Chương 29: Đồ ngủ nóng bỏng.

Edit: Tứ Ngọc

Beta: Đắng

-----

Nước ngoài vốn dĩ nhiệt tình phóng khoáng, đám người vệ sĩ tóc vàng mắt xanh kia không khỏi kinh ngạc, thâm chí sau khi biết được " Thân phận đặc biệt" của Úc Tưởng, cũng không dám liếc nhìn cô thêm một cái, sợ sẽ vì thế mà chọc giận Trữ Lễ Hàn.

Chuyện này đám vệ sĩ ngoại quốc không xấu hổ, Úc Tưởng không xấu hổ, ngay cả Trữ Lễ Hàn trên mặt cũng không có biểu tình.

Ngược lại thư kí Vương có chút lắp bắp: "Đại... đại thiếu tại sao lại lên đây?"

"Có chút việc thay đổi." Trữ Lễ Hàn.

Thư kí Vương vội vàng gật đầu.

Trữ Lễ Hàn hướng đám vệ sĩ ngoại quốc khẽ gật đầu, đối phương liền nhanh chóng xoay người mở cửa cho hắn.

"Vào thôi." Trữ Lễ Hàn nói với Úc Tưởng.

Úc Tưởng cũng không khách khí với anh chút nào, bước vào cửa trước.

Vệ sĩ nhìn cảnh này thầm nghĩ: Quả nhiên là một tiểu tình nhân được sủng ái, hai mắt lập tức liền vô cùng xem trọng Úc Tưởng.

Theo sát Trữ Lễ Hàn cũng bước vào cửa.

Thứ kí Vương theo thói quen cũng định đi vào, nhưng cánh cửa lại đóng lại ngay trước mặt anh ta.

Thư kí Vương có chút sửng sốt, bên trong Úc Tưởng cũng sửng sốt trong chốc lát.

"Anh ta không vào sao?" Úc Tưởng nhẹ giọng hỏi.

"Em nói xem?" Trữ Lễ Hàn giơ tay ấn vào chiếc nơ, "Không phải muốn đi xả nước vào trong bồn tắm sao?"

Dưới ánh mắt của anh, Úc Tưởng liên tục lùi về sau vài bước, sau đó mông va phải ghế sô pha, thuận thế ngã xuống.

"Ai nha, tôi yếu quá, không thể cử động được." Úc Tưởng nói.

Trữ Lễ Hàn buồn cười mà nhìn chằm chằm cô, chỉ là trên mặt vẫn không hiện lên chút cảm xúc nào.

Anh nhàn nhạt mở miệng: "Ồ, thì ra bảo bối nóng bỏng còn muốn tôi đi xả nước hộ?"

"Trữ đại thiếu chẳng lẽ không học quá đạo lí: không cầu giúp đỡ từ người khác, phải tự lực cánh sinh sao? Đây chính là tinh thần tự mình cố gắng, kiên trì không lay động của dân tộc Hoa Quốc ta từ xưa đến nay đó." Úc Tưởng đĩnh đạc nói.

Trữ Lễ Hàn: "......"

Hệ thống: 【......】

Nó hỗn độn trong gió, trong nháy mắt thật sự có chút hoài nghi, đây thật sự đang ở trong một quyển bá tổng ngược văn ngày trước sao? Cô giảng đạo lí tự lực cánh sinh không ngừng vươn lên cùng một bá đạo tổng tài???

Trữ Lễ Hàn không hề tức giận

Anh nói: "Tư tưởng Mao Trạch Đông cũng khá tốt đi?"

"Cảm ơn anh đã khích lệ." Úc Tưởng dừng một chút, thập phần nhiệt tình mà đưa ra ý kiến cho anh, "Nếu không bây giờ anh gọi dịch vụ phòng tới xả nước nóng giúp anh?"

Trữ Lễ Hàn: "Không cần." Lúc này anh mới mở cửa: "Thư kí Vương."

Thư kí Vương cuối cùng cũng có thể đi vào.

Nửa giờ sau, thư kí Vương đứng trước một bồn tắm lớn đủ để chứa bốn, năm người, nghiêm túc xả nước.

Anh vẻ mặt đau khổ nghĩ thầm.

Sao anh ta còn phải xả nước bồn tắm?!

