Chương 86: TG5: Thiếu nữ khẩu giao ở dưới bàn làm việc, nguỵ NTR (H)

Chung Kiêu xách một giỏ trái cây và một bó hoa cẩm chướng đi, thân là huấn luyện viên có quan hệ thân thiết với Lâm Mạt Nhi, hắn ta được đề cử làm đại diện đi thăm học sinh xuất sắc bị thương nặng.

Đã gần hai tháng không nhìn thấy Lâm Mạt Nhi, trước khi Lâm Mạt Nhi được bí mật chọn làm nhân viên tình báo, quan hệ giữa hai người bọn họ ái muội không rõ, ít nhất huấn luyện viên Chung Kiêu cảm thấy Lâm Mạt Nhi nhất định có hảo cảm với hắn ta.

Tâm tình của hắn ta lúc này rất vui vẻ, hắn ta và một vị trưởng quan quyền cao chức trọng trùng họ trùng tên, Lâm Mạt Nhi đang ở căn cứ huấn luyện tư nhân của vị trưởng quan này dưỡng thương, hắn ta báo tên họ, vệ binh thông báo cho vị trưởng quan kia để hắn ta đi vào.

Dưới sự hướng dẫn, hắn ta đi đến văn phòng của vị trưởng quan trùng họ trùng tên kia.

“Báo cáo trưởng quan!” Huấn luyện viên Chung Kiêu chào hỏi theo nghi thức, trong lòng có hơi thấp thỏm bất an: “Tôi thay mặt hệ tình báo đến thăm bạn học Lâm!”

Chung Kiêu nhướng mi, ánh mắt làm người ngác sợ hãi nhìn sang, khí thế quanh người lạnh lẽo: “Cậu cũng tên Chung Kiêu?”

Trong phút chốc lông tơ của vị huấn luyện viên dựng đứng! Cảm giác nguy hiểm khi bị súng nhắm vào làm hắn ta toát mồ hôi lạnh, hắn ta khẩn trương mở miệng trả lời: “Vâng, trưởng quan!”

“Lâm Mạt Nhi đã về nhà, đồ cậu mang đến để ở đây, tôi thay mặt cô ấy cảm ơn tất cả những bạn học và các huấn luyện viên đã quan tâm cô ấy.”

Vị huấn luyện viên kia lập tức để đồ vật sang một bên, nhưng vị trưởng quan này lại không có mở miệng bảo hắn ta đi, cả người hắn ta ướt đẫm mồ hôi chờ đợi mệnh lệnh.

Chung Kiêu ngồi ở trên ghế, bàn làm việc trước người ngăn cách từ phần eo xuống dưới, vẻ mặt hắn vô cảm nói chuyện câu được câu không với vị huấn luyện viên của Lâm Mạt Nhi đang không hiểu chuyện gì xảy ra, mà ở chỗ hạ thân bị ngăn cách, căn dươиɠ ѵậŧ thô to đã sớm cương cứng cao ngất, một thiếu nữ mặc áo ngủ viền ren trắng tinh, cái miệng nhỏ ngọt ngào mềm mại phun ra nuốt vào căn dươиɠ ѵậŧ to lớn theo tiết tấu, căn dươиɠ ѵậŧ kia thật sự quá thô quá dài, miệng thiếu nữ bị cắm đến căng tròn, cho dù đã đâm tới họng, vẫn không thể nuốt hoàn toàn căn dươиɠ ѵậŧ đấy vào trong——

Thiếu nữ này chính là Lâm Mạt Nhi, người “đã về nhà dưỡng thương” theo như lời Chung Kiêu nói!

Lâm Mạt Nhi ngậm dươиɠ ѵậŧ thô to kia vào trong miệng, đầu lưỡi nhỏ nhắn tinh tế liếʍ láp từng đường gân nổi lên, cái miệng nhỏ không ngừng phun ra nuốt vào, hương vị của căn dươиɠ ѵậŧ thô to làm cô mềm cả người, mông vểnh đã chu lên cao, nhưng phải cố gắng nhịn xuống âm thanh rêи ɾỉ ái muội.

