Chương 85: TG5: Bị Thương (2)

Lâm Mạt Nhi mặc một bộ váy công chúa vô cùng đáng yêu, trên đầu cài một cái nơ bướm, chiếc váy xoè bồng bềnh, lộ ra đôi chân nhỏ đang đi giày da màu đỏ.

Cô vừa nhìn thấy Chung Kiêu, đã sợ hãi trốn sau lưng Dịch Sùng Sơn, ánh mắt Chung Kiêu nhìn chằm chằm vào cô, hơi nheo lại, mang theo cảm giác nguy hiểm.

Lâm Mạt Nhi ngoan ngoãn chớp chớp mắt với Dịch Sùng Sơn, cuối Dịch Sùng Sơn cũng yên tâm.

Đúng vậy, Lâm Mạt Nhi đã đi cất sổ sách ở chỗ khác rồi.

Nơi này ngoại trừ Dịch Sùng Sơn, chỉ có Lâm Mạt Nhi có quyền đi vào, cô bé này vừa đơn thuần, vừa ngốc nghếch như vậy, hắn ta lừa cô nói đó là chứng cứ phạm tội của Chung Kiêu, đương nhiên cô sẽ bảo vệ giúp hắn ta.

Hơn nữa Lâm Mạt Nhi còn chưa tốt nghiệp cấp 3, làm sao có thể hiểu được đống sổ sách này có nội dung gì?

Nhưng mà, Chung Kiêu lại tiếp tục không làm giống bình thường, hắn chỉ nói một câu nói: “Bắt hắn ta lại!”

Câu nói giống như một tín hiệu, quân nhân ở bên cạnh Chung Kiêu nhanh chóng chạy đến, lấy còng tay ra, những nhân viên kế toán đó không biết nhấn vào nút nào, cánh cửa khác mở ra, các tay súng lần lượt xông vào, quân nhân đợi ở ngoài cửa cũng không ngừng tiến vào —— nhưng mà chỉ có 5 người vào được trước khi cánh cửa đóng lại!

Hai bên giằng co trong không gian chật hẹp, cuối cùng Dịch Sùng Sơn cũng lên tiếng, hắn ta cười nói: “Trưởng quan, ngài đột nhiên đánh, tôi đây cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi!… A, đúng rồi, ngài còn cưỡиɠ ɧϊếp con gái nuôi của tôi nữa… Tôi cho rằng, chúng ta nên từ đối thủ chuyển thành bạn, đây mới là cách tốt nhất…”

“Ông đang uy hϊếp tôi đấy à?!” Giọng điệu của Chung Kiêu vô cùng lạnh lùng.

“Không, tôi chỉ đang hoà giải mà thôi…” Tiếp theo hắn ta nhìn về phía Lâm Mạt Nhi với vẻ mặt ôn hoà đạo đức giả: “A Linh, con hiểu ý tốt của ba nuôi mà đúng không?”

Sau đó, hắn ta nhìn thấy đứa con gái nuôi ngây thơ đơn thuần, xinh đẹp như búp bê Tây Dương ở bên cạnh mở đôi mắt như mèo con lười biếng nhìn hắn ta một cái, hắn ta nghe được ngữ điệu hoàn toàn bất đồng, cùng với lời nói khó hiểu ——

“Không phải sao, ba nuôi của con ——”

Khoảnh khắc này một giống như thước phim quay chậm——

Lâm Mạt Nhi lấy ra một khẩu Browning M1918 từ dưới lớp váy hồng, tay nhỏ cầm vũ khí phát ra ánh sáng kim loại, bắn một phát về phía Chung Kiêu!

Đồng tử Chung Kiêu mở to, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, không né tránh, nhìn viên đạn nhanh chóng bay tới!

Viên đạn kia không nghiêng không lệch, cách tai Chung Kiêu chỉ một chút, nhanh chóng xẹt qua —— người đang bóp cò đặt sau gáy Chung Kiêu, theo tiếng súng người đó ngã xuống!

Ngay sau đó, tiếng súng nổ ra! Cái nơ bướm trên đầu Lâm Mạt Nhi không ngừng nhảy múa, làn váy bồng bềnh phản chiếu những hoa văn đẹp đẽ trong tia lửa, cô linh hoạt nhảy lên trên bàn, né một viên đạn, đột nhiên nhảy lên, đá Dịch Sùng Sơn ngã xuống mặt đất!

Họng súng lạnh băng kề sát vào cổ hắn ta!

Sau đó bọn họ thấy cô bé loli đáng yêu này, lên tiếng: “Không được nhúc nhích!”

Không còn có ai vì vẻ bề ngoài này mà bỏ qua cô, tất cả mọi người dừng động tác, Chung Kiêu nhìn chằm chằm cô, đề phòng nguy hiểm xung quanh.

“Tại saooo?” Dịch Sùng Sơn gầm lên.

Câu này của hắn ta thật ra có hai tầng ý nghĩa, tuy tố chất thân thể của hắn ta kém Chung Kiêu một chút, nhưng mà cũng coi như một tay chơi lão luyện, đối với một người mới như Lâm Mạt Nhi không đến mức nghiêng về một bên như vậy, nhưng bây giờ lại dễ dàng mắc mưu! Còn có một chuyện nữa, chính là Lâm Mạt Nhi phản bội hắn ta!

Đôi mắt giống như mèo con của Lâm Mạt Nhi, phản chiếu ánh đèn lạnh lẽo trong nhà kho, giống như thần chết vô cảm, môi đỏ khẽ mở: “Điểm tâm buổi sáng, bây giờ mới phát tác dược tính, còn có, tôi không có phản bội nha ~”

Đáp án đã rất rõ ràng, con gái nuôi mà hắn ta tin tưởng chính là người của Chung Kiêu.

Đột nhiên! Đồng tử Chung Kiêu mở to, một tên cấp dưới của Dịch Sùng Sơn bất chấp việc trong tay Lâm Mạt Nhi có con tin, nổ súng về phía cô!

“Tránh ra ——”

Tốc độ viên đạn nhanh hơn âm thanh của hắn, Lâm Mạt Nhi theo bản năng né tránh, nhưng không kịp, viên đạn đã ghim vào cơ thể cô!

Trong mắt Chung Kiêu tràn ngập sát ý, bởi vì chiếc váy sáng màu của Lâm Mạt Nhi, đã bị nhuộm thành màu đỏ đáng sợ! Màu sắc này gần như khiến người ta phát điên——

Ngay sau đó, tiếng súng trong nhà kho không ngừng vang lên, cho đến khi không còn viên đạn nào, Chung Kiêu dẫm lên vết máu sền sệt, từng bước từng bước đi tới, giống như một con quái vật mất khống chế, ngay cả cấp dưới của hắn cũng theo bản năng lùi ra phía sau hai bước.

Sắc mặt Lâm Mạt Nhi tái nhợt, Chung Kiêu đi đến bên cạnh cô, run rẩy xốc lớp váy lên, Lâm Mạt Nhi hơi mở mắt, yếu ớt: “Ôm em… Đau quá…”

Khí thế xung quanh Chung Kiêu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, hắn cẩn thận bế Lâm Mạt Nhi lên, đá văng cánh cửa bị đạn làm hỏng, thổi thổi hàng mi dài của Lâm Mạt Nhi, run rẩy nói: “Làm tôi sợ muốn chết…”