Nhưng nghĩ đến mức lương thưởng hậu hĩnh hàng năm của anh, vượt xa trợ lý chủ tịch của các công ty khác, Thư ký Vương cảm thấy đối với anh không phải là một người yêu nóng bỏng.

Để chào đón Trữ Lễ Hàn, trong phòng trái cây và điềm tâm được chuẩn bị vô cùng phong phú.

Úc Tưởng từ trên sô pha chảy xuống dưới thảm, khoanh chân ngồi dậy, một tay cầm lấy nĩa, một bên nghe tiếng nước, một bên nhìn vào màn hình chiếu cực lớn trước mặt.

Cô cảm thấy chính mình có thể ở chỗ này ăn đến địa lão thiên hoang.

Trữ Lễ Hàn treo áo khoác lên, rũ mắt nhìn lướt qua Úc Tưởng.

Úc Tưởng thật sự thong dong đến quá bình ......

Ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, cúi xuống gọi điện thoại.

Một lúc sau, một vệ sĩ to khỏe như tháp sắt đến gõ cửa, sau đó thả một thứ gì đó xuống trước mặt Úc Tưởng.

Úc Tưởng theo bản năng xách lên nhìn thoáng qua.

...... Váy hai dây ngắn họa tiết da báo???

"Úc tiểu thư không phải muốn nóng bỏng sao? Tôi thành toàn cho Úc tiểu thư." Trữ Lễ Hàn lịch sự nói.

Úc Tưởng cầm lên chiếc mác nhỏ gắn trên váy, nhìn thoáng qua.

Hảo gia hỏa, trong lòng rốt cuộc đang có suy nghĩ gì, khiến anh phải bỏ ra 999 đôla chỉ để mua một cái váy? Tôi có tài đức gì vậy?

Nàng cắn miếng dứa, uống thêm một ngụm nước, sau đó mới cầm lấy cái váy, lắc lắc ngón tay nói: "Phẩm vị của Trữ đại thiếu gia dường như không tốt lắm, cái này...... Không được."

Bên trong thư kí Vương không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì, chỉ thấy Úc Tưởng cầm trong tay một tấm vải mỏng lắc lắc.

Mí mắt anh giật liên hồi, thầm nghĩ: Tôi có nên ở lại chỗ này không? Hay đi trước vì sự tôn trọng?

"Ý của Úc tiểu thư là, muốn chính mình tự chọn?" Trữ Lễ Hàn hỏi.

Lúc này, Úc Tưởng mắt thấy tay của Trữ Lễ Hàn đã bấm gọi điện thoại một lần nữa.

Cô nhanh chóng gật đầu một cái: "Đúng, tôi tự mình chọn, xuống dưới chọn đi. Lúc nãy khi tôi đến, nhìn thấy rần dưới khách sạn có khu mua sắm....... Trữ đại thiếu muốn quẹt thẻ sao?"

Trữ Lễ Hàn: "......"

Trữ Lễ Hàn: "Theo tôi nhớ không nhầm mà nói, trong thẻ của Úc tiểu thư hiện tại, hẳn là đã có mấy ngàn vạn rồi?"

Úc Tưởng khϊếp sợ.

Anh tưởng rằng là kẻ thủ ác siêng năng tiết kiệm sao? Không thể chịu chi một xu cho cô?

Sau đó cô liền nghe thấy Trữ Lễ Hàn thấp giọng nói: "Em trực tiếp đi báo tên là được, bọn họ sẽ biết đem hóa đơn để dưới tên ai."

Anh muốn nhìn xem, cô có thể tự mình chọn ra cái thứ gì, cô có dám mặc nó lên hay không.

Úc Tưởng: "Thạt là quá tốt rồi!"

Cô bỏ nĩa đứng lên, rất nhanh liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc xuống tầng, Úc Tưởng còn dùng vốn tiếng Anh sứt sẹo của mình, thuận tiện kêu hai người vệ sĩ đi theo.

Trong khu vực có vệ sĩ, tất cả mọi người đi ngang qua người cô đều tự giác cách xa ba mét, khi họ nhìn thấy cô, họ thậm chí còn tràn ngập kính sợ và cực kỳ ghen tị.

Tầng một và tầng hai của khách sạn có khu mua sắm, chuyên cung cấp cho khách của khách sạn, hầu hết đều là những nhãn hiệu sang trọng.

