Chương 21: TG3☆ Học Sinh Nghịch Ngợm Gây Sự 7

“Được rồi, bài học đến đây thôi, hy vọng các bạn về nhà ôn tập thật tốt, ngày mai cô sẽ kiểm tra bài”.Lâm Mạt Nhi thu dọn sách vở, vừa bước ra cửa vừa nói: “Bạn nào về sau cùng nhớ đóng cửa sổ cẩn thận, cô có việc đi trước, hẹn gặp lại”.

Vừa nói xong liền lập tức bước ra ngoài.

Lúc này trời đã thực sự tối rồi, đèn đường trường không quá sáng, con đường dài hơi tối tăm, hàng cây ngô đồng ven đường, sắc đỏ của lá ngô đồng chưa hoàn toàn chìm vào màn đêm, như bị màn sương mỏng bao phủ.

Lâm Mạt Nhi bước nhanh hơn, muộn chút nữa sẽ không dễ bắt xe. Giày cao gót gõ trên mặt đường bê tông, còn cách cổng trường chưa tới 100m, đột nhiên phía sau một cây ngô đồng vươn ra một bàn tay to, đột nhiên kéo cô

vào chỗ tối, giống như một con dã thú săn mồi tóm lấy con mồi, sau đó mạnh mẽ hôn xuống.

“Ừm…” lúc đó mắt kính của Lâm Mạt Nhi rơi xuống, đầu lưỡi nóng rực của người đàn ông hung mãnh giống như một con báo liếʍ láp đầu lưỡi cô. L*иg ngực cơ bắp cứng rắn nóng rực, hơi thở hổn hển, một tay xé quần áo cô xuống!

Ngựa quen đường cũ bóp ngực cô, bầu ngực trắng nõn từ trong áo ngực nảy ra.

“Hôm nay cô giáo dám đánh tôi!” Anh ta thở hổn hển, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô:

"Cô nói xem, phải trừng phạt cô thế nào!”

“Trần Quân! Cậu buông ra!” Lâm Mạt Nhi phẫn nộ nhìn cậu ta.

Tai trái Trần Quân giật giật, đột nhiên tà khí cười, đùa cợt vươn tay phải ra:

“Hôm nay cô càng thêm mê hoặc người rồi, lúc học tôi đã đi vệ sinh tự xả một lần, trên tay vẫn còn mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙, phạt cô liếʍ sạch tay, nhất định phải liếʍ từng ngón thật sạch sẽ…”

“Cậu nằm mơ đi! Cút… ra…”

Giọng nói Lâm Mạt Nhi đột nhiên nhỏ đi, bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân, nghe thấy đám học sinh lớp thể chất vừa học bù đang đi tới.

"Sao thế?” Trần Quân cười, thổi hơi vào bên tai Lâm Mạt Nhi:

"Để bọn họ cùng qua đây đi… xem cô giáo nghiêm túc thường ngày bị chơi ra sao ——”

Lâm Mạt Nhi nhìn chằm chằm vào mắt Trần Quân, thấy cậu ta không có chút vẻ mặt ác ý nào, tiếng nói chuyện của đám học sinh càng ngày càng gần.

Trần Quân đột nhiên đứng dậy, muốn bước ra bóng tối một bước, tiếng nói chuyện của đám học sinh truyền tới——

“…Giống như có thể nghe hiểu, Cô giáo Lâm đến thật tốt…”

Đôi mắt Lâm Mạt Nhi trợn to, cô giữ chặt tay Trần Quân, kéo cậu ta đến chỗ tối.

Sức cô không lớn, cô vừa kéo, Trần Quân liền bị kéo vào.