Chương 22: TG3 Học Sinh Nghịch Ngợm Gây Sự 8

Trần Quân nhìn vẻ mặt cô, khóe mắt hắn hơi rũ, thoạt nhìn như có một tia dịu dàng thoáng qua, nhưng giọng điệu cậu ta vẫn ngông cuồng như cũ: “Cô làm gì vậy? muốn giữ chặt tay tôi, nhanh chóng đi gọi đám học sinh lớp thể chất kia… Hửm?”Dáng vẻ Trần Quân rất gợi đòn, đột nhiên cậu ta toàn thân rùng mình, cậu ta nhìn thấy Lâm Mạt Nhi cúi người, nhẹ nhàng liếʍ ngón trỏ cậu ta.

Chỗ bị liếʍ như có ma lực, uốn lượn theo mạch máu, đánh thẳng vào tim, sau đó tản ra toàn thân khiến từng lỗ chân lông nở ra.

Cậu ta chẫm rãi ngồi xuống, lưng dựa vào gốc cây ngô đồng, Lâm Mạt Nhi nửa đè lên người cậu ta, đầṳ ѵú chạm vào giữa háng cậu ra, giống như một nhân miêu hoang dã, tinh tế nhẹ nhàng liếʍ.

“Tôi cảm thấy có lẽ nên thi vào một trường tốt một chút… Sau này mỗi ngày đều đến nghe cô giảng…” tiếng mấy học sinh lớp thể chất ngày càng tới gần.

Lâm Mạt Nhi càng ra sức liếʍ láp.

“Các cậu nói xem, cô giáo đặc biệt ít nói ấy sẽ thưởng cái gì?” Có người hỏi.

Lâm Mạt Nhi ngẩn ra, đột nhiên dừng lại.

“Chẳng lẽ…” Cậu học sinh kia muốn nói lại thôi:

"Các cậu có thấy thái độ của Trần thiếu gia không? Trần thiếu… Các cậu đều biết rồi”.

“A, không thể nào? Nhưng mà Cô Lâm xinh đẹp như thế… Nếu là thật thì…” có người nuốt nước miếng.

Trần Quân ở trong bóng tối, đút ngón tay vào khuấy cái miệng nhỏ của cô.

Ngoài sáng, mấy cậu học sinh im lặng mấy giây, đột nhiên có người cười gượng:

“Mẹ tôi nấu cơm chờ tôi về ăn cơm, buổi tối còn làm bài tập cô Lâm giao…”.

“Đúng vậy, bài tập cô Lâm giao…”

Tiếp theo tiếng bước chân dần dần đi xa.

Cậu con trai trong bóng tối lên tiếng:

“Nghe được không? Học sinh của cô nỗ lực làm bài tâp, vì món quà đặc biệt…”

Hai ngón tay cậu ta ra vào, bắt chước động tác dươиɠ ѵậŧ cắm vào tiểu huyệt.

“Ừm…” Sợi chỉ bạc từ khóe miệng chảy xuống, lúc đầu Lâm Mạt Nhi không chủ động bắt đầu chủ động hơn, đầu lưỡi cô với theo ngón tay liếʍ láp, bầu vυ" rơi vào giữa háng Trần Quân bị dươиɠ ѵậŧ chọc vào, gió lạnh buổi tối kí©h thí©ɧ

đầṳ ѵú cô.

Cô nằm dưới thân Trần Quân, không biết từ lúc nào cặp mông vểnh nhấc cao, vặn vẹo khó chịu, sau đó muốn liếʍ láp dươиɠ ѵậŧ, cái miệng nhỏ phía dưới bị hai ngón tay nhét đầy, ngoan ngoãn y như con mèo nhỏ bị thu phục.

“Cô giáo… Thật là, quá dâʍ đãиɠ ——”

Vừa nói, vừa rút ngón tay trong miệng Lâm Mạt Nhi ra, đẩy cái qυầи ɭóŧ chữ T không có tý khả năng trở ngại nào sang một bên, cây gậy đã chuẩn bị sẵn sàng, theo dâʍ ŧᏂủy̠ dầm dề, cắm thẳng tắp vào trong.

“A ~~” Lâm Mạt Nhi thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng