc.

Này không phải là đang làm khó cô sao? Khen anh một câu, anh còn muốn cô viết cho anh một bài luận khen ngợi dài 500 từ sao?

Úc Tưởng cùng hệ thống ép buộc nói: "Không hổ là vai ác, quả thật vô cùng biếи ŧɦái.

Hệ thống: 【……】

Nó không muốn nói chuyện cùng nhân vật rõ ràng chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, nhưng lại sắp bắt được một trăm triệu tài sản đầu tiên.

Cô chỉ có giá trị là một vai phản diện thôi a.

Tôi nghĩ nên thả cô xuống cái thế giới bị bao quanh bởi bảy, tám kẻ biếи ŧɦái mới đúng.

Vài giây tĩnh lặng ngắn ngủi qua đi.

Úc Tưởng lên tiếng: “Anh bề ngoài ưu tú, khí chất ưu tú, Sản nghiệp khổng lồ trong tay anh cũng đặc biệt ưu tú. Còn có trên giường……”

Hệ thống: ????!!!!!!!!

Vệ sĩ: !!!!!!!!!!!!

Đây là điều chúng ta có thể nghe sao? Người vệ sĩ nghĩ thầm.

Trữ Lễ Hàn nheo mắt, giơ tay bịt kín miệng Úc Tưởng, cùng cô đi ra ngoài.

Úc Tưởng: “Mmmmmmmm……”

Ngoài miệng là bị che lại.

Nhưng đáy lòng lại thập phần thả lỏng, thậm chí còn cùng hệ thống nói: Ngươi xem bảo đảm anh ta về sau không dám hỏi lại tôi, anh ta ưu tú chỗ nào."

Hệ thống: 【……】

Trữ Lễ Hàn mang theo Úc Tưởng trở lại trong xe.

Úc Tưởng lúc này mới có thể đẩy tay hắn ra, nói: “Cũng may anh không đưa cái tay bị thương kia vào miệng của tôi……”

Trữ Lễ Hàn nhướng mi: “Bằng không để em cắn tôi thêm một cái, tôi còn phải đi tiêm thêm một mũi vắc-xin phòng bệnh chó dại phải không?”

Úc Tưởng: “……”

Úc Tưởng: "Anh ta châm chọc tôi."

Hệ thống thầm nói châm chọc thật tốt a!

Sau đó giây tiếp theo nó liền nghe thấy Úc Tưởng nói: “Nếu anh thật sự muốn đánh, cũng không phải quá muộn. Tôi sớm đã cào qua nó từ 800 năm trước……”

Thư kí Vương liền nhớ tới buổi sáng hôm đó tại khách sạn, ở bên cổ Trữ Lễ Hàn nhìn thấy dấu vết cào của móng tay.

Thứ kí Vương có chút đỏ mặt.

Hệ thống: 【……】

Là nó thua.

Tài xế đỏ mặt run rẩy hỏi: “Đại thiếu gia, hiện tại chúng ta có đi họp ở bên kia nữa không?”

Trữ Lễ Hàn mở ra một bịch khăn giấy ướt, thong thả ung dung mà lau tay nói: “Đi Cục Dân Chính.”

Úc Tưởng: ???????????

Úc Tưởng: "Anh ta lại bị tôi kí©h thí©ɧ cái gì rồi sao? Anh ta điên rồi hả?"

Hệ thống không có hồi âm.

Khả năng là tự bế rồi.

Úc Tưởng liếʍ liếʍ môi, nói: “Anh là đang hành hạ tôi, hay là tự hành hạ chính mình vậy?”

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Tài xế lái xe tới Cục Dân Chính.

Xe dừng ở trước cửa Cục Dân Chính nửa giờ, tài xế trên đường còn đi xuống một chuyến, không biết là muốn làm gì.

Úc Tưởng thật sự nhàm chán muốn chết.

Mà Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong xe, dùng cái tay còn lành lặn kia xử lý văn kiện.

Úc Tưởng nghĩ tới nghĩ lui dứt khoát chơi game…… Đánh tới khi hết mạng, cô liền quay đầu hỏi vệ sĩ: “Điện thoại của anh có trò chơi gì hay không? Nếu không ở ván tiếp theo, chúng ta thêm bạn tốt, sau đó mỗi ngày tôi có thể đưa anh đi thăng cấp!”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Có khi nào ngay cả khi bản thân sắp chết, cô vẫn có thể ổn định vững vàng mà lôi điện thoại ra, chơi thêm một ván game nữa?

Trò chơi tiếp theo trên điện thoại di động không quá rắc rối với vệ sĩ.

Nhưng vệ sĩ nhìn sắc mặt của Trữ Lễ Hàn.

“Đại thiếu……” Vệ sĩ thấp thấp giọng lên tiếng.