Úc Tưởng dứt khoát dạo một vòng từ trong ra ngoài, hoàn toàn không có bất cứ bất tiện nào trong ngôn ngữ giao tiếp

Bởi vì bất cứ khi nào có vấn đề, vệ sĩ xung quanh sẽ giải quyết nó cho cô.

Cuối cùng, khi vệ sĩ nhìn thời gian, không thể không lên tiếng nhắc nhở cô: "Miss Yu, chúng ta cần phải trở về rồi."

Úc Tưởng lúc này mới lưu luyến dừng tay.

Cô cùng hệ thống nói: Tôi đột nhiên cảm thấy đi vào thế giới này cũng không tồi.

Hệ thống có một chút cảnh giác, chỉ hỏi lại hai chữ: 【 phải không? 】

Úc Tưởng: Đúng vậy, tôi kiếp trước làm sao cơ hội ngồi máy bay riêng, ra nước ngoài quẹt thẻ của người khác để mua sắm chứ?

Hệ thống nghẹn họng, nghe xong cũng không có cảm giác vui vẻ gì. Nó cảm thấy Úc Tưởng quá vui sướиɠ, vui sướиɠ đến mức nó bắt đầu hoài nghi, này con mẹ nó nam nữ chính cũng không bằng cô đâu? Cô thật sự tới để làm pháo hôi sao?

Một tiếng rưỡi sau khi mua sắm.

Úc Tưởng về tới khách sạn.

Cô cảm thấy chỉ cần không ai muốn ám sát Trữ Lễ Hàn, đi theo bên người anh vẫn vô cùng an toàn.

"Tôi đã trở về, hiện tại mặc cho anh xem?" Úc Tưởng đẩy cửa vào.

Hai vệ sĩ cao lớn đi theo sau, hai tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.

"Ồ?" Úc Tưởng dưng một chút, "Anh là?"

Ngồi trên sô pha không phải Trữ Lễ Hàn mà là một người nước ngoài đầu trọc, những hình xăm trên người kéo dài từ cổ đến bắp tay, cuối thu đông, bên dưới vẫn mặc một chiếc áo vest màu xám với quần yếm.

Đương nhiên ở thể loại bá đạo tổng tài ngay trước xuất hiện loại nhân vật như vậy cũng hoàn toàn không kỳ quái chút nào. Thể loại bá đạo tổng tài trong quá khứ, nói không ngoa, bản thân nam chính có khả năng chính là người đứng đầu băng đảng Mafia Ý.

Úc Tưởng cúi đầu nhìn đủ loại trái cây trên bàn.

Cái đống giữa dâu tây và nho kia, chính là những thứ mà cô vừa ăn.

Úc Tưởng lúc này mới ngẩng đầu: "Tôi nghĩ rằng tôi không có thể đi nhầm phòng đâu?"

Người kia cũng có chút ngốc, hắn nhìn chằm chằm Úc Tưởng lặp đi lặp lại một chữ: "Cô......"

Sau đó cửa phòng tắm liền mở.

Trữ Lễ Hàn mặc áo tắm dài đi ra, hơi nước còn quanh quẩn ở trên người anh, khuôn mặt anh sau khi tắm xong, càng có vẻ tuấn mỹ. Thân hình anh đĩnh bạt cao lớn, vai rộng eo hẹp, bên trong cấm dục nhưng lại có một loại gợi cảm vô hình.

Úc Tưởng: Công bằng mà nói, anh ta so với tôi còn nóng bỏng hơn.

Hệ thống: ???

Hệ thống: 【 Cô dám nói lời này với anh ta không? 】

Úc Tưởng: Tôi không dám.

Cô ấy luôn tỏ ra giỏi giang.

Úc Tưởng ngước mắt đảo qua, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng của thư kí Vương đâu cả, có lẽ sau khi xả xong nước ấm đã thành công thoát thân.

"Đã quay lại?" Ánh mắt của Trữ Lễ Hàn dừng lại ở trên người Úc Tưởng đầu tiên, sau đó lại nhìn vô số túi lớn túi nhỏ phía sau cô.

Có vẻ cô đã không khách khí mà mua rất nhiều đồ.

Úc Tưởng gật đầu, trước mặt người khác vẫn vô cùng biết ý mà để dành mặt mũi cho Trữ Lễ Hàn. Cô ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, nói: "Lấy lòng."

