Chương 2: Từ chối "tiếp khách"/ Tranh giành thụ chính

Triệu Thiểu nhíu nhíu mày: “Cơ thể không thoải mái? Sao lại không thoải mái? Vợ của bạn anh mang thai cũng lây cho anh hả?”

Hắn vô tình nói trúng tử huyệt của cậu, đồng tử của cậu lập tức co lại, cũng may không bị hắn phát hiện ra điểm khác thường:

“Cảm mạo bình thường thôi.” Cậu muốn mau chóng kết thúc đoạn đối thoại này: “Uống thuốc là ổn rồi.”

Triệu Thiểu mơ hồ không rõ mà nhỏ giọng nói: “Chỉ là cảm thấy ngày thường anh dùng thuốc nhiều, hiện tại lại cảm mạo, tĩnh dưỡng một chút đi, ngày thường ôm cũng không thấy được bao nhiêu lượng thịt.”

Cậu lễ phép mà nói “Cảm ơn”.

——————

Triệu Thiểu cùng cậu rời khỏi bệnh viện, dường như không có ý định rời đi mà ngược lại, hắn còn cùng cậu lên giao thông công cộng, đi đến phòng thuê của cậu. Cậu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh, có chút đau đầu:

“Tiểu Triệu, không phải cậu còn có việc muốn xử lý sao?”

“Dời lại!” Hắn banh cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay từ đỉnh đầu cậu duỗi qua, nắm lấy tay vịn treo trên đỉnh xe. Cậu nhìn qua kính cửa, có thể thấy được thần sắc không ngừng dao động trong mắt hắn, thực hiển nhiên, hắn căn bản không có cái nhiệm vụ gì muốn xử lý, đây chẳng qua là cái cớ để hắn tìm cậu.

Cậu thở dài: “Tiểu Triệu, hôm nay tôi thật sự không thể làm với cậu được.”

Triệu Thiểu có chút khó chịu mà cúi đầu, đáy mắt tràn ngập cảnh cáo: “Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh chứ?! Tôi không phải là khách của anh sao? Anh nên hầu hạ tôi thật tốt, chớ chọc tôi tức giận.”

Giọng hắn có chút lớn, cho dù cực lực áp chế vẫn đủ để những người xung quanh nghe ẽo, trong nháy mắt, ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người cậu.

Cậu bị bọn họ dùng ánh mắt không có ý tốt nhìn chằm chằm, ngoại trừ gương mặt nóng bừng lên, cảm thấy tay chân lạnh cả người. Cậu chỉ có thể hướng bọn họ xin lỗi mà cười cười, nhưng lại không thể nói nên lời.

Mà người khởi xướng là Triệu Thiểu cũng ý thức được bản thân đã lỗ mãng, vẻ mặt biệt nữu lại rối rắm mà mím môi.

Cũng may trạm tiếp theo là đích đến của bọn cậu, cậu cảm nhận được ánh mắt sắc nhọn như dao của những người bên cạnh, chật vật xuống xe.

Cậu cho rằng mấy năm nay cậu sớm đã quen với vận mệnh của mình, chấp nhận thân phận trai bao của mình, kết quả cuối cùng vẫn là không thể nào thản nhiên đối mặt với nó được.

Triệu Thiểu đi theo phía sau cậu, hiếm khi không mở miệng nói móc, ngược lại trầm mặc dị thường.

Đi vào vài bước, đi vào một tiểu khu xưa cũ, cậu thấy được chiếc xe Buick nhỏ đậu ở trước khu nhà của cậu.

Bảng số xe cậu rất quen thuộc, là xe riêng của Lâm Nhuy.

Chiếc xe này chuyên dùng để đưa đón cậu đến nơi anh ở, tránh để người khác chú ý tới.

Cậu không khỏi cảm khái tình trạng trước mắt, thật sự là nhà dột còn gặp mưa rào, Lâm Nhuy lúc trước từng bắt gặp Triệu Thiểu, hai người có thể nói là tan rã trong không vui, hiện tại lại gặp gỡ, còn là khi tâm tình cậu buồn bực, không tốt.

Lâm Nhuy kỳ thật không thường ngồi trên xe, mà hôm nay cố tình không biết là cậu phạm thái tuế hay sao đó, anh vậy mà lại ngồi trên ghế sau.

Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt anh tuấn lại có vẻ lạnh nhạt xuất hiện ở trước mặt cậu, Lâm Nhuy nhìn lướt qua Triệu Thiểu ở phía sau cậu, môi mấp máy phun ra hai chữ: “Lên xe.”

Sau khi Triệu Thiểu nhìn thấy anh liền nhịn không được nắm chặt tay lại, siết chặt đến mức xương ngón tay vang lên tiếng kẽo kẹt, cho dù cậu không cẩn thận quan sát cũng đoán được hắn đang nổi nóng, hiện tại bị giành người ngay trước mặt, không thể nghi ngờ chính là châm dầu vào lửa.

“Anh cho rằng mình là ai.” Triệu Thiểu bước vọt tới, che ở trước mặt cậu: “Có biết thứ tự trước sau hay không?! Đêm nay anh ta có hẹn với tôi rồi.”

Trong mắt Lâm Nhuy là gió lốc đang dần dâng lên, nhìn chằm chằm hắn một lát, cuối cùng vẫn dời mắt đi, “Hôm nay tôi ra giá gấp mười lần.”

“Lâm tiên sinh.” Cậu chen vào cuộc đối thoại của hai người, lễ phép cười với anh một cái, “Thật ngại quá, hôm nay cơ thể của tôi không thoải mái, không tiếp khách.”

Đáy mắt Lâm Nhuy hiện lên cảm xúc gì đó mà cậu không hiểu, tiện đà ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào cậu: “Cậu ở bên cậu ta à?”

Cậu bị nghẹn một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thiểu, lại phát hiện vàng tai hắn đỏ bừng lên.

“Lâm tiên sinh ngài hiểu lầm rồi.” Cậu cười mỉa giải thích: “Tôi chỉ là……”

“Vậy lên xe.” Lâm Nhuy không cho phép cậu cãi lời, “Nếu sinh bệnh thì tôi có bác sĩ riêng cho cậu.”