Chương 27: Lần sau xếp hẹn lịch trước.

Edit: Tứ Ngọc

Beta: Đắng.

-----

Từ khi Lăng Sâm Viễn xuất hiện, Úc Tưởng không còn quá sợ Trữ Lễ Hàn.

Cô trở tay liền cào vào lòng bàn tay của anh.

Trữ Lễ Hàn nheo mắt, thiếu chút nữa rụt tay lại, nhưng nghĩ đến việc không ai có thể thu thập được Úc Tưởng, anh lại cố gắng đè lại, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm cô không chợp mắt, tạo ra một loại áp lực vô hình.

Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường: “Hiện tại là 10 giờ 35 phút sáng, sáng nay anh không có cuộc họp nào sao?”

Trữ Lễ Hàn ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Còn dám đặt câu hỏi cho hắn?

Úc Tưởng nhẹ nhàng chớp chớp mắt, hàng lông mi dài khẽ run, có một loại ngoan ngoãn đáng yêu không nói nên lời: “Ồ, tôi biết rồi…… Anh một mình tới đây, chính vì muốn cho Trữ tổng thấy rõ ràng, tôi ở trong lòng anh có bao nhiêu quan trọng sao?”

Trữ Lễ Hàn không lên tiếng đáp lời.

Anh đang chờ xem, Úc Tưởng còn có thể nói ra chuyện quỷ quái gì.

Úc Tưởng hai mắt sáng ngời, cô ngẩng đầu mong đợi nhìn anh

Không thể không nói, ánh mắt như vậy đối với nam nhân mà nói, là cực kỳ hưởng thụ.

Ngay sau đó Trữ Lễ Hàn liền nghe thấy cô nói: “Nhưng chỉ là tới cửa làm sao mà đủ được?”

Trữ Lễ Hàn: “……?”

Úc Tưởng: “Nguyên liệu nấu nướng từ nước ngoài được vận chuyển về bằng đường hàng không, đấu giá hội thượng giá cao chụp đến đồ cất giữ, siêu xe, biệt thự cao cấp…… Anh xem có phải hay không đều có thể sắp xếp?”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Còn làm cô đảo khách thành chủ, tự mình đặt hàng?

Trữ Lễ Hàn ngón tay hơi dùng một chút lực, liền vững chắc giữ chặt cổ tay của cô, làm cô không thể lộn xộn được nữa.

Anh rũ mắt nhàn nhạt nói: “Vậy Úc tiểu thư cho rằng, bản thân có loại mị lực gì, có thể khiến tôi trả ra một cái giá như vậy?”

Thân hình Úc Tưởng hơi lùi về phía sau, va vào cánh cửa, cô đáp: “Mị lực của tôi không phải đang ở bên ngoài cửa sao?”

Trữ Lễ Hàn ánh mắt u ám.

Cô thật thông minh, thậm chí là tỉnh táo đến muốn mệnh.

Cô thấy được rõ ràng, sở dĩ cô có thể làm được như vậy ở trước mặt Trữ Sơn, là bởi vì cô đang đứng ở thế cân bằng giữa anh và Lăng Sâm Viễn.

Nhưng lời từ miệng cô nói ra đều là những lời nói dối, điều thực sự được giấu trong đầu của cô, mới là nhưng thứ hữu dụng nhất.

Lúc này, mọi người bên ngoài cửa đều nghe rõ âm thanh va chạm vào cánh cửa.

Bọn họ ánh mắt lập loè, tức khắc trong đầu sinh ra những tưởng tượng vô cùng phong phú…… Cánh cửa bị trở tay đóng lại, cùng động tĩnh ở bên trong, hừm~~~……

Lăng Sâm Viễn ánh mắt âm trầm.

Anh ta sắc mặt lạnh băng, thậm chí là có chút bực bội bẻ bẻ đốt ngón tay.

Úc Tưởng lại dễ dàng khuất phục trước anh trai hắn như vậy sao?

Ở các mẩu tin tức kia không phải còn vô cùng công khai, tùy ý sao?