Lúc này người đàn ông đầu trọc ngoại quốc mới tìm được cơ hội lên tiếng.

Hắn lên tiếng nói: "Trữ."

Trữ Lễ Hàn lúc này mới nhìn hắn một cái, nói: "Anh có thể đi trở về rồi."

Người đàn ông đầu trọc trừng lớn mắt: "Nhưng tôi......"

Trữ Lễ Hàn cho dù là bỏ đi tây trang, đứng ở nơi đó cũng vẫn mang trên mình loại khí chất nho nhã lịch sự, anh nhẹ giọng hỏi: "Anh muốn ở lại chỗ này xem cái gì?"

Người đàn ông đầu trọc nhai câu này trong miệng, thử đi thử lại mấy lần rồi chợt hiểu ra điều gì đó.

Hắn nhanh chóng đứng lên, đi vội về phía cửa: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không nghĩ tới, anh muốn bắt đầu sinh hoạt ban đêm rồi đúng không? Tôi đi ngay đây......"

Hắn nói xong, một bước cũng không dám dừng, càng không dám nhìn Úc Tưởng, đi ra ngoài liền nặng nề đóng cửa lại.

Trữ Lễ Hàn cũng không thèm nhìn phía cửa.

Giống như người đàn ông kia chỉ là không khí bay ngang qua, không hề đáng để nhắc tới.

Trữ Lễ Hàn hơi nâng cằm, nói: "Thay đi, tôi xem một chút."

Úc Tưởng cũng không đỏ mặt.

Cô giơ tay cởϊ áσ khoác, đá rơi chiếc giày trên chân xuống, cởi chiếc quần dày ra......

Trữ Lễ Hàn nhìn đến đây, mí mắt giật giật mạnh, hô hấp ngưng trệ.

Bây giờ cô không sợ sao?

Sau đó Trữ Lễ Hàn liền thấy chiếc quần thu trên chân Úc Tưởng.

Trữ Lễ Hàn: "......"

Úc Tưởng chú ý tới ánh mắt của anh, cũng rũ đôi mắt xuống nhìn nhìn, sau đó cô vỗ vỗ chân mình, nói: "Đề phòng lúc về già bị viêm khớp."

Trữ Lễ Hàn: "......"

Nửa phút sau.

Úc Tưởng cuối cùng cũng cho Trữ Lễ Hàn xem bộ quần áo mà cô tỉ mỉ chọn lựa.

Một con chồn lớn đầy họa tiết da báo.

Cô quấn cả người lại, chỉ lộ ra cái đầu, vô cùng chân thành mà nhìn Trữ Lễ Hàn: "Biết đại thiếu thích họa tiết da báo, ta suy nghĩ mãi, vẫn là muốn thuận theo sở thích của đại thiếu gia......"

Cô hỏi: "Anh xem, như này đã đủ hoang dã chưa?"

Quá đủ hoang dã.

Rất giống một con báo hoang dại đã thành tinh.

Trữ Lễ Hàn tức giận nhíu mày: "Đi tắm rửa đi."

Úc Tưởng: "Được thôi."

Cô cũng không sợ hắn có tâm tư gì khác, xoay người liền vào phòng tắm.

Rốt cuộc vẫn là suy nghĩ một chút, có chút kỳ quái.

Huống chi là nam nhân giống như Trữ Lễ Hàn, nếu không phải Ninh Nhạn bỏ thuốc, bọn họ trước sau 800 đời cũng sẽ không có qua lại.

Úc Tưởng cũng không cần bồn tắm.

Cô vặn vòi hoa sen ra, đặt điện thoại xuống, một bên chiếu 《 Crayon Shin-chan 》, một bên tắm rửa.

Lần này cô đã chuẩn bị sẵn sàng, đến trung tâm thương mại mua hết quần áo, quần tây, dù sao cũng là tiền của Trữ Lễ Hàn.

Chờ tắm xong, cô thay bộ nội y dùng một lần, lại bọc chính mình lại bằng con chồn lớn có họa tiết da báo kia rồi đi ra ngoài.

Trữ Lễ Hàn ngồi trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cô, một tay cầm sẵn di động.

Cô đoán rằng có thể là cảm thấy chỉ cần nhìn cô thêm một cái thôi cũng đủ đau mắt.