Úc Tưởng đành phải quay đầu lại nhìn Trữ Lễ Hàn.

Cổ mở miệng, đáng thương gọi: “Đại thiếu……”

Trữ Lễ Hàn đáy mắt vụt qua tia sáng, anh cho rằng cô sẽ bảo anh để vệ sĩ nghe theo lời của cô.

Nhưng Úc Tưởng lại mở miệng nói: “Nếu không anh cũng cùng chơi ván tiếp theo?”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Úc Tưởng: “Điện thoại của anh còn bao nhiêu dung lượng?”

Trữ Lễ Hàn: “512G.”

Úc Tưởng: “Thật là một chiếc điện thoại thích hợp để chơi game nha!”

Vệ sĩ ở bên cạnh nhịn không được nghĩ thầm: Đây là do bọn họ không thỏa mãn được yêu cầu của Úc tiểu thư, Úc tiểu thư liền quay ra tra tấn đại thiếu gia…… Sao?

Lúc này Trữ Lễ Hàn rốt cuộc cũng mở miệng lần nữa.

Anh nói: “Chơi với cô ấy.”

Vì thế chờ đến khi tài xế trở lại trong xe, vào lúc nhấn chân ga khởi động xe rời đi, ngoại trừ điện thoại của Trữ Lễ Hàn cùng tài xế, còn vệ sĩ và thư kí Vương ai cũng không tránh được, điện thoại của bọn họ đều phải tải app trò chơi, phụ trách vì Úc Tưởng thăng cấp.

Cuộc sống thế này thật quá mức vi diệu.

Úc Tưởng nghĩ thầm.

Cô lười duy trì một vòng giao lưu xã hội, cũng lười đi kết thêm bạn mới. Có một người bạn tốt là công cụ trò chơi, thật là vô cùng tốt a!

Úc Tưởng chơi một lát, bớt thời giờ ngẩng đầu hỏi: “Hiện tại chúng ta rời đi sao?”

Trữ Lễ Hàn cũng không ngẩng đầu lên: “Không thì sao?”

Úc Tưởng: “Tôi còn tưởng rằng anh thật sự muốn lấy giấy kết hôn cùng tôi chứ.”

Trữ Lễ Hàn: “Sau đó đem khối di sản khổng lồ để lại cho em sao? Tôi sợ rằng Úc tiểu thư khó có thể đợi được đến ngày đó.”

Úc Tưởng tâm nói khó chờ thì tốt.

Tai họa để lại ngàn năm.

Anh phải sống thật lâu thật lâu.

Mắt thấy xe lại rẽ sang một hướng khác không rõ, Úc Tưởng nhịn không được mở miệng: “Anh xem hay là cứ tìm đại một cái ven đường nào đó rồi thả tôi xuống? Hoặc là trực tiếp đưa tôi về Văn hóa Khải Tinh đi?”

Thư kí Vương gần như đã đoán được tâm tư của Trữ Lễ Hàn, thấp giọng cười nói: “Úc tiểu thư, cho đến lúc cô thỏa thuận xong với Trữ tổng ở bên kia, cô đi theo chúng tôi thì sẽ an toàn hơn.”

Úc Tưởng đã hiểu.

Đây là sợ Trữ Sơn bị ép đến tức giận, vạn nhất, ông ta nghĩ luẩn quẩn trong lòng, thật sự đem cô hành chết thì phải làm sao?

Vẫn là mạng nhỏ của cô quan trọng hơn.

Úc Tưởng đem dây an toàn thắt chặt hơn một chút, nói “OK”: “Bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là vật trang sức treo trên chân đại thiếu.”

Thư kí Vương không nhịn được cười một cái.

Vốn dĩ chuyện bị Trữ đổng theo dõi, đổi lại là người bình thường khẳng định cảm thấy ngột ngạt đến chết. Nhưng rơi vào trong tay Úc tiểu thư, ngược lại hiện tại giống như là xem hài kịch vậy.

Cùng cô ở một chỗ, hắn đều cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Trữ Lễ Hàn buổi chiều không có hội nghị, chính là muốn xuất ngoại một chuyến.

Úc Tưởng ngủ gật ở trong xe, ngủ một giấc dậy, cô đã được đưa đến sân bay rồi.

Trữ Lễ Hàn trực tiếp mang cô lên máy bay riêng của mình.

Úc Tưởng: Kẻ độc ác thật là giàu có a ~

Tại Văn hóa Khải Tinh bên kia, Liêu Giai Phỉ ngẩng đầu nói: “Úc Tưởng vừa nhắn lại cho tôi.”

“Hả? Thế nào? Cô ấy đang ở đâu?”

“Ở máy bay riêng, chuẩn bị bay ra nước ngoài.”

