Chương 80: TG5: Quân nhân lãnh ngạnh vô tình 21

NGẪU NHIÊN GẶP ĐƯỢC TRONG HỘI ĐẤU GIÁ

Bọn họ đi vào trong một hội đấu giá ngầm, ở nơi này, từ ngoài cửa đến bên trong, đều trang trí theo phong cách trang nhã cổ xưa, những bức tranh trên hành lang tuy không phải là cao cấp nhất, nhưng đều là bút tích thực.

Dịch Sùng Sơn mang theo Lâm Mạt Nhi vừa xuất hiện, liền có vô số người nhìn chằm chằm vào Lâm Mạt Nhi, thoạt nhìn cô còn rất nhỏ, ăn mặc lại rất quý khí, những ai không hiểu biết nhiều về Dịch Sùng Sơn, đều sẽ cho rằng đây là đứa con gái riêng nào đó của hắn ta, còn những người biết rõ, tất nhiên sẽ biết, cô gái nhỏ xinh đẹp này rất nhanh sẽ gặp phải tai hoạ ——

Bị xâm phạm, bị nuôi dưỡng cũng không tính là chuyện gì lớn, bọn họ hiểu rõ, có rất ít thiếu nữ còn sống được.

Dịch Sùng Sơn thích mang theo bên người những thiếu nữ non nớt xinh đẹp, để bọn họ mặc những bộ trang phục tinh xảo xinh đẹp giống như công chúa, giống như búp bê được đặt trong tủ kính, nhưng đồng thời hắn ta cũng thích tra tấn những búp bê tinh xảo xinh đẹp đó đến mức sống không bằng chết, sau khi chơi hư liền ghét bỏ vứt đi.

Hắn ta hy vọng hạn sử dụng của Lâm Mạt Nhi sẽ dài một chút, hiện tại hắn ta vô cùng kiên nhẫn, bởi vì đây là thiếu nữ xinh đẹp nhất mà hắn ta từng gặp qua.

“Đợi lát nữa, em thích cái gì, liền nói với tôi, không cần xấu hổ.”

Lâm Mạt Nhi đi theo Dịch Sùng Sơn, bọn họ đi đến phòng số 07, Lâm Mạt Nhi giữ tay vịn cầu thang bước lên trên lầu.

Lúc này đại sảnh đột nhiên trở nên ồn ào, một người đàn ông cao lớn đi đến, hắn giống như một thanh bảo kiếm sắc bén, tây trang ưu nhã đều không che giấu được khí thế lạnh thấu xương ở trên người của hắn, rất nhiều người nổi tiếng đều biết đến hắn, bà ngoại của hắn chính là danh viện vô cùng nổi danh ở trong xã hội thượng lưu của nước Y, quý tộc thừa kế, 50 năm ở thế kỷ này gần như lũng đoạn một nửa nền kinh tế ở nước Y, cho đến hôm nay, có người nói gia tộc này đã suy thoái xuống dốc, nhưng càng nhiều người đều cho rằng, bọn họ chẳng qua chỉ thay đổi phương thức nắm giữ nền kinh tế mà thôi, càng có người ta nói tất cả nước Y đều do bọn họ điều khiển.

Mặc kệ truyền thuyết có phải là thật hay không, người đàn ông này đều đáng khiến bọn họ đi lấy lòng, hắn vừa tiến vào liền có rất nhiều người đi đến nói những lời thân thiết với hắn, đương nhiên, Dịch Sùng Sơn vô cùng không muốn qua đi xem náo nhiệt, hắn ta nghiến răng nghiến lợi, nhớ rõ người đàn ông này đã đυ.ng đến 3 bến tàu của hắn ta, làm hắn ta trực tiếp tổn thất 1 tỷ, vẫn luôn điều tra hắn ta cũng chính là người đàn ông này.

Lâm Mạt Nhi cũng vô cùng khϊếp sợ, người này vậy mà lại là Chung Kiêu!

Lâm Mạt Nhi liếc mắt một cái liền dời đi, cặp kia chấn nhϊếp người khác của Chung Kiêu liền nhìn lại đây!

Dịch Sùng Sơn hoảng sợ, chỉ thấy Chung Kiêu nhìn thẳng về phía bên này, sau đó đi nhanh tới đây!

Giày Chung Kiêu giẫm lên trên cầu thang tạo nên tiếng vang “lộp cộp”, Dịch Sùng Sơn và Lâm Mạt Nhi đều khẩn trương lên, bọn họ cho rằng hắn sẽ cái gì, nhưng cuối cùng hắn chỉ đi thẳng qua trước mặt bọn họ—— nháy mắt gặp thoáng qua, hắn đột nhiên nhìn Lâm Mạt Nhi, Lâm Mạt Nhi run run, hơi trốn ở phía sau Dịch Sùng Sơn một chút.