Úc Tưởng dạo quanh dãy phòng và thấy rằng căn phòng tuy rộng nhưng chỉ có một chiếc giường. Các khu vực khác được chia thành phòng nghe nhìn, phòng khách và phòng hội thảo.

Cô tự hỏi một lát, nghĩ thầm không vấn đề gì, cô có thể ngủ sô pha.

Úc Tưởng khom lưng vỗ vỗ sô pha.

Thực sự quá mềm, dường như không ổn lắm, nhưng cũng chỉ một đêm mà thôi, không phải là không thể chấp nhận được.

Lúc này Trữ Lễ Hàn thong thả ung dung quay đầu lại.

Anh nhìn thấy Úc Tưởng, cùng đôi chân thẳng tắp của Úc Tưởng dưới con chồn lớn có họa tiết da báo.

Bởi vì hệ thống máy sưởi của khách sạn được bật lên toàn bộ nên Úc Tưởng đã mua một bộ quần áo mùa hè. Chính cô cũng không nhận ra, nhưng khi cô nhìn lướt qua, sẽ có loại ảo giác rằng cô chỉ mặc áo khoác, phía dưới không có mặc quần.

Làn da lộ ra bên ngoài trắng đến chói mắt.

"Em......" Lời nói của Trữ Lễ Hàn truyền ra tới bên miệng.

Úc Tưởng hơi ngẩng đầu: "Tôi ngủ sô pha, sẽ không tranh cướp cùng anh. Con người của tôi ấy, chỉ có lá gan là tương đối nhỏ, cho nên mới muốn cùng anh ở chung một phòng, anh chỉ cần để tôi biết có người ở cùng một chỗ với tôi là được......"

Trữ Lễ Hàn nhìn thẳng vào khuôn mặt cô.

Gò má cô có chút ửng đỏ, càng làm cho khuôn mặt có thêm phần quyến rũ.

Mà trên người cô là chiếc áo khoác lông chồn xù xù, bởi vì quá mức dày nặng, khi mặc lên người cô ngược lại làm tôn lên cần cổ mảnh mai thanh tú, khuôn mặt dường như cũng chỉ to bằng lòng bàn tay.

"Nhát gan?" Trữ Lễ Hàn lặp lại một lần hai chữ.

Ánh mắt kín đáo mà lại khắc chế lưu luyến lướt qua khuôn mặt Úc Tưởng, cùng làn da bị lộ ra ngoài của cô.

Úc Tưởng: "A."

Trữ Lễ Hàn ngón tay sờ đến một thuốc lá trên chiếc bàn nhỏ.

Cổ họng anh khẽ động, ngước mắt nói: "Có muốn mang theo hai cái vệ sĩ cường tráng không?"

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của anh, khiến cho đáy mắt anh nhìn qua phảng phất như mang theo một tia ý cười.

Đương nhiên là không thể trông mong việc Úc Tưởng sẽ xấu hổ.

Úc Tưởng chớp chớp mắt nói: "A, có anh ở đây, cũng không cần vệ sĩ nữa."

Có lẽ do hệ thống máy sưởi của khách sạn quá đầy đủ, Úc Tưởng cảm thấy vào lúc bị anh nhìn thẳng, có cảm giác như bị mãnh thú theo dõi, trong lòng có chút cảm giác không thở nổi.

Đại não của cô dường như bị bao phủ bởi một bức màn mờ ảo, khiến cho đầu óc cô có chút choáng váng.

Không khí có điểm, kỳ quái.

Trữ Lễ Hàn mở ra nắp hộp thuốc, nhưng ánh mắt anh đảo qua hai lần, cuối cùng lại "Bang" một tiếng vang nhỏ, đem nắp hộp thuốc đóng lại.

"Em ngủ trên đi." Anh nói.

"Vậy cảm ơn anh nhiều a!" Úc Tưởng cũng không hỏi xem anh ngủ nơi nào, cô đi đến mép giường king size, xốc lên chăn, cởi bỏ con trồn lớn trên người, sau đó liền chui vào trong.

Úc Tưởng xoau người tới lui hai lần, cảm giác nóng hừng hực vẫn không hoàn toàn giảm bớt.

Có lẽ là chưa tới thời gian ngỉ, không quen......

Úc Tưởng vội duỗi cánh tay sờ tìm di động.

Trữ Lễ Hàn ngồi trước cửa sô sát đất hoàn toàn xoay người lại, anh không chút để ý hỏi: "Kí ức ngày hôm đó ở khách sạn, em còn nhớ không?"

