Chương 3: Giấu diếm chuyện mang thai

Mệnh lệnh của Lâm Nhuy là không được xen vào, cậu chỉ có thể bỏ lại vẻ mặt oán giận Triệu Cảnh, theo hắn ta lên xe.

Hai chân Lâm Nhuy thon dài, một chân vắt trên một đầu gối khác, đầu gối luôn cố ý vô tình chạm vào cậu, buộc cậu phải ngồi cạnh cửa lần nữa.

Cậu đổ hết mọi lỗi lầm lên thân xe chật hẹp, bởi vì Lâm Nhuy ngoại trừ ở trên giường, thật ra cũng không thích tiếp xúc thân thể với cậu quá nhiều. Cậu biết bọn họ đều là coi thường cậu từ trong đáy lòng, mặc dù nguyện ý dùng tiền mua thời gian của cậu nhưng cũng không có nghĩa là cậu có thể nhận được ánh mắt nhìn thẳng để đối đãi của bọn họ.

Lâm Nhuy chợt quay đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng như chim ưng, cậu đang không hiểu, hắn ta lại lạnh lùng nói:

"Cậu đang trốn tôi?"

"Không..." Cậu không giỏi nói dối, cho nên vẻ chần chừ trên mặt tự nhiên cũng bị hắn ta nhìn ra không sót chút gì.

Vì thế Lâm Nhuy còn nói: "Ngồi lại đây."

Khóe miệng cậu giạt giật, hy vọng nặn ra được một nụ cười, nhưng vô tình nhìn qua gương chiếu hậu, cậu mới phát hiện mình chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ: "Được."

Lâm Nhuy là Alpha tính trội, ngồi ở bên cạnh hắn ta, cho dù là Beta không mẫn cảm với pheromone nhất cũng khó có thể bỏ qua cảm giác áp bách tản mát xung quanh hắn ta, huống chi tôi còn là một Omega đang mang thai, càng có du͙© vọиɠ thần phục bẩm sinh đối với loại mùi hương này. Mỗi lần như vậy, cậu đều hận thấu thân phận Omega của mình.

Lâm Nhuy còn nhìn chăm chú vào cậu, lông mi thon dài khép hờ, dưới đáy mắt che giấu một đám mây đen, thậm chí cậu còn không biết vì sao hắn ta lại tức giận, phải đối mặt với cuồng phong sắp tới.

"Đúng là gái điếm."

Lời nói của hắn ta như một chậu nước lạnh dội xuống đỉnh đầu cậu, cho dù cậu đã sớm hiểu rõ thân phận của mình nhưng vẫn khó tránh khỏi sẽ bị giọng nói lạnh như băng của hắn ta làm tổn thương.

Cậu không dám phản bác, rụt cổ ngồi trước mặt hắn ta, lại kiên trì duy trì nụ cười công nghiệp trên mặt.

Lâm Nhuy từng nói, hắn ta thích nhìn cậu cười. Mặc dù mỗi chuyện mà hắn ta làm ra đều khiến cậu khó xử như vậy, cậu cũng phải cười cho hắn ta xem.

Cậu bị bầu không khí bên trong xe đè ép đến mức không thở nổi, bụng lại đau âm ỉ, cũng may lúc này xe bỗng nhiên dừng lại, thì ra là đã đến đích chuyến đi này của bọn họ.

Khu nhà có kiến trúc kiểu Trung Quốc tráng lệ tọa lạc ở vùng núi, nhà họ Lâm, nhà họ Trần gia và nhà họ Triệu, tam đại gia tộc lân cận sống chung với nhau, có điều "láng giềng" này cũng cách nhau mấy đỉnh núi. Ít nhất là cả khu vực này đều thuộc về Lâm thị.

Lâm Nhuy cũng không dẫn cậu đến nhà cũ, đây là lần đầu tiên phá lệ. Cậu đang kinh ngạc trước mục đích của hắn ta, hắn ta đã mở miệng giải thích:

"Bác sĩ của nhà họ Lâm không ở nhà khác, không phải cậu có bệnh muốn trị sao?"

Cậu nâng gương mặt tươi cười về phía hắn ta, nhưng trái tim lại chìm xuống thung lũng —— Cho dù như thế nào, cậu cũng không thể để cho hắn ta phát hiện ra thai nhi trong bụng mình.

Người làm kéo cửa xe cho bọn họ, Lâm Nhuy xuống trước, cậu trốn sau lưng hắn ta rồi mới bước xuống.

Mặc dù không rõ ràng, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy ác ý xung quanh. Ở nơi bầy sói vây quanh này, sự tồn tại của cậu không khác gì một con cá trên thớt gỗ, nếu có người ghen tị hại cậu, cậu sẽ không có sức đánh trả.

"Thiếu gia Lâm, để tôi chờ hơi lâu đấy."

Âm thanh của Trần Quắc Đình vang lên ở phía sau lưng, làm cho máu toàn thân cậu ngưng tụ lại trong nháy mắt, giống như bị kéo vào trong hầm băng.

Cậu cứng cổ, nghiêng đầu, nhìn thấy Trần Quắc Đình đang mặc một bộ âu phục hoa văn màu xanh đậm, tóc dài đến vai được buộc thành bím nhỏ ở sau gáy, đang tràn ngập ý cười nhìn chăm chú vào cậu.

Đúng vậy, anh ta đang nói với Lâm Nhuy, nhưng ánh mắt lại hướng về phía cậu.

Lâm Nhuy trước đó cũng không biết quan hệ giữa cậu và Trần Quắc Đình, nếu như lại công bố nó cho mọi người dưới tình huống hiện tại sẽ giống như quét sạch mặt mũi của hắn ta trước mặt mọi người. Cậu chỉ có thể kỳ vọng tên ma vương chuyển thế Trần quắc Đình này không nên xằng bậy, cậu cũng không muốn trở thành đề tài câu chuyện nội bộ của hai nhà vào ngày hôm sau.