“Mở cửa.” Lăng Sâm Viễn lần thứ hai thấp giọng lên tiếng.

Thẩm tổng trong cái khó ló cái khôn: “Tôi... Chìa khóa tôi để ở trong văn phòng.” Anh ta quay đầu làm bộ làm tịch mà kêu lên: “Tiểu Liêu! Tiểu Liêu cô qua đây nhìn xem cái cửa này……”

Lăng Sâm Viễn rũ mắt, lại ngước mắt lên, đi về phía trước: “Không cần.”

Thẩm tổng tức khắc trong lòng trở nên căng thẳng.

Này không phải là muốn đá văng cửa luôn đấy chứ?

Ninh Ninh bỗng dưng lên tiếng hỏi: “Ngài, ngài cũng tới tìm học tỷ sao?”

Lăng Sâm Viễn dừng lại một chút, thấp giọng lên tiếng: “Phải.”

Anh ta đương nhiên là có lời muốn nói cùng Ninh Ninh, nhưng hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.

Lăng Sâm Viễn dùng lực ở chân, mắt nhìn thẳng giơ chân đá lên cánh cửa.

Cánh cửa rung lên thật mạnh.

Trữ Lễ Hàn mặt không biểu tình, nheo mắt: “Loại không có giáo dưỡng.”

“Ầm”.

Lăng Sâm Viễn lại đạp lên cánh cửa một lần nữa.

Mà lần này, Trữ Lễ Hàn bắt lấy Úc Tưởng thân hình vừa chuyển, liền đem người đè lên bức tương bên cạnh, còn thuận thế hất rơi bức tranh treo trên tường.

Úc Tưởng nghe thấy tiếng bức tranh rơi xuống, theo bản năng quay đầu lại nhìn, trong đầu còn hiện lên hình ảnh phim kinh dị chiếc đầu bị đinh tường xuyên qua……

Nhưng cô lại không thể nhìn thấy gì cả.

Bởi vì vừa quay đầu, liền đυ.ng phải cơ bắp rắn chắc của cánh tay dưới lớp áo sơ mi của Trữ Lễ Hàn.

Cùng lúc đó.

Cánh cửa rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm được nữa, ầm vang một tiếng ngã xuống.

Thẩm tổng ở bên ngoài thẳng hô CMN!

Cái cấp bậc Tu La này của Lăng Sâm Viễn, quả nhiên không phải là thứ bọn họ có thể dễ dàng chịu đựng được.

Giày da của Lăng Sâm Viễn dẫm lên sàn văn phòng tổng tài, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Anh ta đi vào trong phòng, thấp giọng nói: “Anh trai hà tất phải làm khó Úc tiểu thư như vậy? Cho dù có địa vị quyền thế trong tay, cũng không thể lấy thế áp người, cường thủ hào đoạt được.”

Mọi người vừa nghe thấy những lời này, lỗ tai hoàn toàn dựng thẳng lên tới.

Đcm! cmn!

Có phải là phát điên rồi không?

Lăng Sâm Viễn cũng không để ý danh tiếng của Trữ Lễ Hàn sẽ thế nào.

Bọn họ sinh ra đã đối lập nhau.

Lăng Sâm Viễn chỉ để ý, Trữ Sơn có thể tức chết hay không.

Cũng không thể một lần đã tức chết, tốt nhất là chậm rãi hành hạ đến chết đi sống lại……

Để xé nát gương mặt người cha tốt của Trữ Sơn, anh ta phải làm bộ rằng anh ta mới chính là tình yêu đích thực của Úc Tưởng. Nếu không Trữ Sơn sẽ chỉ biết nói đi nói lại một lời: Đối với anh trai con phải tôn trọng một chút, nhường nhịn một chút, anh em hai đứa phải đồng lòng với nhau……

Ai muốn đồng lòng?

Lăng Sâm Viễn mắng thầm.

Đúng rồi, thật ra cũng không cần giả bộ, lúc trước là chính Úc Tưởng nói thích anh ta, không phải sao?

Bên đây, Trữ Lễ Hàn lúc này mới chậm rãi rút tay.