Úc Tưởng dừng lại một chút, thầm nghĩ: Cũng không có việc gì, tại sao đột nhiên lại hỏi lại chuyện này?

Cô nghiêng đầu hỏi lại: "Anh là muốn nói tới...... kí ức gì vậy?"

Trữ Lễ Hàn giống như thấp thấp cười một cái.

Dưới màn đêm, giọng anh như được tiếp thêm từ tính.

Anh mở lại hộp thuốc lá và lấy ra một điếu thuốc từ trong đó, nhưng nó vẫn chưa châm lửa trên đầu ngón tay anh.

Cô biết rằng nói nhiều lời cợt nhả lung tung, là sẽ xảy ra chuyện sao?

Trữ Lễ Hàn chậm rãi lên tiếng hỏi: "Ngày đó em biết bản thân bị hạ dược, không sợ hãi sao?"

Úc Tưởng: ????????????

Úc Tưởng nắm lấy mép chăn, chớp chớp mắt: "A, tôi không có tiền đồ, lại không có lấy một vị hôn phu giàu có, không vụ lợi, tôi phải sợ cái gì? Từ trước đến nay đều vướng vào."

Trữ Lễ Hàn đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng hiện tại lại không phải.

Trữ Lễ Hàn đầu ngón tay không tự giác mà dùng lực, điếu thuốc lập tức bị bẻ gãy đôi.

Anh hỏi: "Vậy em không sợ tôi sao?"

Úc Tưởng: ?????????

Sợ anh cái gì?

Trên giường tương đối lợi hại sao? Không phải à?

Trữ Lễ Hàn vứt bỏ điếu thuốc bị bẻ gãy, hắn chậm rãi đứng dậy đi tới mép giường.

Úc Tưởng trầm mặc một hồi, vỗ vỗ mép giường, nhỏ giọng hỏi: "Anh cũng muốn lên đây sao?"

Cũng không phải là không được, dù sao giường cũng lớn như vậy......

Trữ Lễ Hàn nhìn vào đáy mắt Úc Tưởng.

Anh không tìm được một chút nét quyến rũ nào ở trong đó, hai mắt cô trong suốt xán lạn, ở dưới ánh đèn, tỏa ra như những viên ngọc quý.

Anh có chút động lòng đến kì lạ.

Nhưng cô không có.

Và cả hai người bọn họ đều đang tỉnh táo.

Trữ Lễ Hàn đè lại ý niệm, hơi cúi người xuống, giúp Úc Tưởng kéo lại góc chăn.

Úc Tưởng có điểm thụ sủng nhược kinh, tức khắc đành phải càng thêm nhiệt tình mời Trữ Lễ Hàn: "Cái giường này nằm không tồi, đại thiếu gia cũng tới cùng nằm đi?"

Trữ Lễ Hàn cúi đầu trầm giọng: "Tôi sẽ cho rằng em đang mời gọi tôi."

Đúng vậy.

Là mời a!

Úc Tưởng đầu óc xoay chuyển, bỗng dưng phản ứng lại, Trữ Lễ Hàn đang ám chỉ mời anh "Lên giường", chính là một loại lên giường khác!!!

Úc Tưởng có chút ngừng thở, bất động.

Sau đó cô ngủ như thế nào, cô cũng không thể nhớ rõ.

Có thể là do quá khẩn trương, khẩn trương đến nỗi đại não sung huyết......

Hệ thống quả thực cạn lời: 【 Vậy mà cô có thể ở dưới mí mắt của đại phản diện độc chiếm giường anh ta để ngủ? 】

Úc Tưởng chép chép miệng: Có thể là quá sợ hãi nên ngất xỉu.

Hệ thống: 【......】

Có quỷ mới tin cô.

Bởi vì hôm trước đi ngủ sớm, 8 giờ rưỡi buổi sáng ngày hôm sau Úc Tưởng đã tỉnh dậy.

Mà Trữ Lễ Hàn còn dậy sớm hơn cả cô.

Anh áo mũ chỉnh tề ngồi ở trong nhà ăn dùng bữa sáng, cúc áo sơ mi được cài tỉ mỉ, dường như tiếng nói trầm thấp của người đàn ông đêm qua: "Tôi sẽ cho rằng em đang mời gọi tôi", cùng anh không phải một người.