Đồng tử của Chung Kiêu dời đi, đi nhanh về phía trước, lưu lại bóng dáng vô cùng lãnh đạm, sắc mặt của hắn đã đen hết mức.

Nhưng nói đến cũng thật trùng hợp, vị trí căn phòng số 07, vừa lúc là căn phòng đối diện phòng của Chung Kiêu, chỉ cần vén một tấm màn, là Chung Kiêu có thể nhìn thấy nơi này.

Dịch Sùng Sơn do dự một lát, cuối cùng cũng vén màn, bởi vì đa số người ở đây đều mở màn lên, những người không mở đều giống nhau đều mang theo phụ nữ hoặc là có một số nguyên nhân không muốn gặp người khác, nếu Chung Kiêu không tới còn tốt, nhưng mà hắn tới, Dịch Sùng Sơn lại vừa trùng hợp biết một thân phận khác của hắn, hắn ta lúc này như đi trên băng mỏng!

Nhưng lúc vén rèm, hắn ta lại phát hiện Chung Kiêu vẫn luôn nhìn nơi này của bọn họ, hắn ta nhìn kỹ, lại thấy hắn là vẫn luôn đang nhìn Lâm Mạt Nhi!

Mà lúc này Lâm Mạt Nhi sợ hãi rụt rụt cổ lại, mở miệng nói: “Giám đốc, người kia vẫn luôn nhìn chúng ta, cảm giác thật đáng sợ!”

Dịch Sùng Sơn hơ ngẩn ra, Chung Kiêu vì sao lại nhìn Lâm Mạt Nhi như vậy? Khoảng thời gian trước hắn ta cũng nghe được tiếng gió, nói thật ra sở thích của vị này cũng giống với hắn ta, chẳng lẽ….

Trong lòng hắn ta đột nhiên có một kế hoạch rất lớn, hắn ta nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Mạt Nhi, cô bé này đúng thật là khiến hắn ta không bỏ được, thiếu nữ vừa ngoan ngoãn nghe lời lại xinh đẹp như vậy, hắn ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cô bé như vậy trùng hợp chính là loại hình mà hắn ta thích nhất. Nhưng mà, nếu như kế hoạch này thực hiện được, có lẽ hắn ta có thể chân chính tiêu dao tự tại ——

“Lâm Linh.” Hắn ta ôn hòa nhìn về phía Lâm Mạt Nhi: “Mẹ của em, tôi đã mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho bà ấy.”

Lâm Mạt Nhi hơi ngẩn ra, hốc mắt hồng hồng nhìn hắn ta, chỉ thấy hắn ta lại mở miệng: “Tôi cũng không có con nhỏ, cũng không biết thời điểm nào mới có thể có một đứa, lần đầu tiên tôi gặp em liền cảm thấy em chính là một đứa bé ngoan hiểu chuyện, lại hiếu thuận, nếu như em không chê, vậy liền gọi tôi là cha nuôi, nếu như gặp chuyện gì khó khăn liền nói với tôi.”

Lâm Mạt Nhi giống như là bị thiện ý thình lình xảy ra làm cho kinh động ròi, thật lâu không thể mở miệng nói chuyện, Dịch Sùng Sơn lại ôn hòa mở miệng, lộ ra một nụ cười hiền từ: “Đứa nhỏ ngốc, làm sao lại không nói chuyện rồi? Thất thần làm gì, còn không mau pha cho tôi ly trà?”

Lâm Mạt Nhi ngơ ngác sửng sốt một chút, lảo đảo đi mấy bước, suýt chút nữa vướng ghế ngã xuống, đột nhiên, cô lại quay về, đôi mắt hồng hồng nhìn về phía Dịch Sùng Sơn, nửa ngày sau mới mở miệng: “Giám đốc, a… Không… cha nuôi, ngài đúng người tốt nhất mà em từng gặp qua, thật cảm ơn ngài!”

Tiếp theo cô cười thật tươi, giống như ánh sáng của hàng tỷ ngôi sao ở trên ngân hà chiếu xuống, sáng lạn khiến cho người ta tự biết xấu hổ, những lời này giống như đánh vào mặt của hắn ta vậy.

Dịch Sùng Sơn đột nhiên động lòng trắc ẩn, hắn ta đã xem qua tư liệu, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có phụ cha.

Nhưng chỉ trong chớp mắt như vậy, hắn ta lại khôi phục như thường, trong mắt đều là ý cười hiền từ dối trá: “Đứa trẻ ngoan, con thích cái gì, hôm nay cha nuôi đều giúp con lấy, chậm rãi chơi, chúng ta đặt phòng.”

Đúng thật là đặt phòng, phòng của Lâm Mạt Nhi liền ở sát bên phòng của Chung Kiêu.