Chương 79: TG5: Búp bê Tây Dương bị cất giấu

Lâm Mạt Nhi ngồi ở trên ghế hơi cúi đầu, cô mặc một bộ váy liền màu trắng thuần hơi qua đầu gối, mái tóc đen mềm mại gọn gàng ở trên vai, hơi vén ra phía sau tai, ánh mắt của cô có chút câu nệ và bất an, điều này càng làm cho cô nhìn ngoan ngoãn hơn.

“Nhận lời làm trợ lý? Nhưng em vẫn chưa có tốt nghiệp cấp ba đúng không?” Người đàn ông cao lớn mặc tây trang sang trọng, đôi mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào hàng lông mi dài đang rũ xuống cùng chóp mũi toát ra lớp mồ hôi mỏng của Lâm Mạt Nhi.

Lâm Mạt Nhi lo sợ bất an nhỏ giọng mở miệng nói: “Tôi đã thành niên… Tôi thực có thể chịu khổ, ngài phân phó tôi đến minh tinh nào cũng được, tôi đều sẽ làm.”

Người đàn ông không biết vì sao lại đột nhiên cười một tiếng: “Thành niên rồi sao? Thiếu nữ 15 tuổi ở công ty chúng tôi phát dục còn tốt hơn em.”

Mặt Lâm Mạt Nhi đỏ lên, tiếp đến tay chân luống cuống lấy chứng minh thư ở trong túi vải ra, đôi tay nâng lên: “Thật sự… tôi đã thành niên, tôi có thể chịu khổ.”

Người đàn ông kia cười tươi hơn, liếʍ liếʍ môi, đánh giá cả người Lâm Mạt Nhi một phen, vốn dĩ hắn ta muốn đùa giỡn cô một chút, không nghĩ tới đứa nhỏ này còn tưởng là thật, hắn ta liếc mắt hỏi: “Vì sao em lại lựa chọn công ty chúng tôi?”

Mặt Lâm Mạt Nhi càng đỏ hơn, giọng nói nhỏ nhẹ trả lời: “Thông báo tuyển dụng trên mạng nói không yêu cầu bằng cấp, hơn nữa tiền lương tương đối cao.”

Lời này cũng đúng với sự thật, 90% người tới nơi này đều là vì lý do này, nhưng không ai nói thật.

“Ngoại hình của em không tồi.” Người đàn ông nheo nheo mắt: “Có nghĩ muốn xuất đạo không?”

Lâm Mạt Nhi lập tức lắc lắc đầu, giọng nói sợ hãi: “Tôi… Tôi nhát gan, không biết nói.”

Người đàn ông kia lại cười một tiếng, hắn ta giống như rất vừa lòng: “Vậy em liền làm trợ lý của tôi đi.”

Lâm Mạt Nhi mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông kia cười như không cười nhìn cô: “Biết tôi là ai không?”

Lâm Mạt Nhi suy nghĩ một chút, giống như tìm ở trong hồi ức không có minh tinh nào lớn tuổi như vậy.

Người đàn ông kia rất hứng thú híp híp mắt: “Tôi là Dịch Sùng Sơn, giám đốc của LL, làm trợ lý của tôi tiền lương còn cao hơn, tôi liền nhìn trúng câu nói “có thể chịu khổ, cái gì cũng sẽ làm” của em, nhưng mà em phải biết, công ty giải trí của chúng ta kiêng kị nhất là miệng nhiều người, em hiểu chưa?”

Lâm Mạt Nhi ngốc ngốc gật gật đầu: “Em hiểu, cảm ơn giám đốc.”

Lâm Mạt Nhi được một trợ lý mang dẫn đi làm quen môi trường công ty, Dịch Sùng Sơn nhìn sơ qua lý lịch của Lâm Mạt Nhi, một lát sau liền gọi điện thoại.

“Giúp tôi điều tra tin tức của cô bé này, Lâm Linh.”

Thân phận mà Lâm Mạt Nhi ngụy trang có tên là Lâm Linh, thân phận này có một người mẹ bị bệnh nặng đã trở thành người thực vật, không thể không bỏ học đi vào thành phố lớn làm việc kiếm tiền thuốc men cho mẹ, thân phận đã được xử lý hoàn hảo, Dịch Sùng Sơn cũng có chút nghi ngờ, làm sao lại có một cô bé hoàn toàn phù hợp khẩu vị của hắn ta như vậy, quả thực nhìn giống như có người cố tình đưa tới, nhưng mà hắn ta cũng không tra được cái gì.

Hơn nữa, sự nghi ngờ trong lòng hắn ta gần như đã bay mất bảy phần, bởi vì cô bé này nhìn qua ngây ngô nhút nhát như vậy, nếu như tất cả đều là diễn kịch, vây những diễn viên, minh tinh dưới trướng của hắn ta quả thực đều là ăn cơm trắng.

Mấy ngày tiếp theo, lòng nghi ngờ của hắn ta đã hoàn toàn biến mất, một cô bé ở tuổi như vậy, cho dù là diễn kịch, cũng không có khả năng không để lộ một chút sơ hở nào, cô thanh thật như vậy, đúng như lời cô nói, cái gì cũng nguyện ý làm, không sợ chịu khổ, cũng không thích nói chuyện.

Dịch Sùng Sơn vẫy vẫy tay, Lâm Mạt Nhi đáp lời thuận tiện bưng theo cà phê tới.

“Công ty không có trang phục thống nhất, nhưng mà cách em ăn mặc cũng quá keo kiệt rồi, có chút tổn hại hình tượng của công ty.” Đôi mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm vào Lâm Mạt Nhi.

Mặt Lâm Mạt Nhi đỏ bừng: “Tháng này phát tiền lương rồi, tôi sẽ đi mua quần áo ngay.”

“Không cần, bên trong văn phòng có tủ quần áo, bên trong đều là quần áo mới, em có thể chọn.”

Lâm Mạt Nhi thụ sủng nhược kinh, giống như không biết làm thế nào với ý tốt của người khác, cuối cùng cô vẫn mở tủ quần áo ra ——

Tất cả quần áo ở trong tủ đều là quần áo thiếu nữ, tay áo đều phồng phồng phối ren như nhau, hình dáng đều vô cùng đáng yêu, làn váy dài đến mắt cá chân, Lâm Mạt Nhi mặc vào nhìn giống như búp bê Tây Dương bị giấu ở trong ngăn tủ.

Cô mặc xong đi ra ngoài, hai mắt Dịch Sùng Sơn như phát sáng, hắn ta vô cùng thích thích những cô bé xinh đẹp ngây ngô đáng yêu như vậy, phản ứng non nớt rất thú vị, mặc vào những bộ quần áo này, rất thích hợp bị giấu đi, cô bé này quả thực có thể làm máu trong cơ thể hắn ta sôi trào.

Dươиɠ ѵậŧ của hắn ta đã cứng lên, Lâm Mạt Nhi đứng ở nơi đó, giống như một thiên sứ nhỏ.

“Mau tới đây…” Giọng của hắn ta đã trở nên khàn khàn: “Lại đây, ngồi bên người tôi.”

Lâm Mạt Nhi đã biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cô tiến lên phía trước, biểu cảm trên mặt vô cùng mê mang, trong lòng đã bắt đầu tính toán cách ứng phó ——

“Đinh đinh ——”

Điện thoại của Dịch Sùng Sơn đột nhiên vang lên, Lâm Mạt Nhi nhìn chằm chằm chiếc điện thoại kia, có lẽ điện thoại này đã được cài thời gian vừa đủ giúp cô ứng phó, hoặc có lẽ cũng không phải.

“Tôi mang em đến một nơi.” Dịch Sùng Sơn nói.

Lâm Mạt Nhi nhẹ nhàng thở ra, xem ra, nguy cơ trước mắt đã giảm bớt.