Chương 20: TG3☆ Học Sinh Nghịch Ngợm Gây Sự 6

Hôm nay là nhiệm vụ cuối tuần như mọi khi của Lâm Mạt Nhi, có lẽ không chỉ là tuần này, mà cả tuần sau cũng thế.Tại vì hôm qua không kiểm tra cửa sổ cẩn thận, làm phòng học bị hỏng một chút, yêu cầu cô phải trực một tuần.

Thực ra chuyện này nói nhỏ chẳng nhỏ, nói lớn cũng chẳng lớn, nhưng mà lãnh đạo cố ý phê bình cô.

Lúc trời bắt đầu tối, cửa lớp 9 vẫn không khóa, cô đẩy cửa ra, đôi mắt dưới cặp kính hơi híp lại nhìn, ánh mắt còn mang theo chút ý cười, nhưng bị cặp kính che mất.

Cô đi lên bục giảng, mấy học sinh lớp thể dục cứ nhìn cô chằm chằm, cô nghi ngờ đẩy mắt kính, mở miệng nói:

"Sao các bạn vẫn ở đây? Không về nhà sao?”

“Các bạn ấy…” Không đợi những học sinh lớn thể chất mở miệng, Trần Quân đã chậm rãi đẩy cửa vào, gương mặt tà khí hiện ra, chậm rãi mở miệng:

“Đương nhiên là ta vì thầy đã nói là buổi tối học bù môn sinh học, những học sinh hiếu học đương nhiên sẽ tranh nhau tới nghe giảng…”

Lâm Mạt Nhi trợn to mắt nhìn về phía Trần Quân, Trần Quân rất thích thú với vẻ mặt này, cậu ta cảm thấy vị giáo viên trong ngoài bất nhất này nhất định là hiểu ám hiệu của cậu ta, hơn nữa lúc này còn tỏ ra rất trấn định. Cậu không nhịn

được muốn sờ lên vị trí trái tim của Mạt Nhi, cậu ta nghĩ, trái tim kia đang đập rất nhanh.

Lâm Mạt Nhi vẫn ôn hòa mở miệng, nhưng mà là nói với đám học sinh lớp thể chất:

"Các em muốn học bù à?”.

Mấy học trò cánh tay trần nhìn thẳng vào cô đáp:

"Cô giáo? Có được không? Nghe thầy Trần Quân nói phương pháp học bù rất đặc biệt, cho nên xin cô dạy bọn em đi”

“Được, cô sẽ cố gắng để thành thích các em được nâng cao”.

Trần Quân liếʍ liếʍ môi, lời nói mang theo vẻ ám chỉ:

"Mọi người học hành cho tốt, cô Lâm sẽ có phần thưởng đặc biệt đó!” Ánh mắt trần trụi nhìn thẳng tắp vào Lâm Mạt Nhi:

"Cô, cô nói xem có phải không?”

Rốt cuộc Lâm Mạt Nhi cũng nhìn về phía cậu ta, khuôn mặt cô dưới ánh đèn nhợt nhạt lại tinh tế, đứng im trên bục giảng, môi mím chặt, nhìn thẳng vào Trần Quân đang lười nhác ngồi cuối lớp.

Mãi về sau này, Trần Quân vẫn luôn nhớ rõ ánh mắt này, thậm chí cậu không hiểu hết ý nghĩa trong đó, chỉ cảm thấy lúc đó mặt Lâm Mạt Nhi không chút biểu cảm đúng ở đó, giống một người bằng sứ không nhúc nhích, bị điêu khắc

một cách tinh tế đứng im ở đó, vĩnh viễn không thể nào chạm đến. Trái tim Trần Quân run lên, đột nhiên nảy sinh một loại cảm xúc không rõ, không giống cảm giác phẫn hận phóng túng khi ở nhà, cũng không loại cảm giác nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, không phải cảm giác cô độc không lý giải được, đây là cảm giác mà hơn 20 năm qua cậu ta chưa từng trải qua – đó là cảm giác sợ hãi.

Chờ lúc cậu ta phục hồi tinh thần, Lâm Mạt Nhi đã quay lưng, viết lên bảng đen mấy chữ to.

Từng nét phấn Lâm Mạt Nhi viết trên bảng đen, âm thanh số 01 không ngừng vang lên trong đầu.

“Ký chủ làm sao bây giờ? Vì sao đối tượng tấn lại chủ động kêu đám học sinh đến học bù? Quá kỳ lạ! Nếu không phải quyền hạn của cô không đủ, ta còntưởng rằng cô đổi sang thuật con rối cơ!”

Thuật con rối? Lâm Mạt Nhi nheo nheo mắt:

“Một tháng trước không phải là ta chơi không, sở dĩ chưa có bất kỳ hành động gì là vì ta đang quan sát, ta thường

xuyên đi đến tổ 3, thứ nhất là vì dụ dỗ, thứ hai là vì quan sát từng biểu hiện nhỏ của cậu ta, suy đoán mối quan hệ của cậu ta với học sinh, suy đoán tình huống gia đình cậu ta, nhiệm vụ nhánh xuất hiện, vừa đúng lúc cần dùng những tin tức đó”.

“Cậu ta nói với đám học sinh mối quan hệ của hai người à?” Số 1 vui sướиɠ nói: “ Nhất định là như thế rồi”.

“Không, cậu ta sẽ không nói cho đám học sinh lớp thể chất chuyện này, hơn nữa video quay trộm cũng không cho bất kỳ ai xem, còn nữa, ngươi đừng có mong chờ cái gì “tập thể” kia…”

“Này! Người ra cố ý cho cái nhiệm vụ nhánh này xuất hiện, ngươi lại không chơi tập thể! Đáng ghét”.

“Nhưng ta không thích tập thể, vì chơi tập thể rất dễ mất khống chế”.