Chương 78: TG5: Mất Tích

Lúc này Lâm Mạt Nhi ở trong văn phòng, chỉ dùng năm phút, đã lấy được toàn bộ tin tức nhiệm vụ lần này.

Chung Kiêu thật sự quá xem nhẹ Lâm Mạt Nhi, bản thân học sinh xuất sắc hệ tình báo vốn không đơn giản, huống chi người này lại là Lâm Mạt Nhi.

Cô luôn nhớ kỹ chặt chẽ mỗi một chi tiết của từng nhiệm vụ, mỗi một bước đi cùng với nhân viên liên quan.

Lúc này hoàng hôn đã buông xuống, Lâm Mạt Nhi cẩn thận trả đồ vật lại chỗ cũ, cô đi về phía cửa vài bước, lại đột nhiên quay trở lại, dùng một tờ giấy nhỏ viết một hàng chữ rồi đặt phía dưới chén trà của hắn.

Ánh nắng chiều diễm lệ nhuộm mái tóc của cô thành màu cam, cô nhẹ nhàng bước đi trên sàn cẩm thạch, bắt đầu sưu tầm đồ vật yêu cầu, cuối cùng tìm được một khẩu súng trường Browning M1918, một khẩu súng lục M1911 và một thanh M1906, bước đi, đến góc chết của cameras, quan sát thiết bị bố trí ở tường trên cơ quan, nhìn chằm chằm chóp mũi vệ binh ở cửa, tránh ở góc tối, chờ đợi màn đêm buông xuống.

Lâm Mạt Nhi dùng 100 điểm giá trị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bảo hệ thống đổi một cái không gian bình phương, đặt các loại vật chết như súng ống không có vấn đề, nhiều lần bảo đảm không cho người khác phát hiện Lâm Mạt Nhi có gì dị thường nhận được sự cho phép của số 01, lúc vệ binh giao ban cũng là lúc, cô tránh khỏi cơ quan cảnh báo, rốt cuộc thoát ra ngoài.

Ngày kế tiếp, ánh sáng mặt trời chào đón Chung Kiêu trở về, nhìn tòa căn cứ huấn luyện tư nhân của mình ở phía xa, căn cứ kia dưới ánh nắng sớm phản chiếu lại một vòng sáng nhàn nhạt, đột nhiên liền nhìn không rõ, mí mắt hắn giật giật mấy cái!

Hắn đi nhanh về phía trước, càng đi càng nhanh, cấp dưới phía sau không biết làm sao nhưng vẫn gắt gao đi theo phía sau hắn ——

Ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên, độ ấm cũng nhiều hơn trước, hắn nhìn thoáng qua sân huấn luyện, tiếp theo lập tức chạy đến hướng nhà ở, phòng ở trong nhà rất nhiều, Lâm Mạt Nhi không ở phòng ngủ, điện thoại cũng tắt máy, hắn mở cửa từng phòng từng phòng một, tìm khắp trong ngoài một lần, cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa thép thư phòng của mình, mí mắt khẽ run.

Cánh cửa này đã bị người động vào, Lâm Mạt Nhi đã tiến vào trong.

Thậm chí hắn tưởng tượng thấy Lâm Mạt Nhi có lẽ ở bên trong, có lẽ cô tò mò, nhưng khả năng cao hơn chính là, cô lấy trộm hạng mục cơ mật!

“Không cần đi theo vào trong.” Hắn nói với cấp dưới ở phía sau: “Tôi đi vào lấy chút đồ vật.”

Giọng nói hắn trấn tĩnh, làm cho bốn vị cấp dưới hôm nay theo tới vì có công việc quan trọng cho rằng mình vừa mới nhìn thấy trưởng quan vội vã giống người điên đang tìm kiếm cái gì đó chỉ là ảo giác, dáng vẻ vừa nãy rõ ràng chính là bộ dáng bị mất đồ vật rất quan trọng, bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Chung Kiêu đi vào trong phòng, cũng không có nhìn thấy bóng dáng Lâm Mạt Nhi, lúc hắn ở ngoài cửa liền nghĩ, nếu Lâm Mạt Nhi là người của tổ chức nào đó phái lại đây, nếu cô còn ở góc nào đó trong căn cứ, lần này nhất định hắn phải làm cô hoàn toàn biết sai! Nhất định phải hung hăng thao làm cô, làm cô “biến mất” ở thế giới này, nhốt cô lại, khảo bằng xiềng xích vững chắc, thời thời khắc khắc chiếm giữ cô, ngay cả muốn đi đại tiểu tiện đều phải nhờ hắn trợ giúp!

Ý tưởng âm u này không ngừng sinh sôi nảy nở ở trong lòng hắn, hắn nghĩ, cần phải tìm người trở về, sau đó lăn qua lộn lại nghĩ mọi cách tra tấn cô, cuối cùng ngay cả một tấc cũng không dám rời khỏi hắn!

Hắn nghiêm túc thăm dò, không buông tha bất kì một chi tiết nhỏ nào, thủ pháp của Lâm Mạt Nhi cao siêu đến mức khiến hắn kinh ngạc cảm thán, nếu không phải hắn tới thăm dò, những người khác ngay cả một chút sơ hở cũng sẽ không phát hiện, súng ống đạn dược và tập đoàn tư liệu bị động qua, cùng với, bị mất ba khẩu súng.

“Đinh đinh ——”

Điện thoại ở trong túi đột nhiên rung lên, Chung Kiêu đang hết sức chăm chú tập trung thăm dò đột nhiên tỉnh lại ——

“Trưởng quan.” Cấp dưới phụ trách nhiệm vụ lần này mở nói: “Vừa mới nhận được thông tin báo, nhân viên tình báo ngài an bài đã ngụy trang thân phận xong.”

Tay Chung Kiêu chống ở trên bàn làm việc, bàn làm việc gần như run lên: “Bảo cô ấy trở về!”

Vị cấp dưới kia ấp a ấp úng: “Trưởng quan, vị nhân viên tình báo này, vừa mới thành công tiến vào công ty giải trí LL, trùng hợp khiến cho Dịch Sùng Sơn chú ý…”

Sắc mặt Chung Kiêu lúc này vô cùng đen, cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, tiếp tục mở miệng nói: “Tuần trước hai người mất tích, chạng vạng ngày hôm qua đã tìm được thi thể, buổi sáng hôm nay xác nhận thân phận, thật là…”

Tay Chung Kiêu run rẩy, vì tay dùng sức quá mức, bàn làm việc rốt cuộc không chịu nổi lực áp mà sụp xuống, văn kiện trên bàn theo đó cũng nghiêng xuống toàn bộ, cái ly ở trên ban “rầm” một tiếng rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh, tờ giấy nhỏ lưu lại dòng chữ xuất hiện ở trước mắt Chung Kiêu——

[ Trưởng quan, em sẽ chứng minh thành quả ngài huấn luyện, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, ngài cứ yên tâm! ]

Chung Kiêu lảo đảo lùi một bước, ngồi lên trên ghế.

Hoá ra lý do chỉ đơn giản như vậy, chỉ giống như trẻ con háo thắng tranh nhau, muốn được tán thành —— ngày hôm qua hắn gọi điện thoại, Lâm Mạt Nhi nhất định nghe được.

Vốn dĩ cho rằng cố tình không để cô huấn luyện, là có thể khiến cô cảm thấy thực lực của mình không đủ từ bỏ nhiệm vụ này, cô ưu tú như vậy, nếu để người khác biết, nhất định sẽ để cô đi ——

Nhưng mà độ nguy hiểm của nhiệm vụ này đã đến vượt qua dự đoán trước đó ——

Gương mặt cương ngạnh của Chung Kiêu chảy xuống những giọt mồ hôi, thậm chí ngón tay cứng như sắt thép của hắn cũng đang run rẩy rất nhỏ, đôi mắt sâu thẳm rốt cuộc nổi lên sự hoảng loạn.

Cố tình hạn chế thời gian huấn luyện của cô, có lẽ sẽ hại chết cô.

Cái gì cũng không nói cho cô biết, còn có rất nhiều đồ vật chưa kịp dạy cô, còn không có tới kịp đau lòng vì cô.

….

Xiaoxianxian: Hi mn, dạo này tui thi nên ko có time đăng truyện á, nay tranh thủ edit 1 chương nè, tui còn 4 môn nữa mới xong lận, chắc qua lễ tui mới lên đều đc nha, cám ơn mn đã đọc >.<