Úc Tưởng nhìn chằm chằm bóng dáng Trữ Lễ Hàn.

Thầm nghĩ: Anh xác thật vô cùng đẹp trai.

Không chỉ có đường nét khuôn mặt quá đẹp trai, mà khí chất cũng quá hiếm thấy ... Nhưng nếu tối hôm qua anh còn dọa dẫm cô một chút, à không ... Úc Tưởng đè nén ý nghĩ nguy hiểm của mình xuống.

Một cú đánh được gọi là một tai nạn.

Hai khẩu đại bác vướng vào nhau.

Cô không thể bị mê hoặc bởi sắc đẹp cùng tiền tài được......

Thư kí Vương ở một bên hướng Trữ Lễ Hàn báo cáo, anh ta nhìn thấy Úc Tưởng đầu tiên, vội vàng ngẩng đầu gọi: "Úc tiểu thư."

Có trời mới biết buổi sáng khi anh ta bước vào cửa, liếc mắt một cái liền thấy cảnh Úc Tưởng đang nằm trên giường ngủ ngon lành, là cái loại cảm giác gì.

Không phải cứ tiễn cô ấy đi là ổn sao?

Thư kí Vương nhớ tới buổi sáng, anh ta nhìn chằm chằm Úc Tưởng đến phát ngốc, ngay lúc trong đầu đang điên cuồng thổi qua bão lốc, Trữ đại thiếu còn không nhanh không chậm mà giơ tay, kéo tấm rèm kiểu châu Âu treo bên mép giường lên.

Sau đó đem Úc Tưởng che thật kín đáo.

Hiện tại thư kí Vương nhớ lại, trong đầu đều là một đoàn xe lửa ầm ầm chạy qua.

Trong lòng anh ta điên cuồng gào thét có gì đó không ổn!

Có điều gì đó đã lặng lẽ thay đổi......

Nhưng những hoạt động tâm lí phức tạp này, cuối cùng cũng chỉ hóa thành một câu: "Úc tiểu thư muốn uống sữa bò không?"

Úc Tưởng: "Muốn, cảm ơn."

Vốn dĩ cô nghĩ có chút khó xử, nhưng tối hôm qua giọng điệu của Chu Thiếu Vũ hơi trầm, trầm đến mức có chút trịnh trọng.

Mà cô dựa vào một lời nói vui đùa, tiêu của người ta nhiều tiền như vậy...... Haiz, tóm lại vẫn là có một chút ngượng ngùng.

Nhưng thư kí Vương hiện tại giọng điệu vô cùng tự nhiên.

Ngay cả Trữ Lễ Hàn cũng chỉ ngước mắt nhẹ nhàng nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói cái gì.

Úc Tưởng liền cảm thấy dường như chính mình đã suy nghĩ quá nhiều, sự xấu hổ cũng ngay lập tức tan đi.

Được nha.

Cũng không phải là đang lợi dụng lẫn nhau sao.

Đại phản diện không thiếu nhất chính là tiền, cô từ anh chỗ anh lấy tiền, và mạo hiểm tính mạng của mình giúp anh chọc tức chết Trữ Sơn...... Thật là một giao dịch lạnh lùng và tuyệt vời a!

Úc Tưởng vui vẻ ngồi xuống, thậm chí vui sướиɠ mà ăn một miếng trứng chiên, một cái hotdog, còn ăn thêm một chén miến canh tiết vịt.

Ăn xong cô còn nói: "Cái này không quá chính tông."

Trữ Lễ Hàn gật đầu: "Ừm."

Úc Tưởng thầm nghĩ: Anh thật khách khí, tôi chỉ thuận miệng nói một câu, anh đều phải đáp lại một tiếng.

Cô nhịn không được liếc mắt nhìn Trữ Lễ Hàn một cái.

"Ăn no rồi sao?" Trữ Lễ Hàn khép lại văn kiện trước mặt, đưa lại cho thưu kí Vương bên cạnh.

Úc Tưởng gật đầu: "Chúng ta hiện tại phải về nước sao?"

Trữ Lễ Hàn: "Đúng."

Úc Tưởng thầm nghĩ: Úc Tưởng, cô thế mà được trãi nghiệm cuộc sống tốt đẹp này!