“Đây là lễ phép mà cậu học được sao?” Trữ Lễ Hàn cũng không cùng hắn tranh luận về Úc Tưởng, anh xoay người, mang trên mình loại khí thế cao cao tại thượng.

Lăng Sâm Viễn quay đầu nhìn về phía Thẩm tổng: “Tôi sẽ bồi thường.”

Thẩm tổng xấu hổ mà cười hai tiếng, cũng không dám nói ~cảm ơn ngài~.

“Đi pha cho Úc tiểu thư một ly trà, để trấn tĩnh lại.” Trữ Lễ Hàn ngước mắt nhàn nhạt nói.

Thẩm tổng do dự một lát, sau đó liền đi pha trà.

Vì thế bên trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, chỉ còn lại mình Úc Tưởng cầm lấy ly trà, cúi đầu nhấp một ngụm.

“Có chút nóng.” Úc Tưởng nói.

Thẩm tổng sửng sốt: “A? Vậy, để tôi cho thêm chút nước lạnh?”

Úc Tưởng: “Được.”

Cô đưa ly trà cho Thẩm tổng.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, cái này... Úc Tưởng nào có một tí nào dáng vẻ bị kinh sợ ?

Đừng nói gì đến lấy thế áp người, cường thủ hào đoạt……

Úc Tưởng chỉ còn thiếu nước viết lên trán bốn chữ to “ vui vẻ thoải mái” .

Mà Trữ Lễ Hàn lúc này nhìn lướt qua, còn rảnh rỗi nói một câu: “Về sau đổi thành trà chanh.”

Thẩm tổng: ????

Thẩm tổng: “Vâng!”

Lăng Sâm Viễn đi đến trước mặt Úc Tưởng: “Úc tiểu thư đưa điện thoại cho tôi một chút”

Úc Tưởng không nhúc nhích.

“Úc tiểu thư lần sau gặp chuyện gì, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi đi.” Lăng Sâm Viễn nói, hơi dừng lại, “Tôi nghe nói công ty của Thẩm tổng gần đây mới kí hợp đồng với một vài người mới. Đối tác của chúng tôi - Livinan đang tìm cơ hội để mở rộng thị trường…… Hôm nào Úc tiểu thư có thể dẫn người tới làm quen một chút.”

Livinan?!

Chính là nhãn hiệu nước hoa của Pháp!

Nghe nói để tiến vào chiếm giữ thị trường Hoa Quốc, đã chuẩn bị cả trăm triệu quỹ tài chính!

Thẩm tổng muốn vui vẻ lại không dám vui vẻ.

“Livinan? Sau khi lôi kéo đầu tư, ở trong nước không được mọi người chú ý tới, liền có ý định đưa sản phẩm đến Hoa Quốc quảng bá, rồi bán phế phẩm với giá cao?” Trữ Lễ Hàn bình tĩnh lên tiếng hỏi lại.

Mọi người đều nghẹt thở.

Thầm nghĩ cũng chỉ có Trữ đại thiếu mới có tự tin, nói người ta là phế phẩm.

Quỹ của công ty này rất phong phú, có một số công ty M để cướp được nó mà muốn đánh nhau luôn rồi.

“Vậy anh trai có cao kiến gì?” Lăng Sâm Viễn hỏi.

Không đợi Trữ Lễ Hàn mở miệng.

“Như vậy đi……” Úc Tưởng lên tiếng trước, “Hai người đã nói nhiệt tình như vậy, không bằng làm kế hoạch thử xem?”

Lăng Sâm Viễn: ??????

Cổ họng hắn ngay lập tức bị nghẹn lại.

Trữ Lễ Hàn: “……”

Hắn buồn cười, liếc mắt nhìn cô một cái, cho dù đã đoán được rằng cô không chỉ không hoảng loạn, thậm chí còn khả năng sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng hắn vẫn có phần kinh ngạc trước sự đúng lý hợp tình của cô.

“Kế hoạch sao?” Thẩm tổng ngơ ngác hỏi.

