Chương 2:

Tuy lời nói có hơi khó nghe, nhưng ở nơi này, câu nói kia lại là lời thật lòng.

Những người còn lại đều buồn bực không lên tiếng, trở nên yên lặng.

Thành phố Lâm Giang nằm ở biên giới phía tây nam nước Y, núi non trùng điệp, điều này cũng tạo nên con đường giao thông khép kín tự nhiên, vì mảnh đất thiên nhiên này, thay đổi thời tiết ở Lâm Giang cũng chỉ trong một cái chớp mắt của ông trời.

Cô gái nhỏ nghe câu nói không biết là nhắc đến thời tiết hay ám chỉ chỗ làm việc, bất lực bĩu môi: “Thật không hiểu nỗi...”

Hình Đống nghe vậy không nói gì, cô gái nhỏ năm nay vốn dĩ vừa tốt nghiệp đại học từ thành phố lớn điều đến nơi này, có chút khó chịu cũng là chuyện đương nhiên.

Một cơn mưa thu một đợt lạnh, bây giờ là giữa tháng mười, qua mấy ngày nữa sẽ lập đông.

Khi đó mới thật sự lạnh lẽo.

Mưa rơi rất lớn, nhiệt độ xung quanh hạ xuống rất nhanh.

Cô gái nhỏ từ phương nam đến đã có chút không chịu nổi thời tiết này: “Lão đại... chúng ta...”

Còn chưa nói xong, cánh cửa tiệm phía sau đã có người mở ra.

Bấy giờ mọi người mới phản ứng lại thì ra vừa rồi khi hoảng loạn không lựa đường để trú mưa, đã chắn cửa tiệm của người ta.

Không chờ ai lên tiếng, chỉ nghe người phụ nữ mặc váy dài hoa nhí dịu dàng nói: “Cơn mưa này nhất thời chắc cũng không tạnh được, ở ngoài lạnh lắm, hay là mọi người vào trong tiệm ngồi một lúc nhé.”

Cô gái bên ngoài nghe thây câu này, kích động đến mức liên tục cám ơn, đi thẳng vào tiệm.

Mà Hình Đống và ba bốn người phía sau sau khi nhìn thấy tướng mạo của người phụ nữ xinh đẹp kia, đều rơi vào tình cảnh xấu hổ khó xử.

“Chuyện này... lão đại...”

“Oa, bà chủ, đây là tiệm hoa sao? Đẹp quá...”

Cô gái nhỏ dẫn đầu chạy vào nhìn thấy mấy người còn ngơ ngác đứng ở cửa, không khỏi lên tiếng thúc giục: “Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Trong tiệm ấm lắm.”

Mấy người kia mỉm cười ngại ngùng với người phụ nữ mặc váy dài: “Vậy làm phiền cô rồi.”

Thẩm Thanh Âm lắc đầu cười: “Bên trong có chuẩn bị khăn khô và nước trà nóng, mọi người dầm mưa uống chút nước trà để khử lạnh.”

Nói đến đây, mặt của mấy người kia càng đỏ hơn, giấu mặt bước vào tiệm.

Mà điếu thuốc trong tay Hình Đống vẫn còn lại hơn phân nửa, ngước mắt nhìn người phụ nữ mày mắt đều ẩn chứa ý cười, rồi lại quan sát cơn mưa tầm tã bên ngoài.

Sau khi trầm mặc một lúc, vẫn dập tắt điếu thuốc bước vào tiệm.

Cửa tiệm này không hề nổi bật trên phố, nhưng vì vừa mới sửa sang lại, chậu hoa cây cảnh vẫn còn hơi lộn xộn.