Đối với cô, đó thực sự chỉ là một bữa ăn ở nước ngoài, một giấc ngủ ngắn và cảm nhận về khung cảnh kỳ thú. Gửi đến bạn nhỏ khoai lang, nó thuộc loại hàng đầu của Versailles.

Úc Tưởng vội vàng đứng dậy cùng Trữ Lễ Hàn đi ra ngoài, lúc rời đi cô cũng không quên cầm theo những thứ linh tinh mà cô đã mua ở khu mua sắm hôm qua.

Ngay khi úc Tưởng muốn quay người xách mấy thứ kia, Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua thư kí Vương.

Thư kí Vương: ????????

Thư kí Vương: Ồ! anh hiểu rồi!

Thư kí Vương nhanh chóng đi tời: " Để tôi để tôi, Úc tiểu thư cứ để đây, lát nữa tôi sẽ cho người xách chúng ra máy báy."

Người cũng đã lên tiếng, Úc Tưởng cũng vô cùng yên tâm.

Vì thế cô chỉ quấn chặt con chồn lớn trên người mình, sau đó đi theo phía sau Trữ Lễ Hàn ra ngoài.

Trên đường đi, cô đã từng nghi ngờ rằng Trữ Lễ Hàn có thể để cô đi theo hướng khác vì chồn của cô quá lớn. Nhưng cho đến khi lên xe, Trữ Lễ Hàn cũng không bình luận về con chồn trên người cô.

Chính là trên xe lại gặp lại người đàn ông đầu trọc kia.

Người đàn ông đầu trọc cười hỏi cô: "Ấm áp không?"

Úc Tưởng: "Vô cùng ấm áp!"

Bởi vì đối phương thân thiện, vào lúc lên máy bay, Úc Tưởng còn mỉm cười thuận miệng khen người ta một câu: "Xăm mình không tồi!"

Người đàn ông đầu trọc thụ sủng nhược kinh, hướng cô nhếch miệng cười cười.

Trữ Lễ Hàn quay đầu nhìn lướt qua, cái gì cũng không nói.

Lúc Úc Tưởng xuống máy bay đã là chạng vạng.

Bên kia thư kí Lưu bên người Trữ Sơn gấp đến phát điên rồi.

Mà Úc Tưởng không biết chính là, một đoạn video: Người Hoa mang vệ sĩ dạo phố ở Washington, người qua đường né xa ba thước, đã lan truyền khắp trên mạng.

Cô nắm chắc vạt áo chồn lớn của mình, quay đầu hỏi Trữ Lễ Hàn: "Đại thiếu không lạnh sao?"

Trữ Lễ Hàn còn đang mặc tây trang.

Trữ Lễ Hàn: "Không lạnh."

Anh nói xong liền nhìn thẳng cô, anh cho rằng cô lại muốn nói vài ba câu cợt nhả, hoặc là quan tâm anh ta một chút.

Úc Tưởng lại hỏi: "Tại sao lại không thấy thư kí Vương đâu?"

Trữ Lễ Hàn dừng lại một chút, mới nhàn nhạt nói: "Có lẽ là đi gọi điện thoại."

Thư kí Vương đúng là đang gọi điện thoại.

Anh vừa xuống máy bay, ngay lập tức gọi cho người đàn ông đầu trọc đang ở Washington.

"Stanney tiên sinh." Thư kí Vương lịch sự mở miệng.

Người nam nhân đầu chọc vô cùng vui vẻ, thấp giọng hỏi: "Có phải Trữ bảo anh gọi điện cho tôi? Ý của anh ấy là......"

Thư kí Vương hơi hơi mỉm cười: "Ý của Trữ tiên sinh là, nếu muốn tiến vào Hoa Quốc hợp tác cùng Trữ tiên sinh. Thì trước tiên phải tuân theo quy định của Hoa Quốc chúng tôi."

"Quy định gì? Anh nói đi, tôi nhất định sẽ tuân thủ toàn bộ!"

"Chúng tôi không hợp tác với những người có xăm hình."

Người đàn ông đầu trọc có chút ngây dại.

Vậy... vậy là muốn hắn đi xóa toàn bộ sao? Trời ạ diện tích hình xăm lớn như vậy, xóa hết đi sẽ vô cùng đau đớn đó?!

_________

Đắng: Tui nghe mùi giấm đâu đây.

ヽ(*゚ー゚*)ノ