Úc Tưởng: “Đúng vậy, chúng ta cùng so sánh một chút, cuối cùng chọn cái thích hợp nhất để bàn bạc liên hệ.”

Thẩm tổng tim đập thật nhanh, thiếu chút nữa không kìm lại được mà rớt cả ra ngoài.

Ông thầm nghĩ: Đại tiểu thư cô tưởng cô đang chọn bắp cải ngoài chợ sao? Cô còn muốn Trữ đại thiếu cùng giám đốc Lăng làm cho cô một cái kế hoạch? Chúng tôi xứng để xem nó sao?

“Rót thêm hai ly trà.” Úc Tưởng nói.

Thẩm tổng vội quay đầu nhìn Ninh Ninh.

Ninh Ninh chậm rãi hoàn hồn.

Cô có điểm không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Úc Tưởng,…… Úc Tưởng sao có thể thoái mái như vậy chứ? Cô không khẩn trương, không sợ hãi sao? Cô sao lại có thể đưa tay ra và yêu cầu một cách thẳng thừng như thế?

“Mau rót trà đi!” Thẩm tổng thúc giục xong, lại nói: “Thôi, để tôi tự mình đi rót trà cho Trữ đại thiếu cùng giám đốc Lăng!”

Ninh Ninh lúc này mới vô thố mà đuổi theo ông.

“Hai người uống trà gì?” Thẩm tổng đột nhiên quay đầu lại, khẩn trương hỏi.

Úc Tưởng trực tiếp thay bọn họ trả lời: “Trà hoa cúc đi, hạ nhiệt.”

Thẩm tổng nghe được trong lòng đập bịch bịch, đầu cũng không dám quay, càng không dám nhìn sắc mặt của hai vị kia, liền vội vàng chạy đi rót trà.

Hai ly trà hoa cúc cuối cùng cũng tới tay từng người bọn họ.

Chẳng qua ly của Lăng Sâm Viễn là Ninh Ninh đưa tới trước.

Bọn họ ai cũng không có uống.

Úc Tưởng cắt ngang, hỏi: “Hai người còn muốn tới nhà ăn ăn cơm sao?”

Lăng Sâm Viễn đem ly trong tay trả lại cho Ninh Ninh, đáp: “Không cần.”

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường.

Lịch trình của anh vô cùng bận rộn……

Mục đích cuối cùng đã đạt được, Trữ Lễ Hàn cũng không có ý định ở lại lâu, anh cầm ly trà hoa cúc chậm rãi đi ra ngoài.

Mọi người tự giác mà cúi thấp đầu, tiễn người đi.

Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Trữ Lễ Hàn đem ly nước đặt ở trên bàn.

Ngoài cửa thư kí Vương cùng vệ sĩ, lúc này mới nhanh chóng đuổi kịp hắn, vây quanh thân hình cao lớn của anh đi vào trong thang máy.

Lăng Sâm Viễn đi cách phía sau hai bước.

Lúc rời đi, anh nhìn Ninh Ninh thêm hai lần, nhưng vô cùng kín đáo, cũng không có ai nhận ra.

Chờ mọi người đi về hết.

Thẩm tổng rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, nói: “Ông trời, tới thế này thêm hai lần nữa, thực sự sẽ không thể sống được a~~~……”

Nhóm người làm lâu năm cũng liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Úc Tưởng nói: “Vậy đơn giản thôi……”

Thẩm tổng: ??????

Ninh Ninh cũng ngạc nhiên mà quay đầu nhìn cô.

Đơn giản?

Úc Tưởng: “Lần sau bọn họ tới, để cho bọn họ xếp hàng hẹn trước.”

Thẩm tổng: ???

Cô nghĩ tôi dám sao?

Thẩm tổng thở dài xoay người, lại bắt gặp bộ dáng của Úc Tưởng, hắn dừng lại, nói: “Này, Úc Tưởng sao tóc của cô lại có chút bẩn vậy?”

Nói rồi, Thẩm tổng vội vàng từ trước quầy lễ tân rút ra hai tờ giấy định lau cho Úc Tưởng.