Bởi vì không thể để huấn luyện viên phát hiện, cho nên một chút âm thanh cũng không được phát ra!

Hai người đàn ông đang nói chuyện nghiêm túc, cô nhóc dâʍ đãиɠ này lại dẩu đít khẩu giao cho mình mình, dường như Chung Kiêu đang cố ý kéo dài thời gian, nói chuyện phiếm với vị huấn luyện viên này!

“Ưm ~” Bàn tay to của Chung Kiêu vỗ vào gáy của Lâm Mạt Nhi, hơi nhấn một cái, qυყ đầυ thô to kia đã đâm vào sâu trong yết hầu của Lâm Mạt Nhi, cô nhịn không được phát ra một tiếng kêu nhỏ ——

“Trưởng quan? Vừa nãy có phải là tiếng mèo nhỏ mới kêu không?” Huấn luyện viên nhịn không được tò mò hỏi.

Chung Kiêu hơi híp mắt, trong ánh mắt dường như còn mang theo ý cười: “Đúng vậy, hai tháng trước có nuôi một con mèo con, nói không chừng lúc này nó đang trốn ở phía dưới bàn đó.”

Lâm Mạt Nhi trở nên căng thẳng, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại kɧoáı ©ảʍ bí ẩn, da^ʍ thuỷ ở huyệt nhỏ chảy ra nhiều hơn, cô kẹp chặt hai chân, mông vểnh nâng cao hơn nữa, gần như sắp chạm vào mặt bàn làm việc, mà cái miệng nhỏ càng dùng sức phun ra nuốt vào ——

Chung Kiêu cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Mạt Nhi, hơi thở nghẹn lại, giọng nói trở nên khàn khàn, cuối cùng ra lệnh cho huấn luyện viên trùng họ trùng tên đi ra ngoài đóng cửa lại!

“Hoá ra hắn ta cũng tên là Chung Kiêu?” Chung Kiêu nhìn chằm chằm hàng mi dài của Lâm Mạt Nhi, trong giọng nói mang theo chút giận dỗi: “Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ em đều gọi cái tên này, em đang gọi ai đây?!”

Lâm Mạt Nhi vô tội nhìn hắn.

Đột nhiên hắn dùng tay ôm Lâm Mạt Nhi lên, ép lên cửa kính, bóp chặt eo nhỏ, nâng mông vểnh của cô lên, cúi người ghé sát vào bên tai vô, khàn giọng nói: “Vừa rồi ở trước mặt hắn ta, Mạt Nhi dâʍ đãиɠ lại ngậm dươиɠ ѵậŧ của tôi, là cảm giác gì nha?”

Qυყ đầυ của Chung Kiêu đã để ở miệng huyệt của Lâm Mạt Nhi, Lâm Mạt Nhi bị ấn ở trên cửa kính hướng ra ngoài, nếu có người đi qua, sẽ nhìn thấy khuôn mặt nhiễm đầy tìиɧ ɖu͙© của cô ——

Thật trùng hợp, vị huấn luyện viên kia đang đi xuống lầu, hắn ta bỗng quay mặt nhìn lại, đúng lúc nhìn phía cửa sổ này!

Cùng lúc đó, dươиɠ ѵậŧ Chung Kiêu nhắm ngay miệng huyệt của Lâm Mạt Nhi, cuối cùng cũng cắm xuống——

Huyệt nhỏ ấm áp chật hẹp, lại hoàn toàn nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ của hắn!

“A ——” Lâm Mạt Nhi nhịn không được muốn kêu to, nhưng bàn tay to của Chung Kiêu bỗng nhiên che miệng cô lại!

Giọng nói trầm thấp của Chung Kiêu mang theo theo sự nguy hiểm, vừa liếʍ vành tai Lâm Mạt Nhi vừa mở miệng: “Quả nhiên, huấn luyện viên vừa nhìn về phía Mạt Nhi một cái, huyệt nhỏ của Mạt Nhi còn dễ cắm hơn bình thường nha!”

….