“?Trữ đại thiếu không phải bị thương sao?”

“Đúng vậy, đã xử lý xong tại bệnh viện, Trữ đại thiếu có thể là muốn ra nước ngoài xử lý chút chuyện, nên dã đưa Úc Tưởng đi cùng.”

“CMN!”

“Cho nên Trữ đại thiếu không chỉ không tức giận, thậm chí còn mang Úc Tưởng đi cùng……” Mọi người kinh ngạc, trong lúc nhất thời vừa cảm thán lại vừa hâm mộ.

“Ôi những người có tiền a~!”

Ninh Ninh đi ngang qua có chút sửng sốt.

Anh trai của anh Lăng, thì ra tính tình lại tốt như vậy sao?

Trước khi máy bay cất cánh, Úc Tưởng bên này đã gọi một cuộc điện thoại cho bác cả của Úc gia.

Hệ thống lúc này mới lên tiếng: 【 tôi còn đang cho rằng cô sẽ thật kiêu ngạo, lập tức quay ra vả mặt người nhà Úc gia, quay đầu vứt bỏ bọn họ, chính mình một mình đi lêи đỉиɦ cao nhân sinh 】

Úc Tưởng: ???????

Úc Tưởng: Ngươi nói đó là kịch bản của nữ chính, tôi lại không phải.

Hệ thống: 【 ha hả, thì ra cô còn nhớ rõ kịch bản của chính mình là pháo hôi sao? 】

Úc Tưởng không đáp lại những lời này.

Cô cùng bác cả Úc gia nói về chuyện Trữ Sơn sẽ đối phó với cô, yêu cầu ông ta phải tìm cho cô một luật sư.

Bác cả sợ tới mức hoang mang lo sợ, nhanh chóng mang một số tiền lớn đi tìm luật sư.

Úc Tưởng rất rõ ràng, bác cả Úc gia là vì tự bảo vệ mình, nhất định sẽ mang một số tiền lớn đi mời một vị luật sư.

Chà, người này sẽ xem hợp đồng vào ngày mai.

Thật là tốt khi tiết kiệm cho mình một số tiền ~

Hệ thống lúc này mới phản ứng lại đây.

Hệ thống: 【 Cô biến bọn họ thành công cụ cô để sử dụng sao? 】

Úc Tưởng đúng lý hợp tình: Đúng vậy, có thể tiết kiệm một chút sức của chính mình, đương nhiên là sẽ giao cho người khác làm rồi!

Giống như cô biết rất rõ ràng Thẩm tổng là nhìn trúng giá trị và lợi ích từ trên người của cô.

Cô đang cần Thẩm tổng để thuận tiện cho chính mình, cho nên cô không cần phải một phát tát chết anh ta.

Tìm cho mình thêm một công cụ bằng người, mới càng có thể làm một con cá mặn chỉ cần nằm một chỗ.

Nếu không, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác kéo lên.

Úc Tưởng nói chuyện điện thoại xong, liền lấy ra một máy chơi game nhỏ.

Nào là quét mìn, Anipop.

Tiếp viên hàng không chưa thấy qua cô bao giờ, nhưng nhìn Trữ Lễ Hàn mang theo cô gái này thì chắc hẳn phải có thân phân địa vị đặc biệt nào đó , liền tiến tới cung kính hỏi: “Xin hỏi cô có yêu cầu gì không?”

Úc Tưởng suy nghĩ một chút, hỏi: “Có màn hình lớn không?”

Tiếp viên hàng không: “Có.”

Úc Tưởng nói: “Càng lớn càng tốt.”

Tiếp viên hàng không do dự đáp: “Được, có ngay.”

Nửa giờ sau.

Máy bay cất cánh.

Trong máy bay riêng, nơi lớn nhất có thể chiếu phim điện ảnh, nhưng 99% thời gian màn hình lớn đều được dùng để mở các cuộc họp video, hiện tại lại đang chiếu Anipop.

Trữ Lễ Hàn vừa ngẩng đầu, là có thể thấy Anipop có những đá quý màu lam hoặc màu hồng đang va chạm vào nhau, phát ra những tiếng "rắc".

Trữ Lễ Hàn: “……”

Thư kí Vương không nhịn được lau mồ hôi, cười cười nói: “Ha, ha, âm thanh nền rất độc đáo.”

Khi máy bay hạ cánh là chạng vạng 6 rưỡi tối.

Úc Tưởng đi theo lại còn được ăn một bữa tối ba sao Michelin, nhưng cô cảm thấy nó không thể ăn. Vào lúc cô đang lười biếng nằm dài trên sô pha, cô lại nhận được điện thoại từ bác cả.

“Cháu hiện tại đang ở nơi nào?”