Chỉ là tay đưa lên đến một nửa, Thẩm tổng lại do do dự dự mà thả xuống.

“Hay là cô tự lau đi?” Thẩm tổng hỏi.

Ông thật sự không dám nhúng tay vào cái động vị Tu La này đâu.

Úc Tưởng cũng không thèm để ý, duỗi tay cầm lấy tờ giấy, nắm lọn tóc lau lau. Lúc lấy tờ giấy ra…… Ân? Tại sao nó lại đỏ đỏ…… Giống như là máu?

Úc Tưởng nhíu mày, sau đó bỗng dưng phản ứng lại.

Cô vội vàng quay đầu nhìn ly trà trên bàn lễ tân, ở chỗ mép giấy bên cạnh chiếc ly, có một chút vết đỏ mờ nhạt.

Úc Tưởng nheo mắt.

Thì ra sau khi làm rơi bức tranh treo tường, thực sự rất dễ bị những chiếc đinh trên tường làm thương a……

Úc Tưởng nhanh chóng nói: “Tôi đi xuống dưới một lát, mọi người làm gì cứ làm đi!”

Sau đó liền đi vào thang máy.

Ở trong thang máy cô lại đυ.ng phải Nhiễm Chương đang vô cùng khoan thai mà tới muộn.

Sau đó cô cũng không để ý nhiều đến những cái liếc mắt của mọi người, trực tiếp ấn tầng 2.

Hầm gara.

Kia chiếc có vẻ không hợp nhau siêu xe, thập phần thấy được.

Úc Tưởng đi đến bên cạnh chiếc siêu xe, giơ tay mở cửa ra.

Người đàn ông ngồi trong xe quay đầu lại.

…… Hảo gia hỏa, là Lăng Sâm Viễn.

Úc Tưởng nhanh chóng đóng cửa xe lại khiến người bên trong không kịp trở tay: “Quấy rầy, tôi mở nhầm cửa rồi.”

Lăng Sâm Viễn: “……”

Úc Tưởng tiến lên trước hai bước, nhìn một vòng nhưng không tìm thấy xe của Trữ Lễ Hàn.

Lúc này cô mới lấy ra tấm danh thϊếp nhàu nát dúm dó gần như bị ném dưới đáy túi ra, ấn gọi cho dãy số bên trên.

Trữ Lễ Hàn ngồi ở trong xe, chậm rãi mở ra ngón tay.

Thư kí Vương kinh ngạc nhảy dựng lên: “Tại sao lại có một vết cắt lớn như vậy?” Hắn ngăn không được mà hít một ngụm khí lạnh.

Trữ Lễ Hàn sắc mặt không thay đổi, thậm chí còn không có phát ra một chút âm thanh đau đớn nào.

“Lấy hòm thuốc xử lí đơn giản một chút.” Anh nói.

“Không đi bệnh viện sao?”

“Xử lí xong rồi đi.”

Thư kí Vương biết hắn là một người cuồng công việc, hơi há miệng định nói gì đó nhưng lại thôi.

Bên cạnh người vệ sĩ cao lớn thô kệch, xách theo một hòm thuốc nhỏ, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, ngón tay to lớn thô ráp cầm lấy tăm bông, giúp Trữ Lễ Hàn rửa sạch miệng vết thương.

Sau đó điện thoại của Trữ Lễ Hàn vang lên.

Thư kí Vương giúp anh lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thấy, là một dãy số xa lạ.

Hắn vốn dĩ muốn cúp máy, nhưng suy nghĩ số điện thoại này không phải ai cũng có thể biết…… Vì thế sau một hồi, hắn vẫn bắt máy.

“Ây, anh hiện tại đang ở đâu vậy?” Đầu bên kia truyền tới âm thành của Úc Tưởng.

Thư kí Vương có chút kinh ngạc, thầm thở phào may mắn vì vừa rồi hắn không vội vã cúp máy.

“Úc tiểu thư, là tôi.” Thư kí Vương vội lên tiếng, “Chúng tôi đang ở trước cửa của tòa nhà văn phòng.”

