Chương 4: Quý nhân phù trợ

Lâm Nhuy ngăn trước mặt cậu không chừa lại chút dấu vết nào, lại kéo cổ áo, nét mặt có chút không vui: "Chuyện hợp đồng để ngày mai thương lượng lại đi. Hôm nay tôi có việc, mời về cho."

"Vì một kỹ nam Beta mà muốn từ chối khéo đối tác hợp đồng của mình sao?" Hai tay Trần Quắc Đình nhét vào trong túi, tựa như chắc chắn rằng hắn ta sẽ thu hồi lệnh đuổi khách: "Hay là nói... Đây chính là phong thái của người thừa kế tập đoàn Lâm thị?"

Lâm Nhuy dừng tay một chút, thu hồi động tác quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía anh ta: "Được, nhưng xin tổng giám đốc Trần chờ một lát, hôm nay tôi về nhà cũ, mời bác sĩ đến khám bệnh."

Biểu cảm của Trần Quắc Đình thoáng có chút không thể tưởng tượng nổi, lập tức lại biến thành một nụ cười có ý vị sâu xa. Anh ta nhìn cậu chăm chú, như là muốn dùng tầm mắt lột sạch cậu ta, ánh mắt trần trụi khiến cậu vô cùng khó chịu:

"Bác sĩ Hoắc sao? Không tệ, thật sự không tệ."

Cậu không hiểu rõ lắm gia tộc phú thương của bọn họ, cũng không biết bác sĩ Hoắc trong miệng anh ta đến tột cùng là có phương pháp gì? Nhưng thấy Lâm Nhuy xoay người, đi vào trong nhà, cậu cũng né tránh ánh mắt như kẹo cao su của Trần Quắc Đình, đi theo như chạy trốn.

————

Bác sĩ Hoắc tên thật là Hoắc Trung Nguyên, là một lão trung y.

Mặc dù cậu không biết chuyện cũ của cuộc đời ông ấy, lại có quan hệ sâu xa gì với nhà họ Lâm, nhưng chỉ từ chỗ ở trang hoàng tinh xảo của ông ấy và thái độ cung kính của người làm, cậu đã biết thân phận của ông ấy không tầm thường.

Râu tóc ông ấy có màu hoa râm, có hơi lãng tai, cần phải nói lớn tiếng mới có thể nghe rõ được. Hoặc có lẽ là đã nhìn quen gian nan vất vả nên trên người ông ấy có một loại khí chất bình tĩnh, hòa ái khó mà có được.

Ông ấy hỏi triệu chứng của cậu, bắt mạch của cậu. Cậu nhìn biểu tình của ông ấy, dường như có chút do dự, biết ông ấy tất nhiên đã chẩn đoán ra được cậu mang thai, trái tim vọt thẳng lên cổ họng.

Lâm Nhuy và Trần Quắc Đình sau lưng đều tự xử một bên, không nói Lâm Nhuy, Trần Quắc Đình xuất hiện ở chỗ này hoàn toàn là dựa vào da mặt dày và thân phận người hợp tác, có điều cậu hy vọng bọn họ đều có thể cùng nhau tránh xa nơi này ra, đương nhiên, điều này không có khả năng.

"Cảm lạnh mà thôi." Hoắc Trung Nguyên thu tay về, vuốt râu: "Thiếu gia Lâm không cần lo lắng."

Cảm lạnh?

Cậu vô cùng kinh ngạc —— Dựa vào bản lĩnh của Hoắc Trung Nguyên, không thể nào không nhìn ra được chuyện cậu đang mang thai. Cho nên hiện tại chỉ còn lại có một khả năng, ông ấy đang giúp cậu giấu diếm.

Hoắc Trung Nguyên trừng mắt nhìn ta, người già trên 80 tuổi còn bởi vì động tác này để lộ ra một chút dí dỏm, trái tim cậu không khỏi run lên.

Tuy không biết vì sao, nhưng Hoắc Trung Nguyên quả thật đã giúp cậu giấu diếm chuyện này, cũng tạm thời giúp cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ông ấy kê đơn thuốc cho cậu, Lâm Nhuy liền gọi người đến nhà kho lấy, mang vào phòng bếp nấu.

Cậu ngồi một mình bên ngoài cửa phòng bác sĩ Hoắc, chờ uống thuốc, Lâm Nhuy và Trần Quắc Đình thì đi thư phòng trước, thương lượng công việc hợp đồng.

Lúc này cửa bị kéo ra từ bên trong, bác sĩ Hoắc đứng trong khung cửa, vẻ mặt ôn hòa nhìn cậu chằm chằm. Cậu vội vàng đứng dậy, cung kính nói: "Chào bác sĩ Hoắc."

Ông ấy đánh giá cậu một phen, hỏi: "Mấy tuổi rồi?"

"Hai mươi lăm."

"Hai mươi lăm, trông cũng không khác tuổi này lắm. Thiếu gia Lâm hai mươi tám, lớn hơn cậu ba tuổi. Thai nhi trong bụng cậu là của cậu ấy?"

Tuy rằng đã sớm biết đối phương biết bí mật của mình, nhưng cậu vẫn theo bản năng cứng đờ.

Hoắc Trung Nguyên mỉm cười vỗ vai cậu, trấn an cậu: "Không phải chuyện xấu, nhưng tôi nhìn ra cậu không muốn thiếu gia Lâm biết chuyện này, cậu không giống một đứa trẻ hư, cũng không nên dính vào chuyện của nhà họ Lâm, chuyện của đứa nhỏ, tôi sẽ giữ bí mật, còn lại phải dựa vào chính cậu."

Hơn hai mươi năm nay, mỗi ngày mỗi đêm cậu đều sống trong sự giày vò và nghi kỵ, hiếm khi có người lạ nào quan tâm đến cậu như vậy. Trong lòng cậu vừa chua vừa chát, kích động ngẩng đầu, lời nói lại nghẹn ở cổ họng, thổ lộ không ra nửa chữ.

"Ừm, đừng nói nữa." Hoắc Trung Nguyên hất cằm, chỉ chỉ lối đi nhỏ: "Người đưa thuốc cho cậu đến rồi."

Cậu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy có người bưng bát đi về phía mình, mà khi cậu quay đầu lại, Hoắc Trung Nguyên đã lặng lẽ vào cửa, đóng cửa phòng lại.