“Washington.”

“……? Cháu chạy rồi?” Bác cả Úc gia quả thực giận mà không thể nói. Sau khi chọc giận Trữ Sơn, cô lại tự mình bỏ chạy?

Úc Tưởng chậm rì rì nói: “Không phải, tôi đang ngồi ở trên sô pha, phía đối diện còn có Trữ đại thiếu……”

Bác cả Úc gia sửng sốt, tâm tình giống như tàu lượn siêu tốc, giọng nói cũng trở nên phập phồng cao thấp: “Trữ đại thiếu cũng ở đó?”

Úc Tưởng: “Đúng vậy.”

“Được, bác biết rồi.” Bác cả ÚC gia không nói thêm gì nữa, ông ta cắt đứt điện thoại, đồng thời cũng kiên định nhất định phải vì Úc Tưởng mời một luật sư giỏi

Úc Tưởng cũng không gọi điện lại.

Cô đã đạt được mục đích của mình.

Chỉ cần nhắc tới Trữ Lễ Hàn… Úc gia sẽ không bao giờ quỳ lạy Trữ Sơn tại chỗ, ngược lại chỉ biết toàn tâm toàn ý mà liều mạng bày mưu tính kế vì cô, sợ cô xảy ra chuyện gì.

“Úc tiểu thư, tôi đưa cô lên tầng trước?” Thư kí Vương đi tới trước mặt Úc Tưởng.

“Trữ đại thiếu đâu?” Úc Tưởng nghiêng đầu hỏi.

“Đại thiếu buổi tối còn có chút việc, tôi đưa cô đến phòng nghỉ ngơi trước.” Thư kí Vương nói.

Úc Tưởng thờ ơ gật đầu, đi cùng thư kí Vương vào trong thang máy.

Phòng khách sạn của bọn họ ở tầng mười ba, là phòng thượng hạng.

Úc Tưởng mới bước ra, liền thấy một vệ sĩ người nước ngoài bên hông còn có một khẩu súng đang đứng trước cửa.

Đuợc nha, không hổ là quốc gia tự do!

Thư kí Vương có lẽ là sợ Úc Tưởng căng thẳng, vội vàng nói: “ Cô yên tâm, khách sạn bên này cùng đại thiếu là đối tác làm ăn, bọn họ là vì an toàn của đại thiếu gia, mới đặc biệt sắp xếp thêm vệ sĩ.”

Úc Tưởng thầm nghĩ: Nhìn qua trông còn đáng sợ hơn, giống như anh ta sẽ bước vào một trận đấu súng bất cứ lúc nào vậy.

Cô giơ ngón tay lên chỉ chỉ.

Thư kí Vương hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

Úc Tưởng: “Đếm số người.” “Được, đếm xong rồi, bên này có mười hai vệ sĩ, bên kia tám. Tôi đi bên này.” Bên này an toàn hơn!

Thư kí Vương muốn nói lại thôi: “Bên này là phòng của đại thiếu gia.”

Úc Tưởng: “Tôi biết, dù sao cũng không phải là chưa bao giờ ở chung một phòng ngủ.”

Thư kí Vương nghẹn họng.

Cũng... cũng đúng.

Nhưng mấy người vệ sĩ ngoại quốc ngoài cửa kia lại không biết mặt Úc Tưởng.

Mấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ngoại trừ Trữ Lễ Hàn cùng thư ký và vệ sĩ của anh ra, thì ai cũng không cho đến gần.

“Cô từ từ đã, nếu không để tôi gọi điện thoại cho đại thiếu gia?” Thư kí Vương đưa tay sờ di động trong túi.

Úc Tưởng: “Tại sao lại phiền toái như vậy?”

Cô bĩu môi, vỗ nhẹ vào cái mông đang hếch của mình và nói, "Em là cục cưng nóng bỏng của chị, em biết không?"

Phòng thượng hạng quá lớn, cô chưa từng ở trong đó bao giờ, cô sợ hãi.

Bên kia, Trữ Lễ Hàn vừa bước ra từ thang máy: “……?”

Anh nhẹ nhàng nhướng mày: "cục cưng nóng bỏng?”

Khi hệ thống nghe thấy điều này, nó muốn tự đào hố chết ngay tại chỗ.

Nhưng chờ đến lúc Trữ Lễ Hàn chậm rãi bước tới bên người Úc Tưởng.

Úc Tưởng quả thực vô cùng.....

Cô cảm thấy rằng mình có thể đã hoàn thành việc đào sâu trong cuộc đời mình khi nhìn thấy những cuốn tiểu thuyết gốc của thế giới này.

Vì vậy, cô rất bình tĩnh quay đầu lại: "Bằng không gọi là bảo bối đáng yêu?"