Úc Tưởng: “Ồ, tôi ở hầm để xe, khu E2, tới đón tôi đi, tôi lười đi lên trên.”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Thư kí Vương dở khóc dở cười, hắn nhìn nhìn sắc mặt Trữ Lễ Hàn, xem Trữ Lễ Hàn dường như không có ý định từ chối, hắn liền tự mình làm chủ kêu tài xế lái xe đi về phía gara.

Khoảng chừng hai phút sau, thư kí Vương nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng ở khu E2.

Đằng sau Úc Tưởng có ánh đèn xe.

Là đèn xe phát ra từ xe của Lăng Sâm Viễn.

Lăng Sâm Viễn lãnh khốc mà nheo lại mắt, nhìn Úc Tưởng mở cửa xe của chiếc xe kia, chậm rãi ngồi xuống.

Anh ta đương nhiên nhận ra được đó là xe của anh trai mình.

Úc Tưởng thật sự đối xửa với anh ta và anh trai của anh ta không giống nhau?

Nếu thật là như vậy……

Đáy lòng Lăng Sâm Viễn khẽ run lên một chút vì ghen tị, nhưng thực mau lại bị đè ép xuống.

Ninh Ninh quá mỏng manh.

Anh ta không dám để cô nhìn thấy một chút ánh mặt trời sắc bén nào bên ngoài.

Úc Tưởng lại giống như không sợ gì cả.

Ngay cả khi cô mở cửa xe của Trữ Lễ Hàn, đều được cô mở đến thoải mái hào phóng……

Úc Tưởng còn không biết đằng sau có người đang nhìn cô.

Nhưng dù cho có biết, chắc hẳn cô cũng không có biểu tình gì.

Cô ngồi vào trong xe của Trữ Lễ Hàn, lập tức cúi đầu xuống xem tay anh……

Quả nhiên, nam nhân sống trong nhung lụa tay trái treo màu.

Một cái khẩu tử từ hắn cá lớn tế tuyến, nghiêng nghiêng phủi đi tới rồi anh ngón giữa phùng gian, sau khi được sát trùng xử lí đơn giản, máu ở miệng vết thương đã bị cọ rửa đi, chỉ để lại miệng vết thương trở nên hơi hơi trắng……

Nhìn qua so với vết máu mờ nhạt còn đáng sợ hơn.

Lúc ấy cô đυ.ng phải cánh tay anh, khi đó có lẽ là chính anh đã che cho đầu của cô.

“Hiện tại muốn đi bệnh viện sao?” Úc Tưởng hỏi.

Thư kí Vương nói: “Không phải, đại thiếu gia muốn đi tới cuộc họp.”

Úc Tưởng nhăn mũi lại: “Vẫn nên đi xử lí vết thương một chút đi……”

Trữ Lễ Hàn lúc này mới đem ánh mắt dừng lại ở trên người cô, đáy mắt anh không có chút cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Úc tiểu thư đây là đang lo lắng cho tôi sao?”

Úc Tưởng chỉ vào tay hắn: “Sẽ uốn ván.”

Trữ Lễ Hàn không động đậy gì, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng.

Úc Tưởng tiếp tục nói: “Sau đó sẽ liên tục xuất hiện tình trạng tê cứng, cùng những trận co rút dai dẳng, không kịp thời cứu chữa tỉ lệ tử vong là 100%.…… Bằng không, anh xem nhân lúc anh vẫn còn khẩu khí thế này, chúng ta nhanh chóng đi nhận giấy đăng kí kết hôn, tìm lấy một ngôi nhà cho khối di sản khổng lồ không chỗ đặt của anh trong tương lai?”

Trữ Lễ Hàn: “……”

Thư kí Vương: “Phụt.”

Trữ Lễ Hàn nhìn thoáng qua tài xế: “Đi bệnh viện.”

-------

Đắng: Từ chương này trở đi cách xưng hô của nam nữ chính sẽ có sự thay dổi dần về sau